“Nếu chú nói với bố cháu những gì mẹ cháu vừa nói theo cách mà bố cháu thích, bố chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn”
Bạch Tuấn Kiên đình trệ, một lúc sau mới vội vàng gật đầu,
“Chú hiểu rồi!”
“Vậy thì, cố lên ạ!”
Tám giờ, Tần Mộ Ngôn bị Bạch Tuấn Kiên gọi đi hop.
Cuộc họp kéo dài khoảng nửa giờ.
Sau khi gặp mặt, Bạch Tuấn Kiên cung kính đứng ở phía sau người đàn ông: “Cậu chủ, mợ chủ đã làm bữa sáng cho anh từ sáng sớm”
“Trước khi mợ đi đã bảo tôi nói với anh một chuyện.”
Khi lời nói ra đến môi, Bạch Tuấn Kiên nhớ tới lời khuyên của Tần Tinh Thiên trước đó.
Vì vậy, anh ta hít một hơi thật sâu: “Mợ chủ nói, vì anh và con gái,
cô ấy mong anh chú ý đến công việc và nghỉ ngơi sau này, và cô ấy chỉ
sẵn sàng sinh cho anh một đứa con gái nếu anh khỏe mạnh”
Khi nói lời này, anh ta không khỏi liếc về hướng trên lầu từ khóe mắt.
Vị trí của lan can cầu thang để lộ khuôn mặt của một cậu nhóc.
Cậu bé giơ ngón tay cái ra hiệu Bạch Tuấn Kiên một cái, sau đó quay người trở về phòng.
Bạch Tuấn Kiên như vậy hoàn toàn không thấy, sau khi cậu chủ nhỏ quay đầu lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, biến thành vẻ mặt bình tĩnh như xưa.
Cậu bé trở lại phòng bọn trẻ, nhìn thấy Tinh Thiên vẫn đang ngủ ngon lành, trên môi nở một nụ cười.
“Em trai à, không phải chỉ có em là giả mạo thành anh đâu”
Nói xong, cậu bé thay đồ ngủ, yên lặng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tiếp tục đọc sách.
Tô Ánh Nguyệt đã quay cả ngày nên rất mệt.
Buổi tối tan sở, cô đứng ở cổng trường quay chờ xe buýt.
Một số nữ diễn viên đang nói chuyện phiếm bên lề.
“Mọi người nói xem, ảnh đế Vương Khải có xúc phạm ai không? Sao hôm nay lại khiến nhiều sao nữ bị liên lụy như vậy?”
“Ngày hôm qua tôi còn tưởng rằng anh ta và Tô Ánh Nguyệt vụng trộm
với nhau. Không ngờ hôm nay Vương Khải lại bị người ta tung ra nhiều ảnh như vậy!”
Như vậy xem ra, ảnh để Vương Khải thật sự rất khổ sở. Hôm nay sao nữ
kia, cả thảy có đến mười mấy người. Ai cũng muốn nhờ anh ta lăng xê đánh bóng tên tuổi.”