Trong lời nói của anh mang chút chế nhạo, “Ông Tô, đừng trách tôi không nhắc ông, bây giờ cả nhà ông chỉ có thể uy hiếp Ánh Nguyệt bằng miếng ngọc này?”
“Vậy thì ông cứ đập bể miếng ngọc đi, tới lúc đó ông làm gì cũng không uy hiếp được chúng tôi, chúng tôi có thể để Tô Huyền Anh ở trong đó chịu khổ một cách thỏa sức”
Điện thoại đầu bên kia im lặng.
Đúng là miếng ngọc trên tay của ông có thể giúp giải bày với Tô Ánh Nguyệt.
Tuy rằng ông ta uy hiếp Tô Ánh Nguyệt sẽ đập bể miếng ngọc nhưng ông ta không thể làm được.
Đáng lẽ là uy hiếp giờ lại thành ra bị Tần Mộ Ngôn lạnh lùng phá vỡ.
“Nếu tôi là ông”
Thấy Tô Tuấn Thành không nói, Tần Mộ Ngôn tiếp tục lạnh lùng nói: “Tôi sẽ tìm cách dỗ ngọt Tô Ánh Nguyệt, và tìm một thứ có giá trị tương đương để trao đổi, chứ không phải như bây giờ mà dùng phương án đập bể miếng ngọc để yêu cầu cô ấy cho Tô Huyền Anh một đặc ân ngủ ngon một đêm đâu.”
Lời nói của anh lạnh lùng bình tĩnh, đem đến cho người ta một áp lực uy nghiêm.
Tô Trạch Lý và Tô Tuấn Thành bắt đầu run rẫy.
Ông ta nhìn vào miếng ngọc trên máy pha trà, đột nhiên cảm thấy nó là vật cứu mạng của ông.
Đúng vậy.
Lời nói vừa nãy của ông ta, cũng chỉ là uy hiếp một chút một cô gái nhỏ không biết gì như Tô Ánh Nguyệt.
Khi gặp được một người bình tĩnh như Tần Mộ Ngôn, quỷ kể của ông coi như bị phá vỡ.
Sau một lúc lâu, Tô Tuấn Thành thở dài, “Tần Lão Tam”
Giọng ông ta trầm xuống, “Tôi muốn dùng miếng ngọc để bảo vệ Huyền Anh”
Tần Mộ Ngôn cười lạnh, “Một miếng nọc không thể sánh bằng mạng của Tô Huyền Anh”
“Cho dù miếng ngọc là mẹ của Ánh Nguyệt để lại, nhưng tôi tin tưởng, mặc cho mẹ cô ấy còn sống hay chết, chỉ cần tôi muốn thì tôi cũng có thể tìm lại bà ta”
“Đến lúc đó, miếng ngọc của ông không còn giá trị nữa”
Tô Tuấn Thành cầm chặt điện thoại trong tay run rẩy.
Hắn nghiến răng nói, “Vậy Tần Lão Tam cảm thấy, tôi có thể dùng miếng ngọc đổi lấy cái gì đây?”
“Nếu không đạt được mong muốn của tôi thì tôi liền đập nát miếng ngọc ngay”
“Vậy thì tôi đề nghị ông đập bể ngay đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT