Giang Xuân Lai nghe đến đây, lão ta dường như chạy theo dòng suy nghĩ của nàng, bất ngờ oán hận nói: “Nữ tử như ngươi thật đáng ghét, chuyện này với ngươi có liên quan gì, nếu không có nha hoàn của ngươi thì sao, một hai phải thau tắm, ta làm như thế nào lấy nó ra!!”
Cứ mười người sống trêи đời này thì có tám người có thói quen trách cứ đổ lỗi cho người khác.
Minh Cẩn không khó chịu hay tức giận, chỉ nói: “Đúng vậy, ngươi có thể không lấy nó ra, nhưng tại sao ngươi lại lấy ra, chẳng qua là bởi vì muốn Thược Dược đưa thêm cho ngươi vài lượng bạc mà thôi.”
Gương mặt Giang Xuân Lai khẽ giật giật, nữ tử tư thái nhẹ nhàng, mặt mày trầm tĩnh bổ sung: “Cho dù ngươi không cam lòng phá hủy cái thùng tắm duy nhất trong nhà trọ này, ngươi cũng sẽ giấu đi, chờ ngày sau sẽ tiếp tục sử dụng nó lâu dài, cũng sẽ không làm cho ta nghi ngờ.”
Giang Xuân Lai căm ghét nhất là thái độ thư thả này của nàng, tức giận giãy giụa, rống về phía nàng mắng mỏ, “Ngươi thì biết gì về làm ăn! Như ngươi cũng dám nói ta tham lam?”
Lão ta muốn xông tới, nhưng bị Tất Thập Nhất dùng sức đè mạnh lại, vì vậy lão ta không thể động đậy.
Thế nhưng Thược Dược chán ghét nhất là bộ dạng lão ta rõ ràng làm xằng làm bậy còn chết không chịu thừa nhận, vì thế nàng chỉ vào con dao bên cạnh: “Còn nói không sao, đây là ngươi tự mang ra.”
Cổ họng Giang Xuân Lai cứng lại, thật sự xấu hổ, lão ta nhìn chằm chằm Thược Dược bằng ánh mắt độc ác và oán giận, nhất thời trong lòng Thược Dược phát lạnh.
Minh Cẩn nhíu mày, kéo Thược Dược về phía sau, ngăn cản tầm mắt của Giang Xuân Lai, thong thả bình tĩnh nói: “Ngươi đang thừa nhận mình là vì tiền mà giết người?”
“Không phải ta muốn giết hắn, là hắn không nên.... Nhiều tiền như vậy, hắn có nhiều tiền như vậy, tại sao lại không thể đưa cho ta.”
Lão ta lúc đầu còn do dự, sau đó thật sự coi như là đương nhiên, "Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, cho ta dùng là vừa vặn hợp lí."
Đối với loại người như vậy, bọn người Thược Dược thật sự không còn lời nào để nói, xui xẻo nhất chính là người thương nhân họ Lý, người đã bị lão ta giết chết và cướp hết của cải. Chỉ bởi vì có tiền, người đang sống sờ sờ trong lúc tắm bị chém chết, làm sao không nói rõ lí lẽ?
Minh Cẩn cũng không tranh luận đúng sai với lão ta, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trước đây ngươi vẫn luôn giảo biện, hiện tại đã nói ra rõ ràng, là bất chấp tất cả sao?”
Ánh mắt Giang Xuân Lai lóe lên tia sắc lạnh, chợt cười khẽ, “Hiện tại ngươi bắt ta lại có tác dụng gì, khi dễ ta là kẻ nhà quê ngu xuẩn sao? Kỳ thật những chứng cứ đó đều không thể xem như bằng chứng, ngươi có thể chứng minh đều là ta làm sao? Cũng có khả năng là người khác, chỉ cần ta liều chết không nhận......”
Nghe lão ta nói những lời này, Trương Tam đang bị đè ở trêи mặt đất bên cạnh cũng sửng sốt, dần dần phản ứng lại mà luống cuống, “Lão bản, lão bản, ý ngươi là muốn bắt ta gánh trách nhiệm?”
Thược Dược không nhịn được nói, “Thế này còn không rõ ràng sao? Chính là ngươi!”
-----
Dịch: MB
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT