Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Tôi sẽ không nói ra đâu.”
Cô không có hứng thú tiết lộ chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, người tổn thương nhiều nhất không phải là Vương Khải mà chính là cô bé Vương Tinh Quang này.
Có lẽ vì quá ngạc nhiên trước thái độ của cô, Vương Khải nhìn vào khuôn mặt của cô, nhất thời không nói nên lời.
Tần Mộ Ngôn nhíu mày, kéo Tô Ánh Nguyệt ôm vào trong lòng.
Không lâu sau, cảnh sát đến.
“Chú Vương”
Ngay lúc Tô Ánh Nguyệt và Tần Mộ Ngôn chuẩn bị đi theo cảnh sát làm biên bản, Tinh Quang trên giường lại mở mắt ra.
Cô bé mơ màng nắm chặt tay áo Vương Khải:
“Chú Vương”
“Họ không làm gì cháu hết, là cháu bí mật chạy ra ngoài, muốn đến gần dì xinh đẹp”
Lời nói của cô gái nhỏ khiến Vương Khải cau mày dữ dội.
Anh ta vô thức quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Người phụ nữ này là “cô xinh đẹp” mà Tinh Quang đã nói với anh ta nhiều lần trước đây sao?
“Cô xinh đẹp, cháu xin lỗi”
Đôi mắt ngấn nước của cô bé hơi mờ mịt: “Chỉ là do cháu thấy cô quá giống mẹ cháu.”
Đôi mắt cô bé ngẩn nước khiến trái tim Tô Ánh Nguyệt gần như tan chảy, sao cô có thể đành lòng trách con bé chứ?
Cô gái nhẹ nhàng cười với Tinh Quang: “Không sao”
“Có vẻ như là hiểu lầm”
Cảnh sát mỉm cười vỗ vai Vương Khải: “Đại minh tinh, sau này nhớ phải chăm sóc con mình đó, làm rõ tình hình rồi mới gọi cảnh sát”