Sau trận hỏa hoạn đấy, Tần Mộ Ngôn bắt đầu có biểu hiện mâu thuẫn với việc tiếp xúc phụ nữ, không muốn lại làm tổn thương bất kỳ phụ nữ nào nữa.
“Ngày mai bắt đầu tới đây chữa trị bệnh đi”.
Trong mắt Bạch Hạo Nam hiện lên sự đồng tình: “Cậu cũng đã kết hôn rồi, phải có trách nhiệm với người ta.”
Tần Mộ Ngôn khẽ híp hai mắt, nhìn người phụ nữ đang ngồi trong phòng bệnh: “Không cần trị”
“Tôi đã tốt lên rồi!”
Bạch Hạo Nam bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Tốt lên rồi là sao?”
Anh ta ngay lập tức nhìn theo hướng ánh mắt của Tân Mộ Ngôn.
“Cậu với cô ấy.”
Người đàn ông lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Bọn tôi đã là vợ chồng.”
Cái miệng của Bạch Hạo Nam há rộng đến nỗi có thể nuốt cả một quả trứng gà.
Tần Mộ Ngôn đi vòng qua anh ta, tiến vào trong phòng bệnh.
“Ông xã à, anh tới rồi!”
Anh vừa bước vào cửa, Tô Ánh Nguyệt lập tức đã mở miệng gọi anh với giọng nói ngọt ngào.
Đây là lần thứ hai cô kêu anh bằng cách gọi ông xã này.
Không hiểu sao trước mắt lại hiện ra cảnh lần đầu tiên có gọi anh là ông xã. Lúc đó cô đang nằm trong bồn tắm, bày ra dáng vẻ quyến rũ để cám dỗ anh.
Hầu kết của người đàn ông khẽ di chuyển lên xuống.
Anh bước đến gần Tô Ánh Nguyệt, thân mật vươn tay vòng qua cái eo thon thả của cô. Ngước mắt lên, anh lạnh lùng nhìn tổng giám đốc Vương ngồi đờ đẫn ở phía trước với sắc mặt tái nhợt: “Nghe nói ông muốn chạm vào người phụ nữ của tôi hửm?”
Tổng giám đốc Vương sững sờ.
Ông ta liếc mắt nhìn Tần Mộ Ngôn, rồi lại quay đầu nhìn sang Tô Ánh Nguyệt.
“Cậu nói cậu là…”
Bỗng nhiên, ông ta bắt đầu điên cuồng lắc đầu: “Không… Không có khả năng!”
Không phải cậu Ba nhà họ Tần trong truyền thuyết đã bị lửa thiêu đốt khuôn mặt, trở nên vô cùng xấu rồi sao? Làm sao lại có thể đẹp trai như thế này?”
“Cậu không phải là cậu Ba nhà họ Tân!”
“Tôi đã từng xem ảnh chụp của cậu Ba nhà họ Tân, cậu Ba tuyệt đối không thể có tướng mạo giống như cậu!”
Tổng giám đốc Vương hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Tô Ánh Nguyệt: “Không ngờ rằng mày lại dám nuôi tên trai bao khác ở bên cạnh mình!”
“Hừ! Mày đúng là loại phụ nữ ai cũng có thể làm chồng!”
Nói xong, ông ta túm lấy bàn tay của vị cảnh sát bên cạnh giống như đang giữ chặt cọng cỏ cứu mạng: “Đồng chí cảnh sát, anh nhìn xem, người phụ nữ này lẳng lơ đê tiện thế đó, điều này có thể chứng minh cô ta hẹn tôi đến khách sạn!”
Tân Mộ Ngôn cười khẽ một tiếng, khí chất cao quý không ai có thể bỏ qua.
“Thưa ngài”
Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào trong phòng, dừng chân ở bên giường, cung kinh mở miệng: “Đã xử lý xong.”
Tổng giám đốc Vương lập tức mở to hai mắt nhìn người vừa mới bước vào phòng bệnh.
Không phải người này là người luôn đi bên cạnh Tần Mộ Ngôn người, thư ký toàn năng Lãnh Kim Hoàng sao?
Nghe đồn là bởi vì Tần Mộ Ngôn không thích gặp mặt người khác, vì vậy Lãnh Kim Hoàng luôn phải ra mặt giải quyết hầu hết mọi chuyện. Nói cách khác, anh ta là người phát ngôn của Tân Mộ Ngôn!
Những doanh nhân giàu có mà ông ta quen biết ngày nào cũng tranh nhau vỡ đầu chỉ để tìm được một cơ hội gặp mặt Lãnh Kim Hoàng.
Bây giờ, thư ký toàn năng Lãnh Kim Hoàng vô cùng lạnh lùng trước mặt người ngoài này lại đang khúm núm thông báo nhiệm vụ với người đàn ông này.
Cơ thể của tổng giám đốc Vương bỗng nhiên cứng đờ.
Sau đó cơ thể của ông ta run rẩy dữ dội. Người đàn ông đang ôm Tô Ánh Nguyệt ở trước mặt ông ta… Thật sự là… Tần Mộ Ngôn sao?
Nhưng không phải khuôn mặt của Tần Mộ Ngôn đã bị hủy hoại trong trận hỏa hoạn năm năm trước rồi sao?
Bỗng nhiên, điện thoại di động của tổng giám đốc Vương điên cuồng rung lên.
Vị cảnh sát từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi ở một bên nhấn xuống nút trả lời.
“Tổng giám đốc Vương!” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lo lắng đi kèm với tiếng khóc nức nở của cấp dưới: “Vừa rồi tập đoàn nhà họ Tần tuyên bố hủy bỏ tất cả dự án có hợp tác với chúng ta, đối tác của chúng ta cũng đang bắt đầu huỷ bỏ hợp đồng.”
“Tập đoàn nhà họ Vương của chúng ta… Phá sản rồi.”
“Bọn họ nói, là bởi vì ngài xúc phạm đến cậu Ba nhà họ Tần.”
“Rầm!”
Tổng giám đốc Vương từ trên xe lăn ngã xuống mặt đất, vang lên âm thanh nặng nề.
Ông ta kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sợ hãi, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mộ Ngôn: “Cậu Ba…”
“Tôi sai rồi! Tất cả đều là lỗi của tôi!”
“Tôi nhận tội! Cầu ngài tha cho tôi một con đường sống.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT