Hoàng đế nhìn Yến Lang ung dung đi xa, cấm vệ lại không ai đến gần ngăn cản, lòng giận vô cùng, trên mặt lộ ra sắc đỏ mà u ám giống như chỉ há miệng là sẽ phun ra một búng máu.
Đám người Đổng Thiệu đau lòng, vẫn quỳ gối không dậy nổi. Đám Nghi Quốc công đứng nghiêm tại chỗ, biểu tình vừa thẹn vừa giận. Mộ Dung Thịnh và Mộ Dung An lặng lẽ nhìn đối phương, đều thấy trong mắt nhau vài phần ngưng trọng.
Người hầu đang vội tiến đến đưa tin lảo đảo chạy tới trước điện.
Hoàng đế luôn luôn ngoan cố, lại không độ lượng. Khuôn mặt gã lúc này nhìn như đầu heo bị đông lạnh nửa năm, không muốn chửi ầm lên đã là bao dung lắm rồi. Khó có thể trông cậy vào gã chủ động mở miệng để cứu vãn tình hình.
Mà lũ Ngự sử ngoan cố liêm khiết kia nếu có thể lập tức bảo gì để cho qua chuyện này, chắc chỉ đến khi mặt trời mọc đằng tây.
Nghi Ngự sử đã nhậm chức trong triều nhiều năm, lần đầu gặp cục diện hỗn loạn như vậy, không biết phải làm thế nào, đúng dịp người hầu lật đật vào điện đưa tin, vội đổ vạ, trách móc: "Trên đại điện bệ hạ cùng triều thần đang bàn bạc quốc sự, ai cho ngươi xông vào? Quả thực càn rỡ!"
Câu này đến vừa đúng lúc, đem Hoàng đế và chúng thần thoát ra khỏi tình cảnh quẫn bách, ồn ào nói: "Đúng vậy. Thái Cực Điện này lẽ nào lại thành chợ bán thức ăn, người nào cũng có thể tùy tiện vào?"
Người hầu thấy các triều thần không hẹn mà cùng xoay khẩu pháo về mình, trên mặt không khỏi sợ hãi, "Bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất, hai đùi run rẩy, không dám lên tiếng.
Hoàng đế chưa hết tức giận, thấy thế liền giận chó đánh mèo: "Thứ không có phép tắc! Chuyện gì làm ngươi hoảng loạn vậy?!"
"Bệ, bệ hạ."Người hầu kia sợ hãi lại nối tiếp sợ hãi, nước mắt trào ra, run giọng bẩm: "Nửa canh giờ trước, Xa Kỵ tướng quân Tào Tín cho ba ngàn kỵ binh dưới trướng đến Kim Lăng, hiện nay đang đóng quân ở ngoài thành......"
Lúc này không phải thời chiến, Kim Lăng lại chưa từng bị quân địch vây khốn, vào thời điểm này Tào Tín chọn điều động khởi binh vào kinh, không nghĩ cũng biết người tới không có ý tốt. Các triều thần biến sắc, Đổng Thiệu cùng Triệu Thanh An nhìn nhau, trên mặt cũng có chút bất an.
"Phản, phản!" Hoàng đế nghe xong, khó khăn lắm mới khôi phục chút sắc mặt, lại lần nữa u ám, gân xanh trên trán căng chặt, rít lên: "Tào Tín là có ý gì, muốn tạo phản sao?! Có ba ngàn kẻ hèn mà cũng dám diễu võ dương oai ngoài thành Kim Lăng! Nghịch tặc không chết thì lấy gì làm kỷ cương nữa? Truyền lệnh cho thủ vệ Kim Lăng bảo đám kỵ binh ngoài thành, nếu bọn chúng còn nghĩ mình là người Hoa Hạ liền chém đầu Tào Tín, vào thành lãnh phạt! Bằng không......"
Cùng với lời kêu gào thịnh nộ, ngực Hoàng đế phập phồng kịch liệt, ánh mắt sắc lạnh như băng: "Phong tỏa cửa thành, ra lệnh cho thủ vệ Kim Lăng, sau giờ ngọ giương cờ, giết hết kẻ phản nghịch, lấy lại phép nước!"
"Sự việc xảy ra đột ngột, thỉnh bệ hạ vơi giận." Lúc mấu chốt này, người lên tiếng khuyên giải lại là Nghi Quốc công.
Y từ từ thưa: "Trong chuyện này có lẽ có hiểu lầm gì đó, thật sự không nên tùy tiện định đoạt."
Hoàng đế cả giận: "Chuyện đã tới giờ, còn có cái hiểu lầm gì?!"
Nghi Quốc công vội hành lễ với gã, hỏi người hầu kia: "Xa Kỵ tướng quân đang ở đâu?"
Người hầu cuống quýt trả lời: "Xa Kỵ tướng quân còn ở Thọ Châu, chưa tới. Người chỉ huy ba ngàn kỵ binh kia chính là Thiên tướng dưới quyền ông ấy, Bàng Chương."
"Sao không nói sớm!" Nghi Quốc công khẽ thở phào, lại nén giận hỏi: "Bọn họ có sai người đến nói gì không?"
Người hầu toát mồ hôi lạnh, vội đáp: "Bàng tướng quân bảo, Xa Kỵ tướng quân ở Thọ Châu diệt phỉ đại thắng, bọn họ tới là vì báo cáo chiến công cho bệ hạ, còn nói......"
Hoàng đế lạnh lùng hỏi: "Còn nói cái gì?"
Người hầu cơ hồ muốn rúc đầu vào trong cổ, run giọng thưa: "Còn nói chuyến này tuy đại thắng, nhưng lại có hai ba tên cường đạo lẩn lút, không biết tung tích. Nghe nói nữ nhi cùng phu nhân Trấn Quốc Công gần đây muốn mang quan tài ra bắc, muốn cùng đồng hành để bảo vệ."
Nói rồi, lại lấy tấu chương từ trong tay áo, kính cẩn trình lên: "Tấu chương trần tình của Xa Kỵ tướng quân ở đây, thỉnh bệ hạ ngự lãm."
"Được, được lắm!" Hoàng đế cười lạnh liên tục, sao gã lại không biết ý tứ việc truyền tin.
Ông ta phái kỵ binh phi ngựa đến tận đây lại chỉ có ba ngàn người, binh lực không đủ để đánh hạ Kim Lăng, không phải nổi lên dị tâm mà là để uy hiếp. Đường hoàng dâng sớ, ca ngợi công lao chẳng qua là lớp màn che bên ngoài. Suy cho cùng, bất quá là muốn mang thê nữ Thẩm Bình Hữu về Hà Tây.
Hoàng đế mở tấu chương ra, lướt qua một lần liền tiện tay xé nát, hung hãn vứt xuống đất.
Nghi Quốc công là cha Tô Hoàng hậu, từng nghe nữ nhi nói qua về tuổi tác càng lớn của Hoàng đế, thể lực càng yếu mà ăn đan dược đến nỗi cảm xúc không yên, nhiều khi mất khống chế. Giờ phút này, e ngại Hoàng đế nhất thời xúc động sẽ làm ra chuyện gì rồi ngày sau hối hận không kịp, y liền chặn lại: "Diệt phỉ đại thắng ở Thọ Châu dĩ nhiên là nhờ bệ hạ phù hộ, cần phải cùng ăn mừng, chỉ là Xa Kỵ tướng quân hành động như thế có chỗ không ổn. Còn việc này xử trí như thế nào e là phải suy xét kĩ......"
Đám người Đổng Thiệu từ trước đến nay bất hòa Nghi Quốc công cũng không muốn làm ầm sự việc vào lúc này, sôi nổi tán đồng: "Đúng là như thế."
Hoàng đế nhìn xuống đám thần tử, ánh mắt lạnh lẽo, sau một lúc liền thu hồi tầm mắt, phát ra tiếng cười lạnh khó có thể nghe thấy, phất áo bỏ đi.
Một bên nội thị vội cao giọng truyền lệnh: "Bãi triều ——"
......
Các triều thần đều biết hôm nay này triều nghị tất nhiên sẽ là một mảnh loạn cục, nhưng có thể loạn thành như vậy tình trạng, lại là ai đều đoán trước không đến.
Trên mặt Đổng Thiệu hầu cùng Ngự sử đại phu Triệu Thanh An mang theo vài phần ưu tư, ra khỏi điện liếc nhau, cùng thở dài.
"Loạn trong giặc ngoài." Triệu Thanh An lắc đầu: "Đảo mắt nhìn quanh cũng không biết đường ra ở đâu."
"Vẫn là lo việc trước mắt đi." Đổng Thiệu bảo: "Ta là bằng hữu với Trấn Quốc Công vài chục năm, không cầu được cho hắn một công đạo đành thôi nhưng cũng phải bảo vệ được thê tử nữ nhi hắn."
Triệu Thanh An cười có chút mỉa mai: "Thời điểm ngươi càng khuyên, bệ hạ càng bực bội, càng cảm thấy các triều thần làm trái ý gã, càng không chịu buông tha cho Thẩm gia. Đổng huynh à, vẫn nên yên lặng xem vụ này chuyển biến thế nào."
Nói được một nửa, ông cười khổ lắc đầu, chắp tay tạ lỗi: "Ngươi không phải người như vậy, là ta hồ đồ rồi."
"Chờ xem." Triệu Thanh An cười lạnh: "Có bao nhiêu người muốn đầu cơ trục lợi, mua chuộc nhân tâm, nơi nào cần chúng ta ra mặt."
......
Buổi triều nghị này thực sự ầm ĩ. Sau khi tan triều, lòng Tấn Vương có sầu có lo, đang định hồi phủ, lại thấy ông ngoại Nghi Quốc công đứng cách đó không xa, vẻ mặt sốt ruột như có chuyện muốn dặn dò.
Trong lòng vừa động, hắn xoay người quẹo qua hành lang dài, tìm nơi yên tĩnh, đợi một chút quả nhiên thấy Nghi Quốc công tới.
Tấn Vương thầm biết y có chuyện quan trọng, không dây dưa, đi thẳng vào vấn đề: "Việc hôm nay, ông ngoại nghĩ ta nên làm thế nào? Cầu phụ hoàng trừng phạt Tào Tín hoặc là......"
"Tuyệt đối không được!" Hắn chưa nói xong đã bị Nghi Quốc công chặn họng: "Bản tính Tào Tín gian xảo, nhìn xa trông rộng. Lần này lão ta phái phó tướng dưới trướng tiến đến mà không phải tự thân xuất mã, liền biết đã có chuẩn bị."
"Cha con Thẩm Bình Hữu chết trận, nghị hòa Nhu Nhiên sắp tới, tâm biên quân vốn rất bất mãn. Lúc nguy cấp này nhất định không thể tự nhiên chen vào!"
Nghi Quốc công quả quyết bảo: "Tào Tín đang ở Thọ Châu, phi nhanh đến Kim Lăng chỉ mất một ngày, nếu thật sự cử binh làm ầm lên thì Kim Lăng nguy to! Đáng lo hơn là......"
Y lộ vẻ lo âu, nhỏ giọng: "Một khi Tào Tín cử binh, dấu vết vụ Thẩm Bình Hữu chết trận chưa chắc sẽ không lộ ra. Đám người còn lại mà hưởng ứng, thiên hạ này liền thật sự rối loạn! Vị bệ hạ kia, từ trước đến nay tàn nhẫn vô tình mà nhẹ dạ, ai biết gã có tung ngươi ra bình ổn cơn giận hay không?"
Tấn Vương nghe vậy tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Thỉnh ông ngoại chỉ dạy!"
Nghi Quốc công khuyên: "Điện hạ hẳn nên đi cầu tình Vinh An quận chúa, can ngăn bệ hạ hỏi tội Thẩm gia, còn Tào Tín, phạt ba ly rượu là được."
"Nhưng mà," Tấn Vương do dự nói: "Thiên hạ không có gió nào không lọt. Chân tướng vụ cha con Thẩm Bình Hữu mà bại lộ, người Thẩm gia chắc chắn sẽ hận ta thấu xương. Thả các nàng rời kinh chỉ sợ tai họa về sau. Mà Tào Tín cũng chưa chắc chịu từ bỏ ý đồ."
"Tai họa ngày sau?" Nghi Quốc công lộ vẻ trào phúng: "Thẩm Bình Hữu đã chết, Thẩm gia cũng sắp đổ, Thẩm Dận Chi còn không tìm được. Mà từ lúc Xương Nguyên bại trận đến nay đã gần một tháng, tin tức lại không có, nói vậy hắn (TDC) cũng đã hồn về chín suối. Thẩm gia không có người nối dõi, chỉ có hai người quả phụ cùng cô nhi, còn nổi sóng được chắc? So với việc đuổi tận giết tuyệt, chi bằng hóa thù thành bạn."
Tấn Vương kinh ngạc: "Hóa thù thành bạn?"
"Cha con Thẩm Bình Hữu đã chết, toàn bộ Thẩm gia —— vô luận là gia tài mấy đời nối tiếp nhau hay uy vọng trong lòng quân binh đều rơi trên người Vinh An quận chúa." Nghi Quốc công lại bảo: "Điện hạ ngại gì không cầu bệ hạ tha thứ cho tội vô lễ của nàng ngày hôm nay, đợi vụ này qua đi liền xin bệ hạ tứ hôn, nạp làm trắc phi?"
Tấn Vương ngày ấy thấy sắc đẹp của Thẩm Tĩnh Thu, liền động tâm, chỉ là hôm nay thấy nàng sắc thái quá mạnh mẽ, lại có chút chần chờ: "Nhỡ nàng biết chân tướng việc cha con Thẩm Bình Hữu......"
"Vậy đừng để nàng biết!" Nghi Quốc công dặn: "Chờ nàng vào vương phủ, phải làm gì còn không phải hỏi điện hạ một câu? Còn lão Tào Tín ——"
Đáy mắt Nghi Quốc công hiện rõ vẻ châm chọc: "Điện hạ xem, Tào Tín chuyến này chỉ phái ba ngàn kỵ binh và dâng sớ, liền biết nếu không bất đắc dĩ, lão tuyệt không có ý muốn mưu nghịch. Thiên tử dù sao cũng là thiên tử, nếu nháo lên hắn chính là nghịch thần, ai cũng có thể giết chết. Tào Tín cẩn trọng hơn nửa đời sẽ không liều lĩnh đến nỗi này, bệ hạ mà lui một bước, lão tự biết thức thời. Đón được mẫu nhi Thẩm gia về liền dâng tấu nhận tội."
Tấn Vương cân nhắc tỉ mỉ một lần, trong lòng liền rõ, không khỏi cười khen: "Ông ngoại vừa rồi còn nói Tào Tín nhìn xa trông rộng, nhưng đám người kia của lão còn chẳng đáng xách giày cho ngài."
Nghi Quốc công có chút tự đắc, vuốt ve chòm râu, dặn dò: "Thẩm gia chỉ còn quả phụ và cô nhi, buông tha cũng không sao. Thứ nhất là tạm bình ổn được cơn giận của biên quân, trấn an quân tâm, thứ hai cũng có thể lấp kín miệng mấy danh sư liêm khiết có tiếng. Một công đôi việc. Điện hạ sau đó gặp bệ hạ, cứ từ hai mặt này mà khuyên bảo, bệ hạ tất nhiên sẽ đáp ứng."
Tấn Vương vô cùng phấn khởi: "Đa tạ ông ngoại chỉ điểm, ta đây liền đi."
......
Đến tận lúc ra khỏi cửa cung, trong lòng Yến Lang vẫn luôn mang theo khẩu khí kia, mới vừa rồi tạm thời thả lỏng.
Nửa canh giờ khi nãy, cô thỏa sức quát mắng, xả hết oán giận cũng là lúc lưỡi đao nổi dậy, sống chết một hồi. Giờ đây bước lên xe ngựa, cô mới nhận ra lưng áo mình đã có chút ẩm.
"Tú Nhi." Hệ thống còn chưa hết xúc động, ô ô khóc lóc: "Ta phải sinh khỉ con cho ngươi!"
Yến Lang vốn còn chút nghiêm nghị, nghe vậy vui cười.
Xe ngựa chạy nhanh như bay, qua ba mươi phút, cửa phủ Thẩm gia đã đập vào mắt.
Lão quản gia tự mình đứng canh ở cửa, thấy người đã trở lại, nước mắt ào ào, vội đến nghênh đón, nức nở hỏi: "Cô nương đã trở lại rồi sao?"
"Chính là ta." Yến Lang vén màn xe, thân thủ mạnh mẽ xuống xe ngựa, thấy lão quản gia đỏ mắt, thầm thở dài, dịu dàng an ủi: "Ta đã trở về rồi."
Lão quản gia cười trong nước mắt, liên tục cảm tạ: "Trời cao phù hộ a!"
"Thiên hành thay đổi, không vì Nghiêu(1) tồn, không vì Kiệt(2) vong." Yến Lang bật cười nói: "Là chúng ta tự cứu chính mình, không phải chuyện của trời."
Lão quản gia dẫn cô vào phủ, thấp giọng kể: "Thành Kim Lăng bị vây kín, ba ngàn kỵ binh của Tào tướng quân đã tới ngoài thành. Mấy kẻ muốn trục lợi trong triều không ít, sau khi cân nhắc chắc chắn sẽ vì Thẩm gia cầu tình. Cô nương, cửa ải này coi như chúng ta qua!"
Yến Lang rời cung thoáng gặp người hầu đưa tin, khi đó đã mơ hồ có suy đoán, giờ được nghiệm chứng, hiển nhiên là rất vui: "Ta đã bình an rời cung, Thẩm gia yên ổn một chút. Tào tướng quân sai người hồi kinh, Thẩm gia liền có thể bình phục. Mau sửa soạn đồ vật thu thập được, chờ Hoàng đế đưa quan tài phụ thânvề, chúng ta lập tức xuất phát!"
