Tần Tinh Vân thì lại thong thả ung dung, tao nhã ăn cơm.
“Mẹ.”
Sau khi Tần Tinh Thiên ăn xong, cậu trực tiếp lấy một cái máy tính bảng đi đến bên cạnh Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ xem này, cái nào đáng yêu hơn?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, cô nhận lấy máy tính bảng rồi nhìn thoáng qua.
Thế mà lại là giường trẻ em?
Là Tần Tinh Thiên muốn đổi giường rồi hả?
Cô nghiêm túc dùng đầu ngón tay nhấn vào máy tính bảng, định góp ý cho Tân Tinh Thiên một chút.
Nhưng sau khi nhìn hai cái giường, cô lại cảm thấy hơi không thích hợp.
Vì sao giường trẻ em mà Tần Tinh Thiên đưa cho cô xem đều là màu hồng phấn hết vậy?
Còn kèm theo cái nơ bướm nữa?
Cô mím môi, len lén nhìn thoáng qua Tần Tinh Thiên còn đang nghiêm túc mà tìm cái giường trẻ em thứ ba.
Cái thằng nhóc này… thật ra trong nội tâm có ẩn giấu cô công chúa nhỏ sao?
“Cái này thế nào?”
Bên trong đội con ngươi màu mực kia của Tân Tinh Thiên dường như là có tinh quang, cậu bé nghiêm túc nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ, con cảm thấy mấy cái này đều rất đẹp.”
Sau khi Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc xem qua từng cái.
“Cái cuối cùng này thì thôi khỏi cân nhắc nữa đi.”
Tô Ánh Nguyệt uyển chuyển lên tiếng: “Cái giường trẻ em cuối cùng này hơi nhỏ, con đã năm tuổi rồi, sẽ càng lúc càng lớn nữa, cái này không thích hợp.”
Lời nói của cô gái làm cho Tần Tinh Vân đang ăn cơm trên bàn không nhịn được mà bật cười “Phốc” một tiếng.
Còn Tần Tinh Thiên thì lại nghẹn đỏ mặt.
Sau một lúc lâu, cậu bé đưa một tay cướp lấy máy tính bảng: “Mẹ, mẹ cho rằng, con tự chọn giường trẻ em cho con sao?”
Tô Ánh Nguyệt nghi hoặc mà nhìn cậu bé: “Vậy con đây là… chọn cho Tần Tinh Vân hả?”
Vẻ tươi cười trên mặt Tần Tinh Vân lập tức biến mất.
Tần Tinh Thiên ủy khuất đến mức sắp khóc tới nơi:
“Con đây là đang chọn quà cho em gái mà.”
“Sao con lại có thể thích cái loại giường nhỏ màu hồng phấn với nơ con bướm này được cơ chứ.”
“Tần Tinh Thiên là con trai. Con trai thì phải dùng màu đen và màu xanh”
Lần đầu tiên thấy thằng nhóc này nổi giận với mình, Tô Ánh Nguyệt vội vàng sáp lại gần, cô nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cậu bé: “Là mẹ sai rồi”
“Chỉ là mẹ cảm thấy, con trai cũng có thể thích màu hồng phấn mà, thế nên mẹ mới hiểu lầm con.”
Chờ cho thằng nhóc kia không còn ủy khuất như vậy nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nhẹ giọng lên tiếng hỏi cậu bé: “Sao lại bỗng nhiên nhớ đến mua quà tặng cho em gái vậy?”
Tân Tinh Thiên bẹp bẹp miệng, cậu bé theo bản năng liếc mắt nhìn Tần Tinh Vân một cái: “Là anh trai nói.”
Lời còn chưa nói xong, Tần Tinh Vân đảo một ánh mắt sắc như dao qua, Tân Tinh Thiên vội vàng sửa miệng: “Là bố nói. Bố muốn dùng tốc độ nhanh nhất làm cho mẹ sinh cho bọn con một đứa em gái.”
“Cho nên…”
Tô Ánh Nguyệt: “..”
Cô không hiểu lại nhớ tới thời gian ở thành phố An Lạc, sự sợ hãi bị Tần Mộ Ngôn khống chế cả một đêm.
Cô gái giật mình một cái.
“Mę.”
Tần Tinh Thiên ngẩng đầu, cậu bé nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Có phải bố đang lừa con không?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, cái này cô phải trả lời thế nào chứ?
Rơi vào đường cùng, cô liếc mắt nhìn thời gian một cái.
“Ai nha, đã sáu rưỡi rồi, cuộc thi của mẹ là vào chín giờ rưỡi, chỉ còn có ba tiếng nữa thôi, mẹ phải nhanh chóng chạy qua đó”
Nói xong, cô gái cầm lấy áo khoác và ba lô của mình, vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.
Bởi vậy, còn chưa tới tám giờ, cô đã xuất hiện ở trước cửa công ty giải trí Phong Đô.
Điều làm cho Tô Ánh Nguyệt ngoài ý muốn chính là cô không phải là người đầu tiên tới.
Cô mới từ trên xe xuống thì đã nhìn thấy Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân đang đứng ở phía xa xa.
“Ánh Nguyệt”
Trình Hiếu Quân thấy cô đến, anh ta vội vàng kéo Hướng Kim Tâm đi về phía cô: “Cô thật sự qua đây hỗ trợ Kim Tâm đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT