Sáng sớm, ánh mặt trời lười biếng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào trong biệt thự nhà họ Tần.

Trong phòng bếp, Tần Tinh Thiên mặc một bộ quần áo giống như áo giáp, một tay cầm mặt nạ bằng sắt, một tay cầm xẻng nấu ăn, thấp thỏm đứng trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, nhìn vào món trứng rán trong chảo.

Món trứng rán phát ra âm thanh xèo xèo, Tần Tinh Thiên không nhịn được kêu lên: “Anh ơi, anh ơi, nó sẽ không nổ chứ!”

“Trời ơi đáng sợ quá! Em sẽ không làm nổ nhà bếp của chúng ta chứ?”

“Lúc nào thì món trứng rán này mới chín, đã qua ba mươi giây rồi!”

“Ồn ào” Ở một góc khác của phòng bếp, Tân Tinh Vân đang thoải mái sắp xếp các loại rau củ quả đã được cắt xong thành tạo hình rất bắt mắt.

“Anh ơi…”

Giọng nói của Tần Tinh Thiên vẫn chói tại nhà cũ.

Rốt cục cậu bé cũng không nhịn được nữa, cậu bé nhíu mày, ngước mắt nhìn cậu nhóc: “Đầu tiên, khí thiên nhiên rất an toàn, chỉ cần không bị hở thì nó rất khó nổ”

“Thứ hai, anh để lửa rất nhỏ, nhà bếp của chúng ta không yếu ớt như vậy đâu.”

“Thứ ba, ba mươi giây mới chỉ là sự bắt đầu, em phải kiên nhẫn”

Nói xong, cậu bé nhìn bộ áo giáp trên người Tần Tinh Thiên đầy ghét bỏ: “Anh nhớ bộ áo giáp này giá ba trăm triệu nhỉ?”

Tân Tinh Thiên hơi khựng lại, gật đầu: “Hình như thế”

Bộ áo giáp này là bộ áo giáp cậu nhóc đã nhìn trúng khi ông nội đưa cậu nhóc tới tham gia một buổi triển lãm khi trước.

Ông nội rất yêu thương cậu nhóc nên đã ra giá cao, đấu giá được món đồ làm đồ triển lãm này rồi tặng nó cho cậu nhóc.

Tần Tinh Vân trợn mắt nhìn cậu nhóc, sau đó đưa tay kéo cậu nhóc xuống khỏi ghế đẩu: “Vì một món trứng rán thôi, em có cần khoa trương thế không?”



Nói xong, cậu bé tự mình bước lên, đứng trên ghế đẩu, tay cầm xẻng nấu ăn, dũng cảm, lật quả trứng rán một cách không lưu loát.

. Nhưng không biết đã làm sai ở đâu, quả trứng rán vốn nguyên vẹn lại bị vỡ lòng đỏ, chỗ nào cũng vương vãi.

Vì thế, cậu bé lại cẩn thận lật một quả trứng khác.

Lại vỡ rồi.

Cái miệng nhỏ của Tần Tinh Thiên bĩu lên không hài lòng: “Anh! Anh làm hỏng trứng của em rồi!”

Đây là món trứng tình yêu cậu nhóc chuẩn bị cho mę!

Bị anh trai lật hỏng rồi!

Tần Tinh Vân nhíu mày: “Không phải chỉ là một quả trứng thôi à, anh sẽ rán cho em một quả trứng khác”

“Em không cần, em chỉ muốn quả này thôi!”

Tần Tinh Thiên bực mình, bắt đầu hét lên ở trong phòng bếp: “Anh, anh đền trứng cho em đi!”

“Dựa vào đâu mà anh làm hỏng trứng của em!”

Trên lầu.

Tô Ánh Nguyệt vừa mặc xong quần áo, bước xuống lầu thì đã nghe thấy tiếng nói vang vọng của Tần Tinh Thiên ở dưới lầu.

Cả người cô bất chợt khựng lại.

“Em chỉ có hai quả trứng thôi, anh làm hỏng hết của em rồi!”

“Em bị thương rồi!”



“Anh, anh đền trứng cho em!”

Tô Ánh Nguyệt: “..”

“Có chuyện gì thế?”

Thấy Tô Ánh Nguyệt dừng ở cầu thang, không động đậy, người đàn ông sau lưng cô khẽ nhíu mày, thong thả bước tới.

Vì thế, anh cũng đã nghe thấy giọng nói giận dữ của Tân Tinh Thiên ở dưới lầu.

Tần Mộ Ngôn: “..”

Anh khẽ nhíu mày, vòng qua Tô Ánh Nguyệt, sải bước xuống dưới lầu: “Có chuyện gì thế?”

Nghe được giọng nói của bố, Tần Tinh Thiên chớp mắt như tìm được cứu tinh.

Cậu nhóc mặt đầy tủi thân, chạy như bay, lao vào trong lòng Tần Mộ Ngôn: “Bố, anh làm hỏng trứng của con!”

“Anh ấy làm tổn thương con, còn cười cho qua chuyện, không thèm xin lỗi con, còn không chịu bồi thường tổn thất của con!

“Là con làm hỏng món trứng rán của em ấy”

Tần Mộ Ngôn: “…”

Thừa dịp Tần Mộ Ngôn đang ngây người, Tần Tinh Thiên vội vàng nhảy xuống khỏi ngực anh, cẩn thận trốn ra sau lưng Tần Tinh Vân: “Bố, con không rán được trứng.”

Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt đang đứng trên cầu thang cũng coi như hiểu ra.

Cô vịn vào lan can, cười tới mức không thở nổi: “Tần Tinh Thiên, lần sau nói chuyện con phải nói rõ ràng, nếu không sẽ thật sự làm người khác hiểu lầm!”

Cậu nhóc mặc bộ áo giáp trong tạo hình dũng sĩ nhìn mọi người, khuôn mặt ngập tràn ấm ức: “Sao con không hiểu mọi người đang nói gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play