Mộ Dung Thịnh không thể tưởng tượng được sẽ có biến cố tới mức này, bụng đau nhói, khuôn mặt hết sức vặn vẹo, cả giận quát: "Tiện tì, ngươi dám!"
"Ngươi nhìn dáng vẻ của ta bây giờ giống như không dám sao?" Yến Lang cười lạnh, tiện tay rút thanh đao đâm vào bụng hắn ra, nâng chân lên, đá hắn bay ra xa.
Lưỡi đao sắc bén rút ra khỏi miệng vết thương khiến máu ồ ạt chảy, Mộ Dung Thịnh lấy tay che lại vết thương, khuôn mặt hung ác, vẻ phẫn nộ xen chút không cam lòng: "Vì sao? Vì sao ngươi lại đối xử với bổn vương như vậy?! Bổn vương đối với ngươi còn chưa đủ tốt ư?!"
Yến Lang nghe vậy cười nhạt, chậm rãi đến gần hắn, từ từ hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng vì cái gì?"
"Bổn vương cho rằng cái gì hả?" Mộ Dung Thịnh hai mắt đỏ đậm lại, hận không thể cắn nát thịt của người trước mặt, tức giận gầm gừ: "Bổn vương móc tim móc phổi đối tốt với ngươi, cho ngươi đủ loại ân sủng, ngươi lại dám vong ân bội nghĩa......"
"Bỏ bớt mấy cái ở đầu đi." Yến Lang "Ha hả" cười mỉa, nâng chân lên, dẫm dẫm vào mặt hắn: "Tất cả điều ngươi cho rằng hoàn toàn sai!"
Mộ Dung Thịnh: "......"
"Ta coi như đã rõ ràng, Sở Vương điện hạ." Yến Lang nhìn hắn kiệt sức cam chịu khuất nhục, chậm rãi nở nụ cười: "Ở trong lòng ngươi, ta không thân với ngươi, dùng lễ nghi từ chối ngươi là không biết điều, là lên mặt, là làm bộ làm tịch. Ta muốn cầu xin một danh phận đứng đắn, cùng ngươi sống thật tốt, lại là ham muốn vinh hiển, cũng không phải là thành tâm. Trong tình huống thế nào mới được, không lẽ ta phải tự mang lương khô đến bên giường ngươi cầu xin mỗi ngày, không cầu danh lợi, mới xứng là một nữ nhân tốt với ngươi sao? Ngươi chỉ cần một cái chỉ thị bó buộc một nữ nhân tốt, biết yên phận, chuyện này đâu có gì khó."
Mộ Dung Thịnh do mất máu quá nhiều, sắc mặt không tránh khỏi có chút tái nhợt, nghe xong lời này, lại lộ ra vài phần tức giận nóng nảy: "Bổn vương đều đối với ngươi thật lòng, ngươi còn không biết chừng mực? Ngươi đúng là được voi đòi tiên, lòng tham không đáy!"
"Ngươi dụng tâm cái rắm á!" Yến Lang quay mặt về phía hắn phun nước miếng, không chút nào che dấu sự khinh bỉ của mình: "Cho một cái gan heo còn có thể thêm rau thơm để xào ăn, tâm của ngươi có thể làm gì?"
Trầm Tĩnh Thu tưởng rằng được nhận cái gọi là "Thành tâm", nhưng cuối cùng thì nó ở đâu?
Muốn giam cầm liền giam cầm, muốn cưỡng bức liền cưỡng bức, thấy cha con Thẩm Bình Hữu chết trận, Thẩm gia lụn bại, ngay cả một danh phận đứng đắn cũng lười cho nàng, người của Cao Lăng hầu phủ sau lưng đẩy nàng một cái, nhưng người thực sự bố trí đẩy Thẩm Tĩnh Thu vào chỗ chết lại là Mộ Dung Thịnh!
Hắn bức tử Thẩm Tĩnh Thu, bắt nàng ở trong tình trạng thống khổ, tuyệt vọng mà tự sát, rồi sau khi nàng chết giả bộ tưởng nhớ, lợi dụng cái chết của nàng để tác thành cho mối tình thắm thiết của mình.
Mà cái Mộ Dung Thịnh gọi là thật lòng cũng chỉ là hắn tự cảm động vì lợi ích của chính mình mà thôi. Hắn đắm chìm trong đó, cảm thấy mình có tình có nghĩa, rốt cuộc lưu lại cho người khác là sự thống khổ vô tận.
"Cho phép ngươi phụ người trong thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ lại không được phụ ngươi, ngươi là quân tử, còn người khác đều là vương bát đản." Cô một chân đá vào bên hông Mộ Dung Thịnh, cười mỉa: "Sở Vương điện hạ, ngươi chơi đùa người khác xong chuồn thật nhanh nha!"
Một chân này sức lực dùng không nhỏ, Mộ Dung Thịnh thuận tiện bị lăn ra xa, liền kêu lên đau đớn, thở hổn hển, suýt nữa bị bất tỉnh.
Hắn trước giờ đều kiêu ngạo, chưa từng chịu khuất nhục tới mức này, mối hận trong lòng rỉ máu, tay âm thầm với tới eo sau, hít một hơi sâu, chợt rút kiếm ra khỏi vỏ, phóng về phía Yến Lang.
Đến lúc hắn tóm được nữ nhân này, chắc chắn sẽ đem nàng ngũ mã phanh thây!
* Ngũ mã phanh thây: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.
Chỉ tiếc hắn tới quá nhanh, bước càng nhanh hơn, Yến Lang giơ tay bắt được cổ tay hắn đang cầm kiếm, thuận thế nâng đùi phải lên, một cước đá vào đầu gối bên trái của hắn. Mộ Dung Thịnh liền bị bay ngược trở về, tận khi đâm vào cây dương vừa mới được tháo khỏi ngựa, im nghỉm rơi xuống đất.
Xương cốt khắp người đều như bị rời rạc, cổ họng Mộ Dung Thịnh trào dâng mùi vị tanh ngọt, phun ra một búng máu.
"Ngươi nghĩ rằng một đao ta vừa thọc ngươi chỉ vì đánh lén nên mới thành công? Ngươi quá khinh thường ta, tưởng ta vẫn còn nể mặt ngươi?"
Yến Lang nhặt bội kiếm(*) rơi ra từ người Mộ Dung Thịnh, từ từ đến gần hắn, cho hắn một cái tát vào mặt:"Muốn đánh ngươi liền đánh ngươi, lão tử còn cần phải đánh lén sao?!"
* Bội kiếm: đồ trang sức đeo ở đai áo thời xưa.
Trước đây cuộc sống của Mộ Dung Thịnh cũng không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, nhưng bị người khác giáng một cái bạt tai như này quá nhục nhã, điểm mấu chốt ở đây là, đối với người kiêu căng sĩ diện như hắn mà nói, thà đâm cho hắn hai trăm nhát đao còn hơn.
Yến Lang mới tiến vào thế giới này chưa được bao lâu, không thể gây ảnh hưởng trực tiếp đến nam nữ chủ hay trọng tâm thế giới nên dù cô có muốn chặt tên nam chủ thành khoai tây vụn thì bây giờ cũng cần nhẫn nhịn.
Lúc này mặt Mộ Dung Thịnh lộ đầy vẻ cam chịu nhục nhã, trái lại làm cho lòng cô nhất thời thấy thật dễ chịu, ngắm hắn một chút, thầm cân nhắc xem xử lý hắn như thế nào mới được.
Mộ Dung Thịnh không hiểu lúc trước cô đã nói cái gì - tất cả đều do cô bất bình thay cho Thẩm Tĩnh Thu. Hắn nghĩ là cô vì yêu sinh hận, lúc này thấy cô ngưng lại, liền chắc mẩm rằng cô đã mềm lòng, cho dù hận không thể chém cô thành trăm mảnh nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, để tạm thời lừa cô trước đã, rồi sau đó tóm gọn, đem đi xử trí.
"Tú Nhi, ngươi cần gì phải làm thế."
Hắn cắn răng lau vết máu bên môi đi, thở dài: "Bổn vương biết, ngươi là một nữ hài lương thiện, sở dĩ ngươi làm thế chẳng qua vì tình cảm ngươi đối với ta quá sâu nặng......"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Yến Lang nói: "Ngươi không làm người khác yêu thích đến nhường đó đâu."
"Hơn nữa, ta cũng chẳng phải là một nữ hài thiện lương gì đó đâu." Cô suy nghĩ rồi bổ sung thêm: "Đan Hà giải thích rằng do mình không cẩn thận mà ngã làm thương phần đầu, nhưng thật ra là do ta đánh. Ta mới ném một chén trà qua mà máu me đã ồ ồ chảy ra rồi."
"......" Mộ Dung Thịnh suýt bị sặc chết, hít thật sâu mới không làm sụp vẻ thâm tình trên mặt: "Chỉ là một đứa nô tỳ mà thôi, đánh nàng ta tức là đang coi trọng nàng ta—— Tú Nhi, ngươi không cần dối lòng mình. Trong lòng bổn vương có ngươi, trong lòng ngươi cũng có bổn vương, vì cớ gì mà nháo lên như thế này? Ngươi muốn có danh phận thì chờ đến lúc hồi kinh, bổn vương sẽ cầu xin phụ hoàng tứ hôn, cưới ngươi làm Sở Vương phi, được không?"
"Tốt cái mẹ ngươi đó!" Yến Lang cảm thấy vô cùng khó chịu khi hắn nói chuyện, liền đập vỏ kiếm vào người hắn, cười lạnh nói: "Kêu cha đi!"
"Ngươi có hai lựa chọn." Yến Lang đạp lên vai hắn, cười gằn trỏ hai ngón tay ra: "Một là ngươi gọi ta là cha, hoặc thứ hai là ngươi không cần gọi. Chỉ có điều......"
Cô nhổ một sợi tóc từ đầu Mộ Dung Thịnh rồi đặt trên mũi kiếm thổi nhẹ, sợi tóc bị đứt thành hai đoạn: "Chỉ cần một nhát kiếm này thôi thì ngươi sẽ đi đời luôn đó."
Mộ Dung Thịnh: "......"
Yến Lang mỉm cười nhìn hắn, bắt đầu đếm: "Một, hai......"
Đến Hàn Tín(1) còn có cốt nhục, hắn tạm thời chịu đựng một phen xem sao.
Mộ Dung Thịnh gần như cắn vào hàm răng, nhắm mắt lại, từ kẽ răng phun ra một chữ: "Cha."
"Ai nha." Yến Lang mỉm cười đáp lại: "Nhi tử ngoan, kêu lại lần nữa ta nghe nào."
Yến Lang lấy mũi kiếm vỗ vào mặt hắn: "Kêu thêm ba tiếng nữa đi!"
Mộ Dung Thịnh căm tức: "Cha cha cha!"
"Trời ạ!" Yến Lang vỗ đùi, cười ha hả với hệ thống: "Quá sảng khoái a ha ha ha ha ha!"
"............" Hệ thống nói: "Mười năm gian khổ học tập như thế mà không thể làm cho ngươi chết cóng."
Cô không thể bị chết cóng, cả đời này đều không thể. Mỗi ngày đều được ngược tra, cô cảm thấy cực kì vui vẻ.
Yến Lang đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị rời đi, nhưng kể ra hôm nay cũng là một cơ hội tốt. Cô xách Mộ Dung Thịnh lên ngựa đi sâu vào trong rừng rậm, dùng đoản kiếm phá rách áo khoác ngoài của hắn, buộc lại với nhau làm thành dây thừng trói hắn.
Như vậy, khi đám chó săn của hắn tìm tới, phát hiện được điều bất thường thì Yến Lang đã chuồn đi nơi khác rồi.
Sắc mặt Mộ Dung Thịnh âm u muốn khóc, hai mắt sưng vù lên, lệ khí đầy người ngồi ở đó nhìn chằm chằm cô đang chuẩn bị giết người, cuối cùng không chịu được nữa nghiến răng nghiến lợi, hỏi: "Ngươi xem như bổn vương đã chết hả?!"
"Ừ?" Yến Lang tranh thủ thời gian liếc hắn một cái, đáp: "Coi như là thế đi."
Mộ Dung Thịnh: "......"
Yến Lang ngay khi đến đây đã thấy ngứa mắt Mộ Dung Thịnh, lúc này thấy bộ mặt căm phẫn của hắn, trong lòng cảm thán đúng là một khuôn mặt đẹp, không kìm được lòng mà ngâm nga bài ca đám cưới của tiểu nhị xấu xa.
Mộ Dung Thịnh nghe thấy vô cùng chối tai, tức giận gầm gừ: "Ngươi hát hò cái gì thế? Ồn ào muốn chết!"
"Miệng của ta, ta muốn hát thì hát, liên quan gì đến ngươi." Yến Lang bực tức: "Nếu không ta kiếm cách làm ngươi bị điếc luôn nhé?"
Mộ Dung Thịnh không dám nói tiếp nữa, rụt cổ, cắn răng, lại tiếp tục kiềm chế.
Yến Lang xoắn dây thừng vào với nhau, trói quanh người hắn hai ba vòng. Mộ Dung Thịnh thấy cô không có ý định muốn giết mình, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra con ma đầu cuối cùng cũng phải đi. Nghĩ vậy làm mặt hắn lộ ra vài phần thoải mái.
Hắn thoải mái, Yến Lang liền có chút khó chịu, nhìn đông nhìn tây, tiện tay vặt mấy cái lá cây, gói lại thành hình chiếc chén.
Mộ Dung Thịnh thầm kêu không ổn, vùng vẫy: "Ngươi muốn làm gì?"
Yến Lang không trả lời hắn, nhìn thấy cây dương bên phải hình như bị sâu gặm, chúng đang bò lộ ra ngoài mấy chiếc lá. Cô liền hít vào lấy sức rồi nhảy lên một cành cây cách mặt đất mấy thước, nhặt mười con sâu róm giống mười quả cầu gai, nhe răng cười bước về phía Mộ Dung Thịnh.
Mộ Dung Thịnh hiểu được ý đồ của cô, da gà sau lưng dựng hết cả lên. Sống hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có người có bộ mặt ghê tởm như thế: "Ngươi dám!"
Yến Lang cười giống như một kẻ biến thái - nên cho vào thể loại phim kinh dị: "Ngươi nghĩ ta có dám hay không?"
Mặt Mộ Dung Thịnh sợ cắt không còn giọt máu, giãy giụa xoay chuyển cơ thể lùi về phía sau, khổ nỗi tay chân đều bị trói chặt, xem như vô dụng: "Đừng, đừng mà! Tú Nhi đừng làm thế! Tú Nhi, Tú Nhi —— Cha, cha!"
Giọng nói này nghe bi thương làm sao, tới mức khiến lòng người đều mềm nhũn cả ra.
Hệ thống giả bộ lau nước mắt cá sấu, bùi ngùi trong lòng: Cũng là một tên Long Ngạo Thiên(2) sao lại lưu lạc đến bước đường này kia chứ.
"Đừng trốn nữa, ngươi trốn không thoát được ta đâu!"
Yến Lang lại nhớ tới cái chết thảm của Trầm Tĩnh Thu kiếp trước nên giờ hành hạ hắn như này không những không thấy thương mà còn cảm thấy sung sướng. Cô vòng đến sau lưng hắn, một tay túm lấy cổ áo, nhét vào đó mười con sâu, rồi còn dùng chuôi kiếm vỗ lên lưng hắn.
Đám sâu róm có chứa ít độc tố, đặc biệt là gai trên lưng chúng, sờ một chút tinh thần liền 'tỉnh' hẳn. Nắn một phen chết mê chết mệt, Mộ Dung Thịnh cảm thấy vừa xót vừa tê dại, đau khổ không nói nên lời. Cơ thể hắn run rẩy một hồi, lòng trắng mắt như muốn lồi ra.
Yến Lang đứng bên cạnh xoa eo cất tiếng cười to.
Hệ thống không xem nổi nữa: "Ngươi có biết, bộ dáng hiện giờ của ngươi thật sự trông rất giống vai ác hay không......"
1, Hàn Tín (230 TCN - 196 TCN), thường gọi theo tước hiệu là Hoài Âm hầu (淮陰候), là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, được Hán Cao Tổ Lưu Bang ca ngợi là "Nắm trong tay trăm vạn quân đã đánh là thắng, tiến công là nhất định lấy thì ta không bằng Hoài Âm hầu" (thời Hán Sở tranh hùng).
Cùng với Trương Lương và Tiêu Hà, ông là một trong "Hán sơ tam kiệt" (汉初三杰) có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ, lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.
Theo sách"Tây Hán chí" ghi chép lại thì Hàn Tín, người ở Hoài Âm, nước Sở. Cha mẹ mất sớm phải sống côi cút từ bé, nhà phải làm nghề câu cá.
Khi mẹ mất, vì muốn xây cất cho mẹ ngôi mộ ở nơi đẹp đẽ trên núi cao mà bán cả nhà cửa, xách kiếm đi lang thang ngoài chợ. Thấy Hàn Tín "tuy cao lớn lại thích mang đao kiếm", có gã hàng thịt ở chợ thách đâm, nếu không dám đâm thì phải chui qua háng của gã. Hàn Tín chọn chui qua háng, mọi người thấy vậy đều chê cười.
Cũng có một người hàng xóm thấy Tín không phải người tầm thường, cũng gọi Tín đến ăn cùng bữa. Được một thời gian, vợ người này khó chịu ra mặt với ông khách "vô tích sự suốt ngày đến ăn chực" nên cố tính làm bữa ăn trước, Hàn Tín đến thì họ đã ăn xong cả rồi, ông biết ý nên từ đó không đến nữa, lại bỏ ra sông câu cá tiếp.
Có hôm không câu được cá, Tín không có gì ăn, được một bà lão giặt lụa (phiếu mẫu) cho ăn, ông hứa hẹn: "Sau này Tín tôi làm nên, nhất định báo ơn ngàn vàng". Phiếu mẫu đáp: "Cậu là thanh niên trai tráng mà không lo nổi miếng ăn thì làm sao làm nên sự nghiệp, tôi giúp cậu chỉ vì thấy tội chứ có mong cậu báo đáp làm chi."
Mọi người thấy thế đều cho ông là người thấp kém, hèn hạ.
(Nếu các bạn muốn biết thêm về cuộc đời của Hàn Tín thì nguồn là Wikipedia nhé.)
2, Long Ngạo Thiên: là 1 từ mới nổi trên internet, thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối...Luôn anh hùng cứu mỹ nhân. Nữ nhân đó từ nay về sau vô điều kiện yêu Long Ngạo Thiên, vô luận Long Ngạo Thiên muốn gì đều làm theo, thậm chí bỏ hết tất cả đi theo hắn, dâng những gì mình có cho hắn...( Tìm hiểu thêm trên Google nha.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT