Diệp Thiên Văn thản nhiên nhếch môi cười cười, cũng không có nghe lời Tô Huyền Anh nói, mà lại nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái: “Đến đây muộn như vậy là có một cuộc hẹn với người nào sao?”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Ừm, đoàn làm phim tụ tập ăn cơm”
“Ăn cơm cùng đoàn làm phim?”
Diệp Thiên Văn nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, ý tứ sâu xa cười cười: “Vậy cô phải bảo vệ mình mới được, nhỡ đâu bị người ta say rượu phát sinh ra cái gì không nên xảy ra, cũng không tốt”
Trong lời này của cô ta có trào phúng và địch ý, Tô Ánh Nguyệt nghe rõ ràng.
Cô mỉm cười: “Cô Diệp yên tâm, tôi có mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp trong đoàn làm phim.”
“Hơn nữa tôi ở trong đoàn làm phim nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói qua có người ở trong đoàn làm phim tụ tập ăn cơm lại xảy ra chuyện, cô Diệp chắc là xem nhiều phim truyền hình mới có thể có ý nghĩ như vậy “Có điều loại phim truyền hình mà cô xem cũng là những gì các nhà biên kịch và đạo diễn tưởng tượng”
“Là người không sống trong mộng tượng là tốt nhất, cô nói có đúng không, cô hôn thê?”
Nói xong, cô lạnh lùng nâng chân vào khách sạn.
Nhìn bóng lưng cô vào cửa, Tô Huyền Anh hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, quay đầu thập phần ân cần nhìn Diệp.
Thiên Văn: “Cô Diệp, đừng có chấp loại đàn bà như thế này”
Diệp Thiên Văn nhìn phương hướng Tô Ánh Nguyệt rời đi, con ngươi hung hăng híp lại.
Vị hôn thê?
Đừng sống trong mộng tưởng?
Hôm nay Tân Mộ Ngôn vừa mới cho người chuyển lời cho cô ta, bảo cô ta khắc chế một chút không nên sống trong mộng tưởng, tối nay Tô Ánh Nguyệt liền nói như vậy?
Người phụ nữ này là cố ý phải không?
Cô ta đang tuyên chiến với mình à?
“Cô Diệp?”
Nhìn Diệp Thiên Văn đứng không nhúc nhích, Tô Huyền Anh mím môi, cẩn thận mở miệng: “Đến lúc chúng ta vào rồi”
“Tô Huyền Anh”
Diệp Thiên Văn hơi híp mắt, quay đầu nhìn mặt Tô Huyền Anh: “Cô cảm thấy lời Tô Ánh Nguyệt vừa nói có đúng không?”
Tô Huyền Anh mờ mịt nhìn cô ta.
Đôi môi của cô ta nở một nụ cười lạnh lùng: “Cô cũng cảm thấy, đoàn làm phim ăn tối sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?”
Tô Huyền Anh giật mình, hồi lâu mới kịp phản ứng: “Tôi biết rồi!”
“Tôi sẽ sắp xếp ngay bây giờ!
Nói xong, Tô Huyền Anh trực tiếp cầm điện thoại di động đi vào góc gọi điện thoại Diệp Thiên Văn thản nhiên khép khăn choàng trên vai lại, †ao nhã thong dong vào khách sạn.
Đôi khi, giết người không nhất thiết phải tự mình ra tay.
Khi Tô Ánh Nguyệt đến phòng ăn cơm, người trong đoàn cơ bản đã đến.
Lạc Hân đang ngồi giữa mọi người uống rượu.
“Nào, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, mọi người uống!”
Ở giữa đám người, Lạc Hân cầm ly rượu lên, trên mặt nở nụ cười thật lớn: “Đúng rồi, tôi là ảnh hậu, các người không được phép chụp bộ dáng uống rượu của tôi truyền ra ngoài, nghe thấy không!”
“Nếu ngày mai hình ảnh tôi say rượu trên hotsearch, tôi sẽ kiểm tra từng người một!”
Sau đó, cô ta mỉm cười một lần nữa: “Nào, uống!”
Tô Ánh Nguyệt vừa vào cửa đã nhìn thấy bộ dáng Lạc Hân điên cuồng rót rượu cho mình.
Cô hơi nhíu mày, đi tới đoạt ly rượu trong tay Lạc Hân xuống: “Cô uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều!”
Lạc Hân cười tủm tỉm vươn một ngón tay về phía Tô Ánh Nguyệt: “Ba chai mà thôi!”
Ba chai Tô Ánh Nguyệt nhìn bình rượu trống rỗng trước mặt Lạc Hân: “Đừng uống nữa.”
Tổng đạo diễn đến gần: “Ánh Nguyệt, cô đừng làm hỏng chuyện như vậy.
Lạc Hân nói rồi, sau khi cô ấy quay xong phải nghỉ một thời gian, cho nên trong lòng vui vẻ uống thêm vài ly. Tại sao cô lại ngăn cản cô ấy?”
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn đạo diễn: “Ông thật sự cảm thấy cô ấy vui vẻ sao?”
Ngay khi vào cửa cô đã nhìn ra Lạc Hân đang gượng cười Tuy rằng trên mặt cô ta cười, nhưng trong mắt cô ta là bi thương và cay đắng, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng, €ó lẽ kỹ năng diễn xuất của Lạc Hân rất tốt cho nên tổng đạo diễn gật đầu: “Đương nhiên, cô ấy rất vui vẻ.”
Nói xong, ông ta còn không hiểu sao nhìn thoáng qua người bên cạnh: “Các người cảm thấy Lạc Hân không vui sao?”
“Tất nhiên là vui rồi!”
“Đó là dĩ nhiên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT