Edit + Beta: YuanKit

Tô hoàng hậu thấy phụ thân chết thảm đã cực kỳ bi thương, lại gặp Yến Lang hành động tùy tiện như thế, khóe mắt như nứt ra, giận dữ chỉ vào cô, cao giọng gào: "Còn không mau cản hắn lại!"

Tùy tùng xung quanh có chút chần chờ, không nhúc nhích. Người dẫn đầu kính cẩn cúi đầu, thưa: "Nương nương, thời điểm này thật sự không nên nháo thêm chuyện gì......"

Nghi Quốc Công đã chết là chuyện không thể nào thay đổi. Nếu Hoàng đế đã ngầm đồng ý hình phạt chém eo, cũng sẽ không quan tâm lắm đến đầu của y, càng chưa nói đến Bác Lục Hầu vốn là khổ chủ, dùng đầu Nghi Quốc Công chút, tuy là vả vào mặt Tô hoàng hậu nhưng theo cảm tính mà nói cũng không có gì sai.

Chỉ vì vụ này mà xung đột, bọn họ nhất định không chiếm được chút tiện nghi nào.

Tô hoàng hậu thấy thế, không khỏi thê lương, nước mắt ròng ròng chảy xuống, vô cùng bi ai nói: "Được, được lắm, giờ các ngươi cũng không thèm để bổn cung vào mắt......"

Người hầu nhóm im lặng, không dám lên tiếng, ma ma bên người mụ ôn nhu khuyên nhủ: "Nương nương, giữ được núi xanh không lo khô cằn. Ngài còn có Tấn Vương điện hạ mà......"

Nghi Quốc Công chết, Tô gia bị chém đầu cả họ, chỉ có mấy hài tử mới may mắn thoát chết, mụ còn dựa vào cái gì Đông Sơn tái khởi? Sợ là ngay cả hậu vị cũng giữ không nổi.

Tô hoàng hậu nghĩ nghĩ, trong lòng đau đớn khó tả, chỉ là khi nhớ tới Tấn Vương, rốt cuộc không dám gọi người đuổi tìm Thẩm Dận Chi, nghiến răng nghiến lợi bảo: "Đi theo hắn, nán lại chút...... Để lấy đầu phụ thân về, an tang chu đáo."

......

Yến Lang dẫn người tới mộ Thẩm Bình Hữu, kêu người kê mấy hòn gạch xuống, hơi vén vạt áo, quỳ trước bia mộ: "Hôm nay ba tên tặc này đền tội, đầu người đều đã đủ cả, phụ thân dưới suối vàng có biết, cũng có thể an giấc ngàn thu."

Lão quản gia đứng cách đó không xa, nghe mà dòng lệ tuôn rơi, tiếp lấy bầu rượu trong tay người hầu, vẩy vào mộ, lấy này tế lễ: "Thiếu gia sống tốt, cô nương cũng khỏe, lão gia cứ yên tâm."

Thân binh Thẩm gia đứng bên, đồng loạt hành quân lễ(*), hướng lão gia chủ thăm hỏi, lạc tuyết sôi nổi, gọi người bất giác đỏ hốc mắt.

*Chào theo nghi thức quân sự.

Sauk hi Yến Lang đi vào thế giới này liền đặt ra hai mục tiêu. Thứ nhất là vì Thẩm gia cầu công đạo, thứ hai là thay đổi Thiên tử, tự lập làm đế. Nhưng với thế cục của cô hiện giờ đều là viển vông. Chính là cục diện khó như thế cũng phải gắng gượng vượt qua.

Cô hơi xúc động, muốn cười mà cũng muốn khóc, cuối cùng nghiêng ly rượu trước mộ, dập đầu thi lễ rồi đứng dậy rời đi.

Tuyết như có linh hồn, càng rơi càng lớn. Tích tụ trong lòng Yến Lang cũng vơi bớt phân nửa, khi về Thẩm gia liền gọi người hâm rượu, một mình ngồi trước cửa sổ chậm rãi uống, hiếm lúc thấy thật mãn nguyện.

Hệ thống khen: "Tú Nhi thật cừ."

Yến Lang cười hỏi: "Cừ thế nào?"

Hệ thống nghĩ nghĩ, đáp: "Cừ như Kim Cô Bổng(1)!"

Yến Lang cười ha ha làm kinh động tới phó tì ngoài hành lang. Họ kỳ quái ngoái nhìn phía trong, thấy cô không sao, lại có chút nghi hoặc lui về.

Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, người hầu thấp giọng truyền bẩm: "Quân hầu, Sở Vương điện hạ tới."

Mộ Dung Thịnh?

Yến Lang lâu rồi không thấy tên nhi tử heo, có chút nhớ nhung, dựa người bên cửa sổ, không đứng dậy, bảo: "Kêu hắn vào."

Mộ Dung Thịnh vào trong, thấy vị Bác Lục Hầu tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ mặc sơ sài một than áo lông, dáng vẻ ung dung ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt anh tuấn, khí độ thanh hoa, không biết sao hắn lại liên tưởng tới Thẩm Tĩnh Thu.

Đôi nam nữ Thẩm gia này đều có vẻ ngoài xuất chúng. Quả thực chung linh dục tú(*) khắp thiên hạ đều chạy đến phủ họ.

* đất thiêng nảy sinh hiền tài (chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú)

Tưởng tượng đến Thẩm Tĩnh Thu, lòng Mộ Dung Thịnh bắt đầu phát hận, nhưng hận xong lại có một nỗi nhớ nói không nên lời.

Nàng xấu tính nhưng nàng rất đẹp nha!

Hắn thật phạm tiện. Toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn coi như giày rách. Không chiếm được hoặc giả mà không giả đối với hắn, tâm hắn lại hướng về.

Yến Lang không biết hắn thầm nghĩ cái gì, nếu biết, sợ lại tránh xa một hồi. Cô nhàn nhạt liếc Mộ Dung Thịnh, không thèm ngồi dậy, chỉ có chút thất lễ dựa vào chỗ cũ, ngạo mạn kêu: "Sở Vương điện hạ tới."

Mộ Dung Thịnh thấy cô ra vẻ ta đây, trong lòng không vui, trên mặt cũng không hiện, ngồi đối diện cô, tự rót trà cho mình, nói: "Bữa nay báo được đại thù cho Trấn Quốc Công, bổn vương lấy trà thay rượu, chúc mừng Bác Lục Hầu." Nói rồi, hắn một hơi uống ly trà cạn sạch.

Yến Lang nhàn nhạt nâng chén, đáp: "Chung vui chung vui."

Nghi Quốc Công đã chết, Yến Lang đương nhiên sảng khoái, mà lòng Mộ Dung Thịnh cũng trở nên thoải mái không kém.

Tô gia đổ, Tấn Vương phế đi hơn nửa, Tô hoàng hậu có lẽ sẽ bị phế, hắn thân là nhi tử nguyên hậu, mấy vị hoàng tử ai mà địch nổi?

Mộ Dung Thịnh đắc ý, đặt ly trà xuống, nói: "Phế Nghi Quốc Công đi đền tội chắc chắn làm mọi người hả dạ. Chỉ là quân hầu hành sự mạo muội, ngày sau sẽ để lại mầm tai hoạ."

Yến Lang nghe hắn nói thế liền biết là tới mượn sức mình, trong lòng khinh thường, trên mặt cũng không chút khách khí hỏi: "Có bao nhiêu cái nồi, hầm bấy nhiêu con cá, liệu sức mà đi. Đạo lý này ta hiểu, điện hạ chẳng lẽ không hiểu sao?"

Mộ Dung Thịnh vốn là hạng người tâm cao khí ngạo. Mới đầu hắn tới cửa thấy Yến Lang chưa từng đứng dậy đón, trong lòng đã có chút không thoải mái, chỉ là muốn chiêu mộ hiền tài liền miễn cưỡng nhịn xuống, lúc này lại bị Yến Lang không nhẹ không nặng làm nghẹn, sắc mặt lập tức trở nên vi diệu.

"Bác Lục Hầu có ý gì?" Hắn đưa tay châm trà, đen mặt hỏi.

Yến Lang điềm tĩnh nói: "Chính là thứ ngươi nghĩ."

"Hửm?" Mộ Dung Thịnh vuốt ve chén trà, mập mờ hỏi: "Bác Lục Hầu không thích uống trà với bổn vương hay chỉ đơn thuần không thích uống trà?"

Yến Lang hờ hững nhìn hắn, đáp: "Đều không thích."

Mộ Dung Thịnh tái mặt.

"Này, con heo rừng kia!" Hệ thống vui sướng khi người gặp họa: "Cha ngươi vĩnh viễn là cha ngươi đó!"

Yến Lang còn lương thiện dò hỏi: "Sở Vương điện hạ, sao ngươi không nói gì?"

Mộ Dung Thịnh bỗng thấy người Thẩm gia thật lợi hại, một hai lời đủ làm tâm người khác giãy giụa. Thẩm Tĩnh Thu như này, Thẩm Dận Chi cũng như này.

Hắn cười như không cười, giật giật khóe miệng, nói: "Vinh An quận chúa quen cự tuyệt tình cảm của người khác, không ngờ Bác Lục Hầu cũng là khối sắt vô tình như thế. Không biết cái gì mới có thể đả động đến các ngươi, làm ngươi không tiếc một nụ cười."

Yến Lang nhớ về cốt truyện của thế giới gốc, thầm nghĩ lúc mồ ngươi bị nổ tung là lúc ta cười sung sướng nhất.

Một lời không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều, đến đây không cần tiếp tục nói chuyện nữa.

Mộ Dung Thịnh đứng lên định rời đi, Yến Lang vẫn lười biếng ngồi ở chỗ cũ, hiển nhiên không muốn đưa tiến.

Tự dưng Mộ Dung Thịnh nảy ra một loại cảm giác thật vi diệu, như hôm nay hắn bị ngốc, một hai phải bước vào cửa Thẩm gia rước nhục.

Bản tính hắn cao ngạo, nghĩ đến đây, mày không khỏi nhăn lại, xoay người, ngữ khí khó chịu hỏi: "Bác Lục Hầu, ngươi xác định —— muốn từ chối bổn vương sao?"

Yến Lang ghét nhất cái ngữ khí ngạo nghễ này, phảng phất như không nghe thấy, chỉ bảo nữ tỳ ngoài hành lang: "Ngươi có nghe thấy gì không? Hình như có con quái nào kêu thì phải."

Mộ Dung Thịnh kéo kéo da mặt, chợt cười lạnh: "Bác Lục Hầu có lẽ không biết, bổn vương đã gần với cái mão hơn rồi. Phụ hoàng bắt đầu tuyển chọn Vương phi, bổn vương xem Vinh An quận chúa không tồi, chỉ tiếc nhà nàng phụ mẫu không còn, làm trắc phi cũng coi như đã cất nhắc."

Yến Lang quay đầu nhìn, chợt cười, thật sự thiếu niên phong lưu, khí phách hăng hái.

Cô đứng dậy, đến trước mặt Mộ Dung Thịnh, nâng chân đạp hắn vào trong viện, ngã lăn xuống nền đất đầy tuyết.

Mộ Dung Thịnh chịu một cú này, suýt tưởng là ảo giác, thẳng đến khi chịu kiệt tác ăn phải một đống tuyết mới phục hồi tinh thần, kinh giận gầm: "Thẩm Dận Chi, ngươi dám làm càn!"

Yến Lang đến hành lang mang đôi ủng đen vào, bước xuống bậc, đến trước mặt hắn: "Cha ngươi ta còn không nể mặt, thánh chỉ cũng không phải chưa từng xé qua, ngươi thì tính là loại nhân vật nào?"

"Sở Vương điện hạ, ta muốn cho ngươi một lời khuyên —— Tấn Vương quả thực đổ, nhưng ngươi cũng đừng tự cho rằng mình là trữ quân. Ngôi vị Hoàng đế quá nặng, ngươi không gánh vác nổi đâu."

Cô hơi cúi đầu, thương hại bảo: "Ngươi vẫn nên về nuôi heo đi. Một con là đủ rồi, kẻo nhiều quá, với đầu óc của ngươi không đếm hết."

Hệ thống không kìm được mà thở dài.

Yến Lang hỏi: "Ngươi sao vậy?"

"Thiên hạ ra hoa có một tạ mà Tú Nhi đã độc chiếm tám đấu." Hệ thống bùi ngùi nói: "Làm sao mà so được."

Yến Lang nghe được cười to, xua tay, bảo người đuổi Mộ Dung Thịnh đi.

......

Nghi Quốc Công chết, cả họ Tô gia bị chém đầu, tuy không liên lụy đến nữ nhi đã xuất giá nhưng những nữ tử họ Tô đó không có nhà thân mẫu, ở nhà phu đã lung lay, nơi nào còn có thể giúp đỡ Tô hoàng hậu.

Hoàng đế cùng mụ ta dù không phải phu thê nguyên phối nhưng cũng đã có tình ý hơn hai mươi năm, thêm sự bất mãn với Thẩm Dận Chi, lúc đó đặc xá cho già trẻ của Tô gia, theo gã, đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Nghi Quốc Công bị hỏi tội, chém eo, Tô hoàng hậu là nữ nhi tội thần. Nữ nhân có khuyết điểm như vậy sao có thể tiếp tục làm mẫu nghi thiên hạ?

Đầu tháng mười hai, sau mấy ngày Nghi Quốc Công bị xử trảm, Hoàng đế hạ chỉ phế truất hậu vị của Tô hoàng hậu, phong thành Tịnh Viễn tiên sư(*), giải áo xuất gia, mãi mãi làm bạn với thanh đăng Phật cổ, mà Tấn Vương Mộ Dung An cũng bị mất đi quang hoàn nhi tử nguyên phối, từ đây phai mờ như những hoàng tử khác, thậm chí còn không bằng.

* Tiên sư: nhà đạo sĩ luyện thuốc trừ cơm tu hành.

Tô thị bị phế cũng không làm triều đình tranh chấp quá lớn, rốt cuộc Nghi Quốc Công dính vào đại án ngút trời, triều đình chỉ trích, bá tánh lườm nguýt, có phụ thân mang ác danh như vậy, Tô thị vốn rất khó ngồi lại trên hậu vị.

Chân chính làm chấn động triều thần là ba ngày sau khi Hoàng đế phế truất Tô hoàng hậu liền trao phù tiết(2) cho Trung thư lệnh Triệu Thành, sắc phong Chiêu nghi Triệu thị làm hậu, chính vị trong cung.

Triệu hoàng hậu xuất thân nghèo hèn, vốn tiến cung ca múa cho Thanh Hà trưởng công chúa, nhờ dung mạo mỹ lệ, dáng người diễm vũ nên rất được Hoàng đế sủng ái. Khi được sắc phong làm Chiêu nghi đứng đầu chín tần đã bị chỉ trích, không ngờ hôm nay Hoàng đế lại kêu bà ta áp chế hậu cung đông đảo danh môn quý nữ, trực tiếp sắc phong làm Hoàng hậu, khó trách triều thần liếc xéo, ồn ào nhăn nhó.

Yến Lang nghe nói việc này chỉ cười nhạt.

Suy cho cùng, Hoàng đế vẫn là bản tính khó sửa, muốn vừa kìm hãm vừa cân bằng mớ hỗn độn kia.

Tô gia đổ, Tô hoàng hậu và Tấn Vương khó bảo toàn. Mộ Dung Thịnh là nhi tử nguyên hậu, cũng là trưởng tử duy nhất ngoài Tấn Vương ra, nếu không có biến gì, chư hoàng tử không ai có thể chống lại hắn.

Hoàng đế tuy đã trung niên nhưng cách cái chết còn xa, sao có thể sớm sắc lập Thái Tử, kêu hắn thu nạp thế lực, uy hiếp chính gã phụ thân này.

Biện pháp tốt nhất chính là lập tân hậu, sinh ra nhi tử, kêu đứa nhỏ này đối đầu với Mộ Dung Thịnh, trở thành một loại cân bằng vi diệu.

Tấn Vương cùng Mộ Dung Thịnh đã bất hòa nhiều năm, hạ thần tâm phúc dưới trướng đã sớm kết thù sống chết với Mộ Dung Thịnh. Giờ Tấn Vương đổ, họ hoảng loạn như chó nhà có tang, Hoàng đế đột nhiên bày ra một tân trữ quân, những người này tất nhiên sẽ lũ lượt tiếp cận, chủ động góp sức.

Mà tuyển vị Triệu hoàng hậu này càng đơn giản hơn.

Nhà thân mẫu bà nghèo hèn, rất khó tương xứng với mẫu gia hai vị Hoàng hậu lúc trước, nếu muốn ngồi ổn định trên hậu vị, che chở mẫu gia và nhi nữ chỉ có thể ôm chân Hoàng đế không bỏ. Hơn nữa, Ngụy Vương bà hạ sinh năm nay mới có ba tuổi, còn lâu mới có thể uy hiếp Hoàng đế.

Sau đó Triệu hoàng hậu khó tránh khỏi sẽ thấp hơn Mộ Dung Thịnh – nhi tử nguyên phối một đầu. Ngụy Vương lại là hài tử bà sinh khi mới làm thiếp, hiện nay mẫu bằng tử quý cũng chỉ xem như nửa trưởng tử. Cũng may bà ta còn trẻ, chưa chắc đã không thể sinh lần nữa, nếu là một nhi tử nữa không thể nghi ngờ là trưởng tử.

Tâm tư này của Hoàng đế Yến Lang có thể nhìn ra, Mộ Dung Thịnh hiển nhiên cũng nhìn ra, mà các triều thần càng rõ ràng.

"Nếu trời yên biển lặng, Thiên tử thánh minh, cần gì phải bày trò như thế này!"

Đổng Thiệu hầu bất mãn, cũng hơi thất vọng, lén lút nói với Châu Lưu hầu: "Nếu hai vị hoàng tử phân ra, muốn kết giao thần tử, các triều thần không chú ý làm việc, chỉ muốn đầu cơ trục lợi, sau một thời gian sẽ xuất hiện bè phái tranh giành, thiên hạ này sợ cũng loạn!"

Châu Lưu cũng lắc đầu thở dài: "Bệ hạ hồ đồ rồi!"

Hai người này ở ngoài vòng còn thở dài càng không cần phải nói đến Mộ Dung Thịnh người ở vòng trong.

Mẫu thân hắn là nguyên hậu được Hoàng đế cưới hỏi đàng hoàng, hắn là trưởng tử chính đáng, trữ vị vốn là thứ hiển nhiên, vì cái gì phải mưu cầu vất vả như vậy?

Phụ hoàng hắn không muốn uỷ quyền, không tin tưởng hắn sao?!

Hoàng đế cũng biết mình hành sự như thế sẽ làm mất tình phụ tử, nên vài ngày sau khi sắc phong Chiêu nghi Triệu thị làm hậu liền chính thức truyền chỉ tuyển tú, bảo vài vị hoàng tử đã thành niên sắc lập Vương phi, định kiếm một vị Vương phi gia thế xuất chúng đền bù cho Mộ Dung Thịnh.

Tin tức sau khi truyền ra, đám quý tộc Kim Lăng đều khua chiêng gõ mõ chuẩn bị.

Cô nương Thẩm gia duy nhất vừa độ tuổi là Thẩm Tĩnh Thu, nhưng do Thẩm Bình Hữu từ trần, người làm nữ nhi cần giữ đạo hiếu ba năm, tạm hoãn gả cưới, đương nhiên không bị liệt trong danh sách tuyển tú. Vì vậy Yến Lang căn bản không để ý đến thánh chỉ kia, kêu người thu thập hành trang, chuẩn bị rời kinh đến Hà Tây, cùng Lâm thị đón một mùa xuân mới.

Hệ thống có chút lo lắng: "Tú Nhi, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Ta cảm thấy con heo Mộ Dung Thịnh nghẹn khuất lắm đấy."

Yến Lang hỏi: "Ta sợ hắn chắc?"

Hệ thống vui vẻ ra mặt: "Không sợ!"

Giải nghĩa: 

1,  Kim Cô Bổng: Gậy như ý hay gậy kim cô hoặc gậy như ý kim cô, còn được biết đến là cây thiết bảng, là cây gậy thần thông mà Tôn Ngộ Không sử dụng trong cuốn tiểu thuyết Tây du ký của Ngô Thừa Ân.

2, Phù tiết: (cổ) vật  làm tin  của vua ban. Thời xưa, phù tiết thường làm bằng tre, gỗ, ngọc, hoặc đồng, được khắc chữ. Phù tiết thường được làm. được có đủ hai nửa để lại thành một. phù tiết có thể tử hình bất kỳ ai không tuân theo binh luật, và những quyền khác nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play