Tần Tinh Vân cố nén ý cười, bắt đầu thật sự nghiêm túc chỉ cho Tần Mộ Ngôn.
Tần Mộ Ngôn dù sao cũng là kỳ tài, trước kia anh không hiểu biểu tượng cảm xúc là gì, hoàn toàn là bởi vì anh thực sự chưa nghiêm túc tìm hiểu.
Tần Tinh Vân chỉ nói qua vài lần, thể mà anh đã nhanh chóng hiểu hết mọi thứ.
Dưới tầng, Tô Ánh Nguyệt ngồi trên sô pha, nhíu mày nhìn biểu tượng cảm xúc mà thầy Tần gửi cho cô.
Cô thu hồi lại lời nói thầy Tần từng nói không hiểu ý nghĩa của biểu tượng cảm xúc.
Thầy Tần này chẳng những hiểu rõ ý nghĩa của các biểu tượng cảm xúc, mà còn có thể sử dụng linh hoạt chúng, rất nhiều biểu tượng cảm xúc cô chưa thấy qua nhưng thầy Tần đều có hết.
Người phụ nữ cầm di động trên tay, hứng khởi trò chuyện cùng thầy Tần rất lâu, cuối cùng đến giờ ăn cơm, cô mới lưu luyến buông điện thoại.
Không biết vì cái gì, thầy Tần trước kia không giỏi nói chuyện, hôm nay dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Thời điểm ăn cơm, Tần Mộ Ngôn ngồi đối diện với Tô Ánh Nguyệt, vừa ăn cơm, vừa tùy ý hỏi: “Em và thầy Tần kia có hẹn với nhau sao?”
“Ừm”.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Buổi tối chắc là sẽ không ăn cơm ở nhà, em và thầy Tần có hẹn buổi tối ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong, cô cười gắp rau xanh cho Tân Tinh Vân nói: “Ăn nhiều một chút.”
Người đàn ông ngồi đối diện cô thản nhiên nhíu mày, anh dùng thân phận thầy Tần nói chuyện lâu như vậy với cô, mà cô cũng chỉ nói ngắn gọn như thế với anh sao?
Người đàn ông tiếp tục giả vờ không để ý đến đĩa rau: “Em và anh ta đã nói chuyện gì?”
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện hợp tác quay phim thôi.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, nhíu mày khó hiểu liếc mắt nhìn Tần Mộ Ngôn một cái: “Tại sao lại quan tâm thầy Tần như vậy?”
Người phụ nữ đầu óc xoay chuyển, hay là Tần Mộ Ngôn cảm nhận được cô và thầy Tần…
Vì thế cô ho nhẹ một cái nhìn vào mắt anh nghi ngờ nói: “Trước kia em cứ nghĩ thầy Tân không biết dùng biểu tượng cảm xúc, kết quả lại phát hiện thầy Tần dùng vô cùng tốt”
Lời của cô, làm cho Tần Mộ Ngôn không nhịn được khóe miệng hơi cong lên.
Anh đắc ý liếc mắt nhìn Tần Tinh Vân một cái.
Tần Tinh Vân bất lực lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Những câu nói sau đấy của Tô Ánh Nguyệt, suýt chút nữa nữa làm cho hai bảo bối ngồi trên bàn cười ra tiếng.
Cô thật lòng nói: “Xem ra thầy Tần tuy đã lớn tuổi, những tâm hồn vẫn còn rất trẻ”
“Thật hy vọng sau này khi em ở độ tuổi của thầy Tần, cũng có thể giữ được tâm hồn tuổi trẻ như vậy.”
Tần Tinh Thiên: “…”
Tần Tinh Vân: “…”
Hai anh em liếc mắt nhau, cùng nhau nâng bát cơm lên, dùng cơm để ngăn chặn lại tiếng cười suýt chút nữa không nhịn được mà bật ra.
Một bên Tần Mộ Ngôn mặt mày xám xịt.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thoáng qua thấy Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên đang liều mạng ăn cơm liền vội vàng nói: “Ăn từ từ, đừng vội”
“Không phải”
Tần Tinh Thiên buông bát, vừa nhai từng ngụm cơm vừa nhìn sắc mặt xám xịt của Tần Mộ Ngôn: “Bố, con đã cố gắng hết sức rồi.”
Tần Mộ Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, kìm nén tính tình nóng nảy của mình, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn Tô Ánh Nguyệt nói: “Anh hy vọng thời điểm thầy Tần đến, em vẫn giữ được vui vẻ như vậy.”
“Thầy Tần không phải người hay nóng giận, tính tình điềm tĩnh”
Nói xong, người đàn ông buông chiếc đũa, nhấc chân rời đi.
Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn bóng dáng người đàn ông đang rời đi.
Hình như cô chưa nói gì sai mà.
Tại sao anh lại phải đứng lên không khác gì đang tức giận?
“Bố lại có vấn đề” Tần Tinh Vân thản nhiên mở miệng nói.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Dường như là vậy.”
Tần Tinh Vân mở miệng an ủi cô: “Nhưng mẹ cứ yên tâm”
“Vấn đề của bố đêm nay sẽ được giải quyết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT