“Viện trưởng vừa mới nổi giận, nói bác sĩ Bạch vượt mặt ông ta tự
tiện lấy cho người ngoài tư liệu hồ sơ bệnh án của bệnh viện tâm thần…
“Bác sĩ Bạch tại sao đột nhiên quan tâm đến bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần chứ?”
“Cô không biết, có một người phụ nữ rất đáng thương. Lúc trước bởi vì con chết đau buồn đến phát điện thật vất vả mới chữa khỏi, kết quả hôm
nay chồng hiện tại lại biết chuyện trước kia của cô ấy.
Cô ấy vừa dầm mưa vừa buồn quá mức, bây giờ vẫn còn nằm hôn mê trong bệnh viện của chúng ta. Thật đáng thương”
Những lời này của các y tá khiến bước chân của Diệp Thiên Văn dừng lại.
Cô ta suy nghĩ một chút bên mỗi liền nhếch lên một tia cười lạnh.
Người phụ nữ đáng thương trong miệng những y tá này không phải là người vợ mới cưới của Tân Mộ Ngôn chứ?
Cô ta bước tới hỏi: “Người phụ nữ mà các cô đang nói đến là ai?”
Thấy Diệp Thiên Văn đi tới, mấy y tá hai mắt nhìn nhau cũng không dám nói chuyện.
Diệp Thiên Văn nhíu mày, lấy ra mấy tờ tiền từ trong túi: “Nói đi.”
Sau một thời gian dài im lặng, một y tá đã có can đảm để nói: “Chúng tôi nói đó là bệnh nhân nữ nằm trong phòng bệnh 302…
Phòng bệnh 302, chính là phòng bệnh của Tô Ánh Nguyệt.
Diệp Thiên Văn lạnh lùng híp mắt lại, lại từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền: “Nói chi tiết hơn đi?”
Các y tá mím môi không nói gì nữa.
Diệp Thiên Văn lạnh lùng ném tiền xuống đất xoay người đi lên cầu thang ở cuối hành lang.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, cô ta trực tiếp lấy điện thoại ra gọi tới một số.
“Chị Lương, giúp tôi điều tra một người phụ nữ.”
Giọng nói của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại vang lên lạnh lẽo không có nhiệt độ: “Làm gì?”
“Người phụ nữ tôi muốn điều tra tên là Tô Ánh Nguyệt, trước đây cô ta đã có một đứa con, tôi muốn thông tin cụ thể của cô ta
Miệng nói không có bằng chứng, hiện tại cô ta cũng chỉ nghe được tin
đồn về Tô Ánh Nguyệt trong miệng các y tá, những thứ này không thể làm
chứng.
Cô ta phải lấy được bằng chứng mới có thể khiến ông tin tưởng.
Ông cụ Tân tuy rằng tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là một ông cụ truyền thống.
Một khi có chứng cứ xác thực, thậm chí còn không cần cô ta ra tay, ông cụ sẽ tự mình đuổi Tô Ánh Nguyệt đi.
“Bây giờ tôi đang bận.”
Giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia có chút không kiên nhẫn: “Loại chuyện này có tự mình điều tra không phải là được sao?”
“Chị Lương, tôi hiếm khi tìm chị một lần, chị không thể làm thế với tôi chứ?”
“Diệp Thiên Văn, tôi không phải người giúp việc của cô.