Cô ở bên này gọi rất nhiều cuộc nhưng anh không nghe máy. Cô lo lắng sốt ruột, không biết anh có xảy ra chuyện gì không.

30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng đã trôi qua nhưng anh vẫn không có mặt, cô đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng tất cả hy vọng, niềm tin đã sụp đổ. Mọi người chờ mãi nhưng không tổ chức, người dẫn chương trình liền thông báo vì sự cố không thể tổ chức đám cưới và mời mọi người ra về.

Khi từ trên nhìn xuống, đám cưới trong mơ của cô tan biến hóa thành bọt biển. Anh không một cuộc gọi, không một lời nhắn cứ thế biến mất ngay trong ngày cưới. Cô rơi từng giọt nước mắt rồi bật khóc, con bé Thu nó cũng rất buồn khi thấy cảnh này tuy còn nhỏ nhưng con bé hiểu được rằng cô đang rất buồn bã. Nó chỉ biết đứng cạnh an ủi cô mà thôi.

Anh đưa ả ta đến viện, kêu các bác sĩ giỏi nhất đến chữa khỏi tay cho cô ta. Ai cũng biết anh là người quyền lực như thế nào, họ già rồi không còn sức mà chịu đựng được cơn bão anh đem tới. Có một vết bỏng đơn giản mà anh lại làm quá như vậy.

Ả ta cứ kêu đau mặc dù bác sĩ mới chạm nhẹ khiến anh nóng giận hét vào mặt các bác sĩ:

- Cô làm cho cần thận nhẹ nhàng vào. Sao cứ làm cho cô ý đau, cô muốn mất việc phải không?

Cô bác sĩ trả lời:

- Xin lỗi, tôi sẽ không làm cô đau nữa.

Ả ta vẻ ngoài khóc lóc đáng thương, sợ không dám nhìn úp mặt vào lòng anh để anh che chở, bao bọc ả. Trong lòng ả thầm nghĩ vui sướng.

Thật ra ả ta đang vui sướng sống cùng người đàn ông giàu có bên nước ngoài. Nhưng anh ta nhanh chóng phá sản mất hết tài sản. Ả ta biết được liền phủi mông, quay đi coi anh ta như người xa lạ. Ả mới chợt nhớ ra anh ( Lăng Triệt) liền sai người điều tra thông tin dạo này anh thế nào. Biết được giờ anh là giám đốc tập đoàn Lăng Thị ( đứng trong top đầu công ty phát triển toàn cầu) Ả ra bất ngờ, hối hận khi năm đó bỏ đi. Nếu ả ở lại giờ đã thành bà chủ có đầy tài sản trong tay. Ả nhìn thấy thông tin quan trọng, anh chuẩn bị cưới vợ, cô gái đó tên Bạch Tiểu Nhi. Ả liền bóp nát tờ giấy, ranh ma nói:

- Được, Bạch Tiểu Nhi tôi sẽ giành lại Lăng Triệt về tay mình.

Quay trở về hiện tại, ả ta sau khi được chữa tay thì được anh đưa về khách sạn nghỉ ngơi, giờ cũng đã nửa ngày rồi. Anh đắp chăn lên người ả nhẹ nhàng nói:

- Tố Lan em nghỉ ngơi đi. Anh có việc cần phải xử lý.

Ả ta thều thào nói:

- Công việc quan trọng, anh xử lí đi. Em tự lo cho mình được, em đã tự chăm sóc bản thân suốt nhiều năm qua rồi.

Ả ta càng nói thế, anh càng thương xót hôn nhẹ lên trán cô ta rồi đi. Anh vừa đóng cửa, ả ta đã ngồi dậy, ném hết chăn gối và đồ đạc ở trên bàn la hét:

- Aaaaa, Lăng Triệt anh đi tìm Bạch Tiểu Nhi phải không. Bạch Tiểu Nhi cô hãy đợi đó đi.

Anh bây giờ cũng không biết mình nên đi đâu, anh về nhà gặp cô sao? Anh rất hận cô mà, rất vui vẻ khi thấy cô đau khổ mà tại sao nghĩ đến cảnh cô đứng một mình cô đơn trong lễ cưới, lòng anh hiện lên tia đau xót thế này.

" Không, mình không hề có tình cảm gì với cô ta. Mình tiếp cận cô ta chỉ để hành hạ cô ta thôi."

Anh suy nghĩ trong đầu, phóng xe đến thẳng công ty làm việc.

Còn về cô, sau khi khóc kiệt sức, cô về nhà thay đồ. Cô mệt mỏi nằm trên giường muốn nhắm mắt ngủ một giấc để khi thức dậy tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Bỗng chuông điện thoại reo lên, cô lập tức cầm lấy mong là anh gọi thì đó là số của thư ký Quân ( thư ký riêng của anh). Cô bắt máy:

- Alo, cậu gọi cho tôi có việc gì.

- Thiếu phu nhân, công ty xảy ra rắc rối nên thiếu gia không thể đến nơi tổ chức hôn lễ. Xin lỗi thiếu phu nhân.

Thư ký Quân trả lời.

Cô nói:

- Ừ, tôi biết rồi.

Nói xong cô liền tắt máy. Cô nghĩ lạc quan:

" Không sao, công việc quan trọng xảy ra ngoài sự cố. Anh cũng không muốn thế đâu"

Cô nằm một lúc thì nhắm mắt ngủ. Con bé Thư thấy cô từ sáng đến giờ chưa ăn uống gì, nó vào bếp lấy thức ăn mang lên cho cô. Nó gõ cửa nhưng không thấy cô trả lời, cửa không khóa nó mở he hé thấy cô đang nằm ngủ. Nó liền đóng cửa mang thức ăn xuống, tí cô dậy sẽ ăn. Ở căn nhà này chỉ có mỗi nó quan tâm, thương yêu cô. Còn bọn họ đều hùa theo nhau mà bắt nạt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play