Bước đầu kế hoạch không bại lộ cái gì. Thẩm Dận Chi đã trở lại, mà Lâm thị cùng Thẩm Tĩnh Thu cũng hộ tống quan tài Thẩm Bình Hữu bình an đến Hà Tây.
Trái tim Lâm thị từ khi lên đường đến giờ rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, nhưng bà cũng biết hiện tại còn xa không phải lúc có thể thả lỏng.
"Chúng ta tới Hà Tây, an toàn không phải là vấn đề, chỉ ở lại để coi giữ mộ phụ thân ngươi, khép cửa không ra ngoài, mặc ai nói nọ nói kia. Ngược lại là ngươi," Đêm trước khi chia ly, Lâm thị nắm lấy tay Yến Lang, ân cần dặn dò: "Một mình đến phía bắc, vạn sự đều phải cẩn thận."
"Cần gì phải khoa trương vậy?" Yến Lang cười trấn an bà: "Còn có lão quản gia đi theo, ta lại không phải ngốc tử. Người cứ yên tâm."
Lâm thị thừa biết cô nói vậy chỉ để mình yên lòng, không rơi lệ, cũng cười cười, động viên cô: "Cố gắng lên. Vì Thẩm gia, vì phụ thân con mà tranh đoạt."
Lòng Yến Lang mềm lại, giơ tay ôm bà. Mẫu tử hai người liền từ biệt ở đây.
Thẩm Bình Hữu mất, Thẩm Dận Chi thân là con vốn phải thôi chức chịu tang nhưng do tình thế hiện tại quá nguy cấp, biên ải không yên, nhất thời ai cũng bất chấp những loại lễ nghi phiền phức đó.
Trời còn chưa sáng, Yến Lang đã dậy rửa mặt chải đầu, giả dạng thành Thẩm Dận Chi rồi cùng lão quản gia và đám người đến phía bắc.
"Xương Nguyên mất, lão gia chết trận, biên quân phía bắc bây giờ cũng không được an ổn." Trên đường, lúc dừng lại nghỉ chân, lão quản gia báo tin cho cô: "Tâm tư của chư vị tướng lĩnh mỗi người một khác, e cũng hơi gian nan."
Yến Lang điềm đạm cười: "Giặc tới thì đánh, nước tới đất dâng, sợ cái gì?"
Lão quản gia yêu mến nhìn cô, sửng sốt như thấy được Thẩm Bình Hữu thời trẻ khí phách hăng hái, hốc mắt hơi đỏ, cười phụ họa: "Đúng là như vậy."
Tin Thẩm Dận Chi chưa chết truyền ra, bên ngoài quân doanh sớm đã có người chờ, thấy đoàn người Yến Lang, mấy mống đại hán tám thước thế mà cũng lệ nóng doanh tròng: "May mà Định Bắc hầu chưa chết, người thừa kế Thẩm gia không phải không có, nếu không ngày sau xuống đất,ta còn đâu mặt mũi đi gặp Đại tướng quân!"
Mọi người nói đến việc này không khỏi đau buồn. Yến Lang cảm tạ bọn họ đã mấy phen dâng sớ cầu xin tra rõ chân tướng, cùng nhau vào quân doanh, bàn về việc bại trận của Xương Nguyên.
Mọi người nghe được thổn thức không thôi, lòng sinh đau xót, đối với nhi tử Thẩm gia trước mặt không khỏi an ủi. Màn hàn huyên đã qua, Yến Lang liền hỏi chiến sự phương bắc thế nào.
"Còn có thể như thế nào?" Tưởng Thế An cười lạnh: "Bệ hạ đã chuẩn bị giảng hòa với Nhu Nhiên, lệnh bắt buộc biên quân không được xuất chiến, chẳng phải làm người ta chạnh lòng? Đại tướng quân coi chết uổng sao? Mười vạn tướng sĩ chết trận tính là thứ gì? Nhu Nhiên hôm nay đốt ba chợ, ngày mai tàn sát sáu thôn, không đắc ý mới lạ!"
Sau khi Hoàng đế đăng cơ liền lấy quan văn và hoạn quan giám sát quân lính, cản tay võ tướng. Tưởng Thế An tính tình kiệt ngạo, thậm chí từng trở mặt với người giám quân mà bị bỏ tù, đương nhiên không có chút hảo cảm nào với triều đình, quắc mắt chửi: "Đại tướng quân chết trận là nhân họa. Tất cả không phải do hắn vô năng mà là tên Hoàng đế ngu ngốc đáng giận, không chịu bênh vực Đại tướng quân thì thôi lại còn kêu Tĩnh Thu tiểu thư hòa thân —— Thế gian nào có loại quân chủ như vậy? Thiên tử vô đạo a!"
Ông ta nóng tính lại ngay thẳng, phẫn nỗ trong lòng trào ra, ngoài miệng càng không lưu tình. Mấy tướng lĩnh còn lại nghe ý tứ không hợp, vội nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thế An, nói năng cẩn thận."
"Nói cẩn thận cái rắm!" Tưởng Thế An trợn hai mắt, cả giận bảo: "Gã làm được, ta không nói được sao?!"
Yến Lang không dấu vết đánh giá, thấy tướng lãnh quanh mình phần lớn đều oán giận, mặt lộ vẻ phụ họa, số ít có chút do dự, khó xử.
Mộ Dung gia dù sao cũng là hoàng tộc chính thống, muốn sửa đổi quan niệm trung thành với quân trong lòng bọn họ, không phải ngày một ngày hai là được. Yến Lang cười cười, thuận theo Tưởng Thế An, khuyên giải: "Hoàng đế hành sự như thế nào tạm thời không nên xen vào. Bá tánh phương bắc an khang mới là mục tiêu của chúng ta."
Tưởng Thế An nghe vậy giật mình, bầu không khí cũng ngưng trọng lên, lúc này lại nghe ngoài trướng có người lên tiếng: "Lời này không sai, chẳng qua đây đều là việc mà công khanh tướng lĩnh trong triều nên làm, không liên can gì tới Định Bắc bá!"
Yến Lang nghe vậy lòng khẽ động, ra coi thì thấy màn trướng bị vén lên. Người đi vào là một đại hán mặc giáp sắt dũng mãnh, râu hùm hàm én(1), hai bên tóc mai điểm bạc, uy nghi dày đặc.
Các tướng lĩnh rối rít đứng dậy hành lễ, chỉ có Tưởng Thế An hừ hừ: "Tiết Lễ, lời này của ngươi là ý gì?!"
Hoàng đế luôn thích giở trò, trong triều như thế, các hoàng tử như thế, trong quân cũng như thế, thường sẽ bố trí thêm một phó soái bên cạnh chủ soái để kìm hãm, đề phòng bất trắc.
Mà Tiết Lễ là người Hoàng đế chuyên môn dùng để kìm hãm Thẩm Bình Hữu.
Dùng để kìm hãm thì vị phó soái kia tất nhiên không có giao hảo gì, bằng không Hoàng đế nhất định sẽ không an tâm, chỉ là......
Yến Lang thầm cười lạnh: Quân đội là nơi nào?
Kỷ luật nghiêm minh, sấm rền gió cuộn. Cả một đội quân tác chiến sao có thể để hai miệng cùng nói chuyện?
Đặc biệt là khi chủ soái phó soái bất hòa, mâu thuẫn nhỏ nhất đều sẽ được phóng đại. Cứ như thế, quân doanh tất nhiên sẽ trộn lẫn chướng khí mù mịt.
Thẩm Bình Hữu đã chết, triều đình đến nay vẫn chưa có bàn giao gì, làm lòng quân không an, thân tín của Thẩm gia căm giận. Hoàng đế bận nghị hòa, lại biết biên quân lúc này có mâu thuẫn với triều đình nên đến tận hôm nay không có chỉ định về chủ soái kế nhiệm.
Nói cũng buồn cười, từ khi Thẩm Bình Hữu chết, biên quân Hoa Hạ dùng để chống Nhu Nhiên vẫn luôn ở trạng thái rắn mất đầu.
Tên phó soái Tiết Lễ là tướng phía đông nam được Hoàng đế điều đến cản trở Thẩm Bình Hữu. Đối với biên quân phía bắc, mấy đời dưới sự điều động của Thẩm gia mà nói, lão ta giống như nước tiểu không đến hồ. Vì vậy liền tạo ra cục diện rối rắm trong quân doanh:
Phe phó soái Tiết Lễ cùng người giám quân không ngừng có tranh chấp với phe thân tín còn sống của Thẩm Bình Hữu, chỉ là ngại với đủ loại nguyên nhân mới tạm thời duy trì vẻ mặt hoà hoãn.
Thẩm Bình Hữu đã chết, nhưng di sản chính trị của ông vẫn còn, cái bóng Thẩm gia nhiều đời còn lưu lại, Thẩm Dận Chi thân là trưởng tử Thẩm gia nên trong quân đội, bẩm sinh hắn đã có ưu thế vô hạn, đứng ra thu nạp bộ hạ của Thẩm Bình Hữu thì thế cục lập tức sẽ mất cân xứng. Khó trách Tiết Lễ lại đặc biệt tới gõ cửa một phen.
Yến Lang đoán ra suy nghĩ của lão ta, trên mặt không hiện, đến nghênh đón, thi lễ: "Tiết tướng quân."
Tiết Lễ lạnh nhạt gật đầu, coi như nhận lễ, đi thẳng vào vấn đề: "Trấn Quốc Công vì nước hy sinh, quả thật đáng tiếc, nhưng biên quân dù sao cũng là biên quân Hoa Hạ, không phải của Thẩm gia. Định Bắc bá, ngươi cần nhận thức thân phận của mình, đừng có lộn xộn."
Lời nói thập phần không lưu tình. Các tướng lĩnh khác biến sắc, cơn giận giữa mày Tưởng Thế An nhảy dựng, sắp sửa mở miệng, Yến Lang lại đi trước một bước, gật đầu: "Đúng vậy."
Tiết Lễ nghe Thẩm Dận Chi trở lại doanh, sợ thuộc hạ của Thẩm Bình Hữu cho hắn cầm đầu, đối kháng với lão ta, mới mặc giáp định ra oai phủ đầu, không nghĩ Thẩm Dận Chi bình tĩnh như vậy, lại làm lão ta trở tay không kịp.
Lão nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt một lát, rốt cuộc không biết nói gì, gật gù, một tay vén màn doanh trướng, bước nhanh rời đi.
"Thiếu tướng quân!" Mấy tướng lĩnh trẻ không kìm được, lộ vẻ giận dữ: "Tiết Lễ khinh người quá đáng!" Các tướng lĩnh lớn tuổi cũng có chút bực bội.
"Ngài ấy cũng là phó soái và là bậc trưởng bối, không thể gọi đích danh." Yến Lang nhìn chung quanh, nghiêm mặt dặn: "Chúng ta là quân nhân, sẵn sàng bảo vệ quốc gia. Lưỡi dao Nhu Nhiên đã đến, không suy nghĩ cách đối kháng giết địch, lại còn công kích trong nước là chuyện quân nhân nên làm sao?!"
Mọi người ngẩn ra, mặt hổ thẹn. Lão quản gia thấy thế, vội hoà giải: "Canh giờ không còn sớm, chư vị nên sớm chút trở về nghỉ ngơi. Thiếu tướng quân đã trở lại, có gì hôm sau nói chuyện."
Mọi người nghe xong liền giải tán.
Tấm mành doanh trướng thả xuống, nhẹ đung đưa trong gió thu. Bình tĩnh lại, Yến Lang thở dài như tiếng lá rụng lặng yên rơi xuống đất.
"Loạn a." Cô nói: "Nhu Nhiên đánh tới cửa rồi mà nội bộ biên quân vẫn còn rời rạc."
Lão quản gia cười, rót cô ly trà: "Nếu không thì gọi người tới thu thập tàn cục làm gì."
