Sắc mặt của Tần Mộ Ngôn tối sầm xuống, mở cửa.

Cả phòng toàn mùi rượu.

Mấy bình rượu anh trân quý nhiều năm nay đang nằm lăn lóc trên bàn trà, mỗi bình đều có giá trị tính từ tiền tỷ trở lên.

Giờ phút này, mấy bình rượu đó đã hoàn toàn trống rỗng.

Người phụ nữ nhỏ bé đang ngồi phịch ở trên ghế sô pha, hai gò má ửng hồng mắng chửi một người đàn ông nào đó, ngẫu nhiên sẽ còn nhắc đến năm chữ cậu Ba nhà họ Tần.

Một mớ hỗn độn.

Sự không vui cũng với không hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt được phác thảo bởi những đường nét lạnh lùng của người đàn ông.

Vừa nhận được giấy chứng nhận kết hôn với anh đã lộ ra bản chất thật sao?

Nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa, Tô Ánh Nguyệt ợ một cái, xoay đầu lại.

“Anh là ai?”

Cô đã say khướt từ lâu, đầu óc đờ đẫn tới mức chẳng biết trời đất trăng sao là gì. Thoáng nhìn thấy có người đứng ở cửa ra vào, cô lập tức đứng dậy chào đón.

Đây là một người đàn ông có sống mũi cao, bờ môi mỏng, hàng lông mày lưỡi mác, các đường nét trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị như đao gọt. Tổng kết lại, là một người đàn ông rất đẹp trai.

Thuộc dạng đàn ông đẹp trai giống như Trình Hiếu Quân vậy.

Không, anh là Trình Hiếu Quân…

Anh còn dám xuất hiện ở trước mặt cô à!

Tô Ánh Nguyệt tức giận bĩu môi, giơ tay lên định cho người đàn ông ở trước mặt cô một cái tát, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt cổ tay.

Bên trong cặp mắt lạnh lẽo kia của Tần Mộ Ngôn hiện lên sự tức giận nhàn nhạt: “Uống bao nhiêu rồi?”

Cơ thể của cô mềm nhũn, sau khi bị anh túm chặt cổ tay còn không đứng vững, loạng chà loạng choạng nhưng vẫn cố nói: “Tôi không uống rượu…”

Nói xong, cô dứt khoát nhào vào trong lòng người đàn ông, vòng tay ôm lấy eo của anh: “Trình Hiếu Quân, em rất nhớ anh.”

Khuôn mặt của cô đỏ bừng, trông giống như một thiếu nữ đang yêu đương, nhỏ nhẹ nói bằng giọng nói mềm mại: “Trình Hiếu Quân, anh đừng chê em bẩn nữa được không? Em không cố ý mà…”

Nước mắt của người phụ nữ chảy xuyên qua lớp vải mỏng của áo sơ mi, thấm ướt vòng eo rắn chắc của anh.

Tần Mộ Ngôn nhíu mày, sắc mặt còn lạnh hơn cả thời tiết trong những ngày giông bão.

Anh cúi đầu nhìn cô.

Giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ đang ôm chặt lấy eo anh, hồn nhiên bày tỏ bằng những lời yêu thương.

Chỉ là, tuy rằng đôi mắt tràn đầy yêu thương của cô nhìn thẳng vào anh, nhưng khuôn miệng nhỏ nhắn lại kêu tên một người đàn ông khác.

Người đàn ông vươn tay, ôm ngang người phụ nữ đang say túy lúy rồi nhanh chân sải bước lên lầu.

Bồn tắm trong phòng tắm trên lầu chứa nước nóng do Tô Ánh Nguyệt đã chuẩn bị cho Tần Mộ Ngôn.

Lúc này, nước đã trở nên lạnh thấu xương.

“Ùm!”

Tô Ánh Nguyệt say xỉn đến mức bất tỉnh nhân sự bị ném thẳng vào trong bồn tắm.

Áo thun màu trắng trên người dán chặt vào cơ thể của cô ngay sau khi gặp nước, càng làm nổi bật dáng người thướt tha của cô.

Cho dù trong bồn tắm chỉ tràn đầy hơi nước lạnh lẽo, Tần Mộ Ngôn lại bởi vì cô mà cảm nhận được sức nóng.

Thật ra anh chán ghét phụ nữ.



Kể từ khi làm tổn thương người phụ nữ kia vào năm năm trước, anh có phản cảm với phụ nữ theo bản năng.

Không một người phụ nữ nào có thể chạm vào anh, ngay cả em gái của anh cũng không thể.

Thế nhưng hôm nay bị con ma men say khướt Tô Ánh Nguyệt này ôm chầm, anh lại không cảm thấy ghê tởm chút nào, thậm chí còn có một chút… Hưởng thụ.

“Lạnh quá…”

Trong bồn tắm, người phụ nữ nhỏ bé co rúm lại.

Cô đã uống quá nhiều rượu mạnh, nước lạnh chẳng những không thể khiến cô tỉnh táo hơn, mà ngược lại còn khiến cô trở nên càn rỡ hơn.

“Trình Hiếu Quân.”

Tô Ánh Nguyệt mềm nhũn nằm trong bồn tắm, dịu dàng gọi tên của Trình Hiếu Quân: “Em lạnh quá.”

Cô vươn tay ra, kéo ống quần của Tần Mộ Ngôn: “Anh ôm em một cái được không?”

Ánh mắt của người phụ nữ mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cô nhìn anh đầy quyến rũ, nũng nịu nói: “Sao anh không ôm em ra ngoài, em lạnh quá, trong đây lạnh lắm…”

Khi nói những lời này, âm cuối hơi cao giống như quẹt một đường sô cô la ngọt ngào lên trái tim của Tần Mộ Ngôn.

Anh đã không cảm nhận được cảm giác này trong một thời gian dài.

Không thể không thừa nhận, cô rất khác biệt.

Thế nhưng trong miệng cô vẫn đang kêu tên của người đàn ông gọi là Trình Hiếu Quân kia.

Người đàn ông ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm của cô chỉ bằng một tay: “Tôi là ai?”

Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Anh là Trình Hiếu Quân.”

Trong đôi mắt mê say của cô chỉ có Trình Hiếu Quân.

Người đàn ông nhíu lông mày, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô, vươn tay ấn đầu cô vào trong bồn tắm.

Dòng nước lạnh thấu xương bủa vây xung quanh đầu cô, thế nhưng cô vẫn không thể tìm về lý trí của mình, cơ thể không còn chút sức lực nào cứ thế nằm im trong bồn tắm.

Một lúc lâu sau, anh buông tay, đôi mắt lạnh như băng dừng ở trên khuôn mặt của cô: “Nói lại, tôi là ai?”

“Trình… Hiếu Quân.”

Tiếp tục ấn.

Tô Ánh Nguyệt bị sặc đến nỗi rơi nước mắt, cô ngước đôi mắt đầm đìa nước mắt nhìn anh: “Vậy anh nói xem, anh là ai?”

Tần Mộ Ngôn vươn tay, vuốt ve bờ môi mềm mại của cô: “Gọi chồng đi.”

Người phụ nữ tủi thân nói: “Chồng ơi…”

Một tiếng chồng này khiến Tần Mộ Ngôn lại cảm nhận được sự xúc động đã mất từ lâu.

Tô Ánh Nguyệt nhân lúc anh sững sờ, vươn tay ra ôm mặt của anh, nước mắt rưng rưng: “Không cho phép anh ngâm em trong nước lạnh nữa.”

“Em đã gọi anh là chồng rồi, anh không thể bắt nạt em.”

Vốn dĩ cô là người có dáng dấp quyến rũ, vậy mà bây giờ lại còn say khướt, nhìn anh bằng đôi mắt đẫm nước, trông giống như một đóa hoa hồng kiều diễm đang chờ đợi để được người đến thưởng thức.

Người đàn ông nhìn cô, cất tiếng nói khàn khàn: “Con ma men này.”

“Biết như thế nào mới được gọi là bắt nạt chân chính không?”

Tô Ánh Nguyệt nhìn anh với đôi mắt mờ mịt ngây thơ, lắc đầu.

Giọng nói của người đàn ông trầm xuống: “Để tôi dạy em.”



Lời nói vừa dứt, trong bồn tắm có thêm một người nữa.

… …

Ngày hôm sau.

Sáng sớm tới đúng như đã hẹn.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua lớp kính cửa sổ, hắt vào phòng.

Toàn bộ rèm cửa đã bị kéo ra, bên cạnh khung cửa sổ cao từ trần đến sàn có một người đàn ông, anh đang đưa lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn rắn rỏi, chỉ từ một cái bóng lưng cũng để lộ ra vẻ lười biếng tôn quý cùng lạnh lùng.

Tô Ánh Nguyệt đau đầu, tỉnh lại từ trong sự mờ mịt.

Đêm qua cô có một giấc mơ rất hoang đường, không ngờ trong mơ cô lại to gan đến vậy, dám làm chuyện đó trong phòng tắm với một người đàn ông đẹp trai ngay vào đêm tân hôn với cậu Ba nhà họ Tần, thành công cắm lên đầu cậu Ba nhà họ Tần một cái sừng cao chót vót.

Mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ đều quá chân thực, thậm chí còn khiến cô quyến luyến. Cô ngồi ngây người đờ đẫn một hồi lâu mới chậm rãi mở to mắt.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, Tô Ánh Nguyệt khiếp sợ tới nỗi ngay cả lời cũng nói không rõ ràng được.

“Anh anh anh!”

“Anh là ai?”

Tại sao lại có một người đàn ông xa lạ trong phòng của cô?

Vóc dáng của người đàn ông này cao lớn rắn rỏi, cho dù chỉ nhìn được bóng lưng thì cô cũng biết chắc chắn không phải là cậu Ba nhà họ Tần!

Người này là ai?

Chẳng lẽ tối hôm qua cô thật sự đã cắm lên đầu cậu Ba nhà họ Tần một cái sừng cao chót vót rồi sao?

Nghe thấy giọng nói khiếp sợ của người phụ nữ ở phía sau, Tần Mộ Ngôn nhíu mày, quay đầu nhìn cô một cái: “Về sau không cho phép uống rượu.”

Đêm hôm qua cô uống cạn hơn chục tỷ của anh.

Ngay cả khi anh không quan tâm đến tiền bạc, anh vẫn cảm thấy đau lòng. Anh đã phải tốn rất nhiều công sức mới lấy về tay những bình rượu kia, hơn nữa hiện giờ chúng đã không còn được xuất bản nữa.

Nói xong, anh nhấc chân, lạnh lùng rời đi.

Tô Ánh Nguyệt trên giường khiếp sợ nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.

Cô nhớ tối hôm qua cô cảm thấy hơi khó chịu trong người bởi vì nhìn thấy tin tức của Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm trên ti vi, sau đó uống một chút rượu.

Sau đấy…

“Không phải chứ?”

Người phụ nữ nhìn những chấm đỏ cùng những vết xanh tím trên người mình, khóc không ra nước mắt.

Đêm qua là đêm tân hôn của cô và cậu Ba nhà họ Tần, cô không chỉ không nghiêm túc đợi cậu Ba nhà họ Tần về nhà, mà còn làm chuyện đó với một người xa lạ trong nhà cậu Ba nhà họ Tần…

Vào giây phút này, tất cả những tin đồn liên quan đến sự hung ác tàn bạo của cậu Ba nhà họ Tần chui vào trong màng nhĩ của cô.

Thậm chí Tô Ánh Nguyệt còn có thể dự đoán được tương lai của mình, nhất định cô sẽ chết rất thảm…

Người đàn ông xa lạ vừa cắm sừng lên đầu cậu Ba nhà họ Tần còn để lại cho cô một câu nói, về sau không cho phép cô uống rượu.

Sau này cho dù có người cho cô mười cái lá gan, cô cũng không dám uống nữa!

Ngay khi cô đang ôm đầu chán nản đồng thời hối hận về hành động của bản thân, cửa phòng bị mở ra.

Tần Tinh Vân mặc bộ quần áo màu vàng nhạt yên lặng bước vào phòng: “Đói bụng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play