Ở tầng dưới, một nữ cảnh sát đang ngồi trên ghế sofa và trò chuyện với Tinh Vân.

“Cô Tân.”

Nhìn thấy cô xuống lầu, nữ cảnh sát mim cười đứng dậy: “Tối hôm qua quá muộn, nên không đến chỗ cô lấy lời khai được, không biết bây giờ cô có thời gian không?”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu, lấy đại một sợi chun buộc tóc lên: “Tôi đi với cô.”

Mặc kệ là vì Lạc Hân hay là vì mình, lần này cô cũng phải bắt Tô Huyền Anh chịu trừng phạt của pháp luật

Nữ cảnh sát như có chút miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Tinh Vân, sau đó mới đưa Tô Ánh Nguyệt ra ngoài.

“Thật sự ngưỡng mộ cô Tần, có hai đứa con trai tuấn tú lại thông minh như vậy.”

Sau khi lên xe cảnh sát, nữ cảnh sát không khỏi thở dài: “Vừa nãy mới tới nhà họ Tân, tôi còn kinh ngạc, sao lại có những đứa trẻ đẹp để sáng sủa như thế “

“Cho đến khi tôi nhìn thấy cô Tần đây, mới biết bọn nhỏ do được di truyền gen tốt của cô!”

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười ngượng ngùng: “Bọn trẻ không phải là con ruột của tôi.”

Nữ cảnh sát trợn tròn mắt.

“Cô Tần, cô đừng đùa với tôi chứ, ánh mắt Tinh Thiên và Tinh Vân trông rất giống cô, sao có thể không phải là con của cô được?”

“Vừa nhìn lần đầu tiên, tôi đã cảm nhận được đôi mắt của ba mẹ con người rất giống…

Tô Ánh Nguyệt khựng lại, vô thức liếc mắt về phía cửa sổ xe.

Đôi mắt của cô, giống với Tinh Vân và Tinh Thiên sao?

Trước giờ cô chưa từng chú ý đến điểm này.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến đồn cảnh sát.

Tô Ánh Nguyệt đã làm theo thủ tục để lập biên bản lấy khẩu cung với cảnh sát, đem tất cả mọi chuyện mà tối hôm qua cô nghe được, nhìn thấy được đều nói lại cho cảnh sát.

Sau khi cho lời khai xong, cô tình cờ gặp Tôi Tuấn Thành và Trần Ngọc Phương đang đến thăm Tô Huyền Anh.

“Tô Ánh Nguyệt!”

Vừa nhìn thấy cô, Trần Ngọc Phương đã tức giận xông tới, túm lấy cổ áo cô: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”



“Huyền Anh bị oan!”

“Bạn của cô xảy ra chuyện, tại sao lại vu oan cho Huyền Anh chứ!”

“Nhà họ Tô chúng tôi không tệ bạc với cô! Mấy năm nay, cho dù chúng tôi biết cô không phải là con ruột của chúng tôi, cho dù chúng tôi biết cô có xuất thân hạ tiện thấp hèn, nhưng không phải chúng tôi vẫn giữ cô lại nhà họ Tô sao?”

“Hơn nữa, hôn nhân với nhà họ Tân tốt như thế, chúng tôi cũng vì thấy cô đáng thương mà gả cô qua đó!”

“Cô vậy mà lại lấy oán báo ơn, đồ vong ơn phụ nghĩa!”

Tô Ánh Nguyệt trong lòng cười nhạo, hất cánh tay Trần Ngọc Phương đi: “Vậy sao?”

“Bà cũng thật biết dát vàng lên mặt mình đấy nhỉ”.

“Bà giữ tôi lại nhà họ Tô, không phải là vì muốn tôi làm trâu làm người hầu hạ cho các người sao?”

“Cái gọi là hôn nhân tốt đẹp, lẽ nào không phải là Tô Huyền Anh không muốn gả, cho nên mới dùng ơn dưỡng dục ép tôi bắt tôi gả qua đó sao?”

Lời nói của người phụ nữ này thu hút ánh nhìn của rất nhiều người xung quanh.

Ánh mắt của những người này khiến sắc mặt của Trần Ngọc Phương lúc đỏ lúc trắng.

Trước giờ bà ta luôn trọng thể diện, sao có thể bị người phụ nữ này làm mất mặt được chứ?

Vì vậy, bà ta tức giận lấy trong túi ra một cái

lưỡi lam,lao thẳng vào mặt Tô Ánh Nguyệt

Một bàn tay thô to chặn ngay trước mặt Tô Ánh Nguyệt.

Giây tiếp theo, Trần Ngọc Phương cảm thấy đầu gối đau nhức, cả người trực tiếp quỳ xuống, con dao lam trên tay bà ta đâm vào lòng bàn tay, đau đến mức bà ta gào lên thảm thiết.

Tô Ánh Nguyệt vừa đưa tay lên phòng ngự, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Cô nhíu mày, quay đầu liếc nhìn người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt.

Người đàn ông này trông chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, đường nét khuôn mặt thô kệch, phỏng túng, toàn thân tỏa ra mùi đàn ông nam tính.

Khi có nhìn anh ta, người đàn ông đó cũng quay đầu lại nhìn cô: “Có sao không”



“Cảm ơn anh”

Cô mím môi nói cảm ơn.

Tuy dù không có ai giúp nhưng Trần Ngọc Phương cũng không nhất định có thể làm tổn thương cô, nhưng có người ra tay rồi, cô vẫn phải nói tiếng cảm ơn.

“Cảm ơn cái gì.”

Người đàn ông mỉm cười với cô: “Với thân thủ của cô, vốn dĩ bà ta cũng không hại được cô.”

“Nhưng mà là con gái, nên được người khác bảo vệ mới thỏa đáng chứ.”

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh ta.

Anh ta làm sao biết được thân thủ của cô.

Rõ ràng cô vẫn còn chưa ra tay mà!

Lẽ nào lúc nãy động tác cô giơ tay lên anh ta đã nhìn ra được thân thủ của cô rồi sao?

Người này đúng là đáng sợ…

“Anh Tần!”

Phía xa có người gọi lên một tiếng.

Tô Ánh Nguyệt sững sờ, bất giác nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Từ khi kết hôn với Tân Mộ Ngôn, cô đối với hai chữ “Anh Tần” tự nhiên rất mẫn cảm.

“Đến đây”

Người đàn ông đứng bên cạnh cô trầm giọng đáp lại, quay đầu liếc cô một cái: “Xin lỗi không thể tiếp cô được.”

Nói rồi, anh ta xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh ta, Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày.

Họ của anh ta cũng là họ Tần?

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy người đàn ông này… là có quan hệ gì đó với nhà họ Tần?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play