Lão quản gia tận mắt thấy Thẩm gia lâm vào khốn cục, cũng tận mắt thấy cô giải thoát Thẩm gia từ vũng bùn tràn ngập âm mưu tính toán ra. Người khác chỉ cảm thấy số phận Thẩm gia hết sức tốt đẹp, liễu ám hoa minh(3), không biết bước đi trôi chảy này là dốc hết sức lực, dồn hết tâm huyết.
"Cô nương, người hối hận bây giờ may còn kịp." Lão quản gia chợt có chút đau xót, nghẹn ngào bảo: "Lão đưa người cùng phu nhân về Hà Tây, mai danh ẩn tích, cả đời bình yên......"
"Thẩm bá, ta biết lão có ý tốt. Nhưng lời nói này về sau cũng đừng nói tiếp."
Yến Lang quay đầu nhìn lão: "Phụ thân chịu oan mà chết, hài cốt ca ca không còn —— Bọn họ đều là người thân của ta! Dù ta có ẩn náu lánh đời, tránh con mắt người đời, nhưng lương tâm của ta thì sao? Cũng thoát được chắc?"
"Ta muốn đến phía bắc, muốn tới chiến trường, muốn đối mặt với địch nhân mà họ từng đối mặt. Ta cần phải đi!"
Ánh mắt cô kiên nghị, âm vang đanh thép: "Ta muốn thay phụ thân và ca ca báo thù, muốn thay Hoa Hạ rửa nhục, muốn cho thiên hạ này một triều cục trong sạch ngay thẳng, cho bá tánh một thời đại thái bình!"
Lão quản gia xúc động, lặng im thật lâu rồi hỏi: "Nếu người thất bại?"
"Ít ra ta đã từng nếm trải qua, chiến đấu qua, sau khi chết không đến mức phải che mặt, không có mặt mũi đi gặp phụ thân và ca ca."
"Con người rồi sẽ chết, ta cũng sẽ không ngoại lệ." Yến Lang nói vậy, không chút suy sụp, mỉm cười, khí phách lên giọng: "Ta nếu có chết thì cũng là ngã trên chiến trường, trời đất làm mộ, năm tháng làm bia, không có gì phải sợ!"
1, Đế Nghiêu (帝堯), còn gọi là Đào Đường Thị (陶唐氏) hoặc Đường Nghiêu (唐堯), là một vị vua huyền thoại của Trung Quốc thời cổ đại, một trong Ngũ Đế.
Trong thư tịch cổ, Đường Nghiêu thường được ca tụng là một vị vua tài giỏi và đạo đức, lòng nhân từ và sự cần cù của ông được coi là kiểu mẫu cho mọi bậc Đế vương khác của Trung Quốc. Buổi ban đầu lịch sử Trung Hoa, ba gương mặt sáng suốt gồm: Đế Nghiêu, Đế Thuấn và Đại Vũ rất thường được đề cập tới, và những nhà sử học thời sau tin rằng có thể họ đại diện cho những lãnh tụ của các bộ tộc liên minh đã thành lập nên một hệ thống trật tự chính phủ thống nhất trong một giai đoạn chuyển tiếp sang một xã hội phong kiến gia trưởng.
2, Hạ Kiệt (夏桀), tên Lý Quý (履癸), là vị vua thứ 17 và nhà Hạ cuối cùng trong lịch sử Trung Quốc.
Ông được truyền thống coi như một bạo chúa và là kẻ áp bức, người mang lại sự sụp đổ của một triều đại. Khoảng thế kỉ 16 TCN Kiệt bị đánh bại bởi Thành Thang, dẫn đến chấm dứt của nhà Hạ, kéo dài khoảng 500 năm, và sự ra đời của nhà Thương.
3, Liễu ám hoa minh: có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát)
Nguyên câu thơ trích trong Du Sơn Tây thôn:
"Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,
Phong niên lưu khách túc kê đồn.
Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,
Y quan giản phác cổ phong tồn.
Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,
Trụ trượng vô thì dạ khấu môn."
Dịch:
Đừng cười rượu chạp nhà nông đục,
Năm được mùa giữ khách đủ lợn gà.
Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường,
Liễu rậm hoa tươi lại có làng.
Sáo trống rập rình ngày xã mùa xuân sắp tới,
Áo mũ mộc mạc phong tục cũ vẫn còn.
Từ nay có thể vào những đêm trăng sáng,
Chống gậy gõ cửa nhà dân bất kỳ vào chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT