“Tất nhiên rồi.” Lăng Nguyên mỉm cười rồi dẫn cô vào phim trường: “Cô là nữ diễn viên đóng thế về võ thuật duy nhất trong phim trường. Lạc Hân cũng đã từng xem qua những bộ phim cô đóng và cảm thấy rất không tồi.” Vừa nói anh ta vừa mở cửa của phòng nghỉ: “Mời vào”Trong đầu Tô Ánh Nguyệt mờ mịt đi theo anh ta vào trong phòng.

Đây thật sự không phải là một giấc mơ.

Cô lúng túng đứng ở cửa, không biết nên phản ứng như thế nào.

Trong phòng nghỉ, Lạc Hân mặc một bộ cổ trang đang hóa trang.

Thấy cô đi tới, người phụ nữ nhẹ nhàng ra hiệu cho Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống: “Lăng Nguyên đều đã nói với cô rồi đúng không?”

“Sau này không cần lại dầm sương dãi nắng nữa, chỉ cần làm diễn viên đóng thế cho tôi, tôi sẽ trả cho cô tiền lương gấp ba lần” Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy choáng váng: “Cô Lạc Hân chúng ta chưa từng tiếp xúc, làm sao cô sẽ đến tìm tôi vậy?”

Lạc Hân mỉm cười: “Bởi vì một người bạn của tôi cảm thấy có rất xuất sắc” Tần Nam Phong mới sáng sớm đã quỷ khóc sói gào năn nỉ thì cô ta có thể làm được gì bây giờ? “Tôi có biết người bạn này của cô không?”

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, trong ấn tượng của cô mình không hề có một người bạn tên tuổi như vậy.

Lạc Hân khẽ nở nụ cười: “Sau này cô sẽ được làm quen”Đúng lúc này cửa phòng nghỉ bị gõ mở: “Cô Lạc, đạo diễn hỏi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ừ xong rồi” Lạc Hân mỉm cười đứng dậy: “Ánh Nguyệt, cô có muốn đi xem tôi quay phim hay không?”



Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng gật đầu rồi đi theo.

Nhưng khi đến phim trường cô mới phát hiện ra rằng nam chính của bộ phim mà Lạc Hân đang quay hóa ra lại là Trình Hiếu Quân.

Không chỉ mình Trình Hiếu Quân có mặt trên phim trường mà Hướng Kim Tâm cũng có mặt ở đó.

Cô ta đến đây để thăm quan. Lúc này hai người họ đang ngồi ở bàn ăn nhỏ của đoàn phim, cùng nhau uống một bát canh.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ở phía sau Lạc Hân, Trình Hiếu Quân chợt ngây người, “Hiếu Quân, anh đang nhìn gì vậy?”

Hướng Kim Tâm nhìn theo tầm mắt của anh ta.

Sau đó ánh mắt của người phụ nữ chuyển từ kinh ngạc sang chế nhạo.

Cô ta cất cao giọng mỉa mai: “Thảo nào cô ta cắt đứt với chúng ta, hóa ra là bám được cành cao” Tô Ánh Nguyệt biết bọn họ đang nói về mình, nhưng giả bộ không hề nghe thấy, đi theo Lăng Nguyên bận rộn xoay quanh Lạc Hân.

Cuối cùng thì cảnh quay cũng bắt đầu, Tô Ánh Nguyệt ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở đằng xa và lặng lẽ quan sát.

“Tô Ánh Nguyệt, tôi còn cho rằng cô có thể thật sự thoải mái không hề bận tâm như cô đã từng nói cơ chứ?”



Ngay khi cô đang xem cảnh quay của Lạc Hân một cách nghiêm túc, thì một giọng nói không mặn không nhạt của Hướng Kim Tâm vang lên từ phía sau, “Cố ý làm diễn viên đóng thế cho Lạc Hân. Cô là bởi vì biết được nam chính của bộ phim “Tóc trắng như tuyết” này là Trình Hiếu Quân đóng đúng không?”

Người phụ nữ đi tới, hai tay khoanh vòng trước ngực cùng với vẻ mặt kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt: “Thật đúng là quấn lấy không buông.”

“Nhưng cô nên biết rằng trong lòng Trình Hiếu Quân hoàn toàn không còn chỗ cho cô nữa.”Tô Ánh Nguyệt bật cười: “Tôi phải cảm ơn anh ta vì đã không đặt tôi trong lòng” ” Nếu không, tôi còn thật sự cảm thấy buồn nôn.” Nói xong cô quay đầu lại, thờ ơ liếc nhìn Hướng Kim Tâm một chút: “Tôi quen biết với cô tám năm rồi và luôn cho rằng cô là người có con mắt tinh tường”

“Nhưng thật không ngờ, cô lại nguyện ý nhặt rác.” Cô ta nhướng mày: “Cô nói Hiếu Quân là rác sao?”

“Không” Tô Ánh Nguyệt ngáp một cái: “Cô hiểu lầm rồi”

“Ý tôi là cả cô và Trình Hiếu Quân đều là rác rưởi.” Nói xong cô khoanh tay trước ngực rồi xoay người rời đi. “Tô Ánh Nguyệt, cô cứ cứng miệng đi!” Hướng Kim Tâm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô mà nghiến răng nghiến lợi: “Cả đời này cô sẽ không bao giờ có được cơ hội nắm tay anh ấy, nhưng mà tôi thì có!”.

Ngay khi giọng nói của cô ta vừa dứt thì cảnh quay ở bên kia của Lạc Hân đã kết thúc.

Lăng Nguyên nhíu mày, bước tới nhét kịch bản cho Tô Ánh Nguyệt: “Để kịp tiến độ, đạo diễn đã yêu cầu Lạc Hân đến phim trường khác để quay. Cô thay quần áo và trang điểm đi, lát nữa anh sẽ đổi diễn với Trình Hiếu Quân.”

“Cốt truyện là cô đứng nguyên tại chỗ, còn anh ta sẽ từng bước tiến về phía cô, sau đó nắm lấy tay cô.” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thật nực cười.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Hướng Kim Tâm: “Cô vừa mới nói cả đời này tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội nắm tay với Trình Hiếu Quân à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play