“Tốt hơn hết là Trình Hiếu Quân nên biết điều mà quỳ xuống xin lỗi em!”

Tô Ánh nguyệt cong môi, “Vậy sao anh không khiến cho tất cả những người xem thường tôi, không biết kính trọng tôi như tay đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất… tất thảy đều phải quỳ xuống trước tôi luôn đi!”

Tần Mộ Ngôn có chút kinh ngạc khi nghe cô nói những lời này.

Anh nheo mắt, nở nụ cười, “Ừ”

Tô Ánh Nguyệt đảo mắt nhìn anh, “Có muốn tôi đưa anh danh sách những người đó luôn không?”

Anh cong môi, “Nếu có thì tốt”

“Mà thôi, tôi cũng có thể tự tìm danh tính những kẻ đó!”

Tô Ánh Nguyệt “…”

Anh ấy có đang đùa cô không?

Tô Ánh Nguyệt thở dài, “Tôi chỉ nói chơi với anh thế thôi”

Nói xong cô hạ cửa sổ xe xuống, từng cơn gió mát ùa vào trong khiến cô bình tâm trở lại.

“Thật tốt khi tôi đã từ chối sếp Hoàng. Tôi đã nói với ông ta rằng những việc liên quan đến tôi, tôi sẽ không dựa vào anh để giải quyết.”

“Nếu cuối cùng vẫn dựa vào anh để khuất phục những người khác thì tôi sẽ xấu hổ đến chết mất!”

Tần Mộ Ngôn im lặng nhìn cô.



Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn chằm chằm anh không chút sợ hãi.

Một lúc sau, anh quay đầu, nhìn về phía trước, “Tôi sẽ đến khi em cần”

Nói vậy là anh đã đồng ý với việc để tự cô giải quyết mọi chuyện?

Tô Ánh Nguyệt vội vàng gật đầu, “Tôi biết”

Cô nhìn anh, nở nụ cười gượng gạo, “Khi cần anh giúp, tôi sẽ không khách sáo đâu!”

Tần Mộ Ngôn đưa tay lên xoa đầu cô trong vô thức, “Tôi chờ em”

Hành động quá thân mật này của Tần Mộ Ngôn khiến Tô Ánh Nguyệt hết sức choáng váng.

Tần Mộ Ngôn dù là đưa tay trong vô thức nhưng cũng không cảm thấy có gì không ổn nên vẫn tiếp tục xoa đầu cô thêm vài cái rồi mới thu tay về, dựa người vào ghế lại.

Tô Ánh Nguyệt có cảm giác như hồn bay phách tán.

Mặt đỏ, chân run, tim đập loạn xạ cả lên, từng tế bào trong cơ thể cô đều đang run rẩy.

Cô đảo mắt liếc nhìn Tần Mộ Ngôn.

Vừa đúng lúc anh đang chợp mắt, làm sao có thể tồn tại trên đời người đàn ông nào mà khi chợp mắt cũng toát ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo, đẹp trai và cao quý đến mức cô không biết nên dùng ngôn từ gì để miêu tả cho xứng với anh nữa.

Một người đàn ông như thế…nếu Tinh Vân và Tinh Thiên không thích cô thì liệu anh có cưới cô làm vợ không?



Sau nửa giờ đồng hồ ngồi xe, cuối cùng cũng đã về đến biệt thự.

Tinh Thiên chơi cờ với ông nội vẫn chưa thấy quay lại còn Tinh Vân cũng không biết đã đi chốn nào.

Khi Tô Ánh Nguyệt lên lầu thay quần áo, cô tiện tay mở máy tính lên.

Những lời xúc phạm cô ngày càng nhiều trên mạng.

Kẻ nào đó đã tung thông tin và ảnh của cô tràn lan.

Khuôn mặt cô bị đánh dấu 2 chữ “CON ĐĨ” nổi khắp mọi ngóc ngách.

Trước những lời nhục mạ đó, dù cho là người có một tinh thần thép đi chăng nữa thì khi nhìn thấy chúng cũng không tránh khỏi sự khó chịu.

Tô Ánh Nguyệt cũng vậy.

Từng cú click chuột đều khiến từng tế bào của cô run rẩy.

Trước đây, cô luôn nghĩ rằng bản thân đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả nhưng khi nhìn thấy những lời xúc phạm này, cô nhận ra rằng mình không thể làm được điều đó.

Đột nhiên, chuông điện thoại của cô vang lên.

Nhìn thấy dòng chữ “Hướng Kim Tâm” là tên người gọi xuất hiện trên màn hình, cô hít một hơi thật sâu, vừa bắt máy vừa nhấn nút ghi âm cuộc gọi.

“Tổng đạo diễn nói rằng sếp Hoàng đã đồng ý đuổi cổ cô ra khỏi Studio rồi.”

Đầu dây bên kia là một giọng điệu đầy đắc ý, “Tô Ánh Nguyệt ơi là Tô Ánh Nguyệt, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi! Rằng là cô không có cửa thắng tôi đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play