Ở biệt thự Lăng, buổi tối anh về nhà. Ả ta vừa thấy liền đến ôm chầm lấy anh:
- Triệt, anh về rồi à. Mọi ngày anh toàn về muộn thôi, hôm nay anh về sớm ăn cơm em rất vui.
Anh gỡ tay ả ra khỏi người nói:
- Ừ anh lên tắm trước.
Anh đi lên phòng, ả ta đứng dưới lòng bàn tay nắm chặt thành quyền:
- Bạch Tiểu Nhi cô chết rồi sao anh ta vẫn còn lưu luyến cô chưa kết hôn với tôi.
Anh cũng không hiểu tại sao mình càng ngày càng lạnh nhạt với ả ta. Chuyện gì ả ta làm cũng không bằng cô cả. Trong lòng anh rất khó chịu, cứ có cái gì đó vướng mắc mà không tháo ra được.
Về đêm anh làm việc ở thư phòng nhiều lúc nhớ cô nhưng nghĩ lại đó chỉ là ảo giác mà thôi không có thật, anh không nhớ cô.
Con trai của anh và cô cũng được một tuổi rồi. Nếu như bao đứa trẻ khác rất hay cười và hiếu động thì nó lại ngược hoàn toàn. Thằng bé trầm lặng, hay khóc nhè chỉ cần người lạ ngoài anh và bà bảo mẫu đến gần là khóc.
Ả ta nhiều lần muốn hãm hại thằng bé nhưng chỉ nhìn thấy ả là thằng bé khóc nên ả ta cũng chả làm được gì. Thỉnh thoảng ả ta điên lên gặp chuyện gì không vui lại lôi tiểu Khải ra đánh nó một trận, ả cho tiểu Khải uống thuốc ngủ để nó không khóc. Đúng thật là loại rắn độc
......
Ăn cơm xong anh lên thư phòng làm việc. Ả ta cũng quen với sự lạnh nhạt của anh đối với ả rồi. Ăn cơm xong là anh nhốt mình làm việc và ngủ trong thư phòng luôn. Thỉnh thoảng nằm cạnh ả ngủ.
Anh không quan tâm đến ả dĩ nhiên ả ta bị thiếu hơi đàn ông mà đi ngủ với thằng khác rồi. Ả ta ở cạnh anh cũng chỉ là muốn vơ vét tài sản của anh rồi mang đi cho thằng khác mà thôi.
Ả ta quyết tâm đêm nay phải quyến rũ được anh. Ả pha cà phê sau đó bỏ thuốc vào rồi mang lên cho anh.
- Triệt em pha cà phê cho anh này.
Giọng ngọt xớt, ả mặc trên người chiếc váy ngủ mỏng tanh khoe đường cong của ả. Ả yểu điệu bước vào đặt cốc cà phê xuống bàn.
Mắt anh vẫn hướng vào màn hình máy tính, không thèm liếc ả một cái lạnh giọng nói:
- Ừ
Ả ta đứng đấy tức giận nhưng không bỏ cuộc đi ra sau anh vòng tay qua cổ anh để bộ ngực cố tình ép sát vào lưng anh.
- Anh à, đừng làm việc nữa. Lâu rồi chúng mình chưa….
Anh gỡ tay ả ra khỏi người lạnh nhạt nói:
- Hôm nay nhiều việc, em đi ngủ trước đi. Xong việc anh ngủ sau. Khi nào mình kết hôn rồi cũng không muộn đâu.
- Anh à…
- Ngoan, đi ngủ đi.
Ả ta không muốn làm anh nổi giận, hậm hực mà bỏ đi.
Ả ta đi thẳng đến phòng trẻ, tiểu Khải đang nằm ngủ trong nôi. Bà bảo mẫu thấy ả liền nói:
- Thiếu phu nhân, muộn rồi sao người chưa đi ngủ. Tiểu thiếu gia đã ngủ rồi ạ.
- Tôi muốn vào nhìn thằng bé một chút, bà đi về phòng đi.
- Vậy cảm ơn thiếu phu nhân tôi ngủ trước. Thiếu phu nhân nghỉ ngơi sớm ạ.
Bà bảo mẫu ra ngoài rồi ả ta bế tiểu Khải trên tay mà đánh, cấu khắp người thằng bé để hả giận. Thằng bé đang ngủ thấy đau liền òa khóc, ả ta lấy tay bịt mồm thằng bé lại khiến tiểu Khải chỉ có thể kêu " ưm, ưm"
Sau khi hả giận xong, ả đặt thằng bé lại trong nôi rồi đi ra ngoài. Để cho tiểu Khải một mình mà hoảng sợ, không dám khóc lớn chỉ nằm thút thít, nhút nhát, sợ hãi. Chính vì ả cứ đánh tiểu Khải trong giấc ngủ nên dần dần nó thành cơn ác mộng của thằng bé khiến thằng bé càng ngày càng sợ sệt, nhút nhát không dám tiếp xúc với người lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT