1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301
Bầu không khí trong phòng bao dường như bị cô đọng lại. Đôi mắt trong veo như hoa mai của Tô Ánh Nguyệt tròn xoe, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, thậm chí không nói lên lời. Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Rất ngạc nhiên sao?” Tô Ánh Nguyệt vội vàng gật đầu như giã tỏi. Đây đã không thể coi là ngạc nhiên nữa rồi, đây đúng là sét đánh giữa trời xanh mà. Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình giống như bị một tia sét đánh trúng vậy. Không phải một tia, là vô số tia sét. Bây giờ cô chính là một đứa nhỏ đáng bị sét đánh cho cháy xém bên ngoài, mềm nhũn bên trong. Đầu óc cô trống rỗng. “Uống chén trà cho bình tĩnh lại.” Tần Mộ Ngôn quan tâm rót cho cô một chén trà: “Cũng không phải thấy ngại ngùng” Khóe miệng anh nhếch lên: “Thật ra tôi cũng đã nhận phải rất nhiều hiểu nhầm” “Xấu xí, hủy dung, ngược đãi vợ, biến thái” Động tác ưu nhã của người đàn ông tự rót cho mình một chén trà: “So với những thứ này.” “Lớn tuổi” “Người già.” “Yêu em yêu đến chết đi sống lại” “Điên cuồng theo đuổi em” Mỗi một từ mà anh nói, khiến gương mặt Tô Ánh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt một phần. Đợi đến khi anh nói xong, gương mặt Tô Ánh Nguyệt đã nóng rát đến mức có thể rán được trứng rồi. “Có điều, những lời em đã nói, ngược lại có một chút, có thể hiện thực hóa” Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, nghĩ kỹ lại. Cô đã từng nói với anh rằng anh lớn tuổi, yêu cô, còn có… Tô Ánh Nguyệt vội vàng cầm chén trà lên, hung hăng nhấp hai ngụm. Anh nói sẽ thành hiện thực, nhất định là vấn đề tuổi tác rồi. Đúng, nhất định là vấn đề tuổi tác, ai mà chẳng già đi chứ, đúng không? Nhất định… nhất định sẽ không phải là anh yêu cô yêu đến chết đi sống lại đâu. Nước trà nóng xuống bụng, Tô Ánh Nguyệt quả nhiên bình tĩnh không ít. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu ngượng ngùng cười với Tần Mộ Ngôn: “Cái đó, em… em cho rằng thầy Tần mà Lạc Hân giới thiệu cho em, chắc phải là một người lớn tuổi” “Cho nên mới…” Đôi mắt đen như ngọc thạch của Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt nhìn gương mặt
cô: “Lẽ nào không phải bởi vì, tôi không hiểu các biểu tượng cảm xúc,
lại nói chuyện rất cứng nhắc, mới coi tôi thành người lớn tuổi sao?” Tô Ánh Nguyệt: “..” Cô giơ hai tay đầu hàng: “Em hạn hẹp, tự cho mình là đúng” “Em…” “Được rồi, đừng căng thẳng như vậy” Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt ngắt lời cô. Tô Ánh Nguyệt mím môi, rụt rè nhìn anh, ngoan ngoãn không nói gì. Chuyện này quả thật là do cô sai, cô thật sự không nghĩ thầy Tần với Tần Mộ Ngôn. Bây giờ thật sự bị vạch trần rồi, cô ngoại trừ xấu hổ cũng chỉ còn xấu hổ. Tần Mộ Ngôn lại là chồng cô, cho dù cô trốn anh ở đây, sau này về nhà còn có thể trốn được sao? Mỗi ngày bọn họ đều ngủ chung một phòng, ngủ cùng một giường, thậm
chí chuyện tạo con gái cũng đều nằm trong quá trình hàng ngày. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Ánh Nguyệt, Tần Mộ Ngôn cười bất lực: “Không phải tìm em để hỏi tội” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông nhàn nhạt vang lên: “Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết sau này tôi muốn làm cái gì, nên làm cái gì? “Ngoại trừ chuyện và đồ mà tôi thấy hứng thú, những thứ khác tôi đều lười để ý, lười đi tìm hiểu” “Đến cả chuyện kết hôn với em, cũng là bởi vì Tinh Vân và Tinh Thiên thích em” Hai tay Tô Ánh Nguyệt xoắn chặt lại dưới bàn. Cô biết anh nói đều là sự thật. Nhưng những lời bình thản trong miệng anh nói ra, cô luôn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. “Năm nay tôi hai mươi tám tuổi rồi, lớn hơn em năm tuổi” “Hoàn cảnh sống của tôi không giống em” “Trước đây tôi luôn cảm thấy khoảng cách năm tuổi, cũng không cảm thấy môi trường sống không giống nhau sẽ có ảnh hưởng gì?” Nói xong, anh nâng mắt nhìn cô: “Nhưng bây giờ, tôi cảm nhận được, khoảng cách giữa em và tôi rất xa” Ánh sáng trong mắt Tô Ánh Nguyệt dần dần tối sầm lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301