Yến Lang gẩy nhẹ chén trà trước mắt, phân tích: "Đại số thân tín cũ của phụ thân bất mãn với triều đình nhưng vẫn có người mang hy vọng. Đôi bên vốn có xung đột. Mà phe do phó soái Tiết Lễ cầm đầu cũng không quá hòa hợp với đám tướng lĩnh cùng người giám quân, sở dĩ có thể giữ được sự yên ổn, không nháo loạn vì đại dịch Nhu Nhiên phía trước. Thế cục có hạn, nhưng năm rộng tháng dài chưa chắc không sinh biến."
Lão quản gia im lặng, mịt mờ bảo: "Uy vọng trong lòng quân của lão gia cũng nhờ ngày ngày tích lũy, không phải một lần là xong. Thiếu gia muốn giống lão gia sai sử biên quân như cánh tay đắc lực, e còn thiếu chút trình độ."
"Tự mình biết mình ta vẫn phải có."
Yến Lang nghe ra thâm ý trong lời lão, bật cười: "Đúng như lời Tiết Lễ, họ không phải quân Thẩm gia, chức chủ soái không phải cha truyền con nối, ta đương nhiên vô pháp ra lệnh cho tam quân(2) —— huống chi là lão ta. Có là bằng hữu phụ thân, coi ta như con cháu đi chăng nữa, cũng không chắc sẽ cho ta chỉ huy đội quân này."
"Thẩm Dận Chi tuổi còn quá trẻ, tuy có chiến công nhưng chưa đủ để trèo lên chức chủ soái hay đánh đồng với những lão tướng kia. Ta còn có con đường rất dài phải đi."
Lão quản gia sợ nhất là cô bị việc báo thù làm mê muội đầu óc, sốt ruột muốn thành công nên khi thấy cô bình tĩnh như vậy, không khỏi vui mừng: "Là đạo lý này."
Yến Lang cũng mỉm cười, vỗ vai lão nhân gia: "Phải để người khác xem Thẩm Dận Chi như tướng lĩnh bình thường bình định Nhu Nhiên, trụ cột Hoa Hạ, mà không phải là nhi tử Thẩm Bình Hữu thì con đường này mới tính là trơn tru."
Lão quản gia hiền hậu nhìn cô, hoài niệm: "Mong chừng lão còn sống vẫn được nhìn thấy một màn này."
"Không để lão chờ lâu đâu. Hoắc Khứ Bệnh(3) khi được phong tước không phải cũng mới tròn 21 tuổi sao?"
1, Râu hùm hàm én: Thành ngữ "Hổ đầu yến hạm" ( 虎头燕颔), cũng nói là "Hổ cảnh yến hạm" ( 虎颈燕颔), hình dung quý tướng của vương hầu hoặc sự uy vũ về tướng mạo của võ tướng.
2, Tam quân: lục quân, không quân, hải quân.
3, Hoắc Khứ Bệnh: (霍去病) là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông, vị tướng lĩnh tài ba trung nghĩa của Hán triều. Trong hàng ngũ quân chủng của Hán Vũ Đế, Hoắc Khứ Bệnh (140 TCN – 117 TCN) nổi lên như một vị tướng có những thành tựu vĩ đại nhất trong nhiều thập kỷ chiến tranh với Hung Nô. Năm 123 TCN, Hán Vũ Đế ra lệnh cho Vệ Thanh và quân đội tiến công Hung Nô. Trận đánh này trở thành một trong những chiến thắng lớn nhất của nhà Hán trong lịch sử chống lại kẻ thù phương Bắc. Hoắc Khứ Bệnh – mới 18 tuổi – đã cầu xin Hoàng đế cho phép tham gia trận đánh. Yêu cầu được chấp thuận, Vệ Thanh chọn một đội kỵ binh 800 người giao cho Hoắc chỉ huy. Mặc dù đây là lần viễn chinh đầu tiên, song Hoắc không hề tỏ ra lo sợ. Ông đột kích thành công doanh trại địch, tiêu diệt hơn 2.000 quân Hung Nô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT