Hai ngày trôi qua kể từ khi Thư Ngọc Khanh rời đi, trong lúc ngủ bốn người Úc Sâm lại một lần nữa bị đưa vào thế giới đồng hồ treo tường.
Cảm nhận lần này của Úc Sâm rất khác biệt.
Ý thức của anh lơ lơ lửng lửng trong cơn choáng váng cực kỳ dữ dội, tựa như không thể tỉnh dậy, lại vô lực giãy giụa.
Thật vất vả lắm mới có thể lăn lộn vài cái, lọt vào vòng tay ấm áp, trận choáng váng lại chẳng dịu đi, thân thể dường như rơi vào một cái hố đen không đáy, không ngừng rơi xuống, lại không thể đáp xuống nơi chân thật.
Giọng nói của Tư Tuyên Dương như cách mặt nước, mông lung mơ hồ, anh chìm xuống nước, dùng sức di chuyển đôi mắt, muốn nhìn rõ mặt của Tư Tuyên Dương.
Thật vất vả lắm mới mở ra được một khe hở, mà người trên đầu trước sau vẫn đung đưa.
Choáng váng khiến tứ chi của Úc Sâm vô lực, anh cố nắm chặt lấy vạt áo của Tư Tuyên Dương, nhưng lại không thể nắm được nữa, ngón tay mềm mại trượt xuống, được người tiếp lấy, nắm trong tay.
"Em biết anh đang choáng đầu, đừng gấp, hãy chậm rãi thích ứng, từ từ thôi......"
Ý thức hỗn loạn, mới đầu Úc Sâm cũng không hiểu Tư Tuyên Dương đang bảo anh thích ứng với thứ gì.
Được người nâng thân lên, lúc ngồi dựa vào lòng ngực của Tư Tuyên Dương, mới miễn cưỡng nương theo ánh sáng mờ thấy rõ một chút hoàn cảnh quanh mình.
Úc Sâm vô lực cười khổ, trong miệng cầm lòng không đậu mà mắng ra một câu thô tục.
"Tôi đệt con mẹ nó đồng hồ treo tường...... Thù lớn bao nhiêu, oán lớn bao nhiêu, đây là chỉnh tôi đi....."
Lần trước bị bệnh bao tử nghiêm trọng, đồng hồ treo tường cho anh vào một thế giới có chất lượng đồ ăn vô nhân tính, lúc này tuột huyết áp tra tấn người, lại cho anh đến......
—— Trên biển!
Trí năng này thật sự khiến người ta cạn lời.
Những bộ phim truyền hình anh từng xem qua, khi sóng to gió lớn ni mã (1) ập đến, thân thuyền sẽ rung chuyển như con lắc, đối với người có tốt chất cơ thể tốt còn khó vững, còn đối với anh, quả thực còn nghiêm trọng hơn cả giậu đổ bìm leo.
[(1) Ni mã: súc vật.]
Úc Sâm mặt trắng bệch, cái trán liều mạng kề sát cằm của Tư Tuyên Dương, tựa hồ chỉ có kề sát một thứ gì đó có cảm giác chân thật, mới có thể khiến anh không cảm thấy 'phiêu' nữa, cũng không cảm thấy mình không có chỗ đặt chân.
Tư Nam và Lạc Vũ lo lắng sốt ruột nhìn anh, lúc này Úc Sâm cũng không thể nói nên lời nào để khiến bọn họ an tâm.
Anh nhìn sơ qua tứ phía, lúc này bốn người đang trên một con thuyền gỗ nhỏ, thuyền gỗ khá nhẹ, bị sóng biển ảnh hưởng nhiều, biên độ đung đưa đủ để cho Úc Sâm không thể một mình đứng vững bên trên một giây một phút nào
Ngồi ổn cũng khó.
Đầu thuyền có một ngọn đèn dầu nhỏ, đặt giữa kính được cố định bằng sắt, kẽo kẹt vang trước sóng gió, dường như giây tiếp theo có thể bị sóng triều dễ dàng cuốn vào đáy biển.
Nước biển tanh mặn từ bốn phương tám hướng vọt đến, hiện tại đang là ban đêm, mặt trăng phía chân trời bị mây đen che lấp trên mặt biển, miễn cưỡng rọi xuống ít ánh sáng, bóng tối vô tận ập xuống, khó có thể miêu tả được áp lực và lạnh lẽo.
Cách con thuyền nhỏ của bọn họ không xa, còn có năm sáu con thuyền gỗ nhỏ của những người khác, nhưng giờ phút này nước biển đen nhánh, chỉ dựa vào đèn dầu trên mũi thuyền, căn bản không thể thấy rõ bộ dáng của bất kỳ ai.
Ban đêm trên biển rộng vô biên vô hạn giống như có một con dã thú hung mãnh nào đó đang ẩn núp, đặt bản thân mình vào đây, bất luận tình huống nào cũng đều không biết, chỉ cảm thấy sợ hãi không tự chủ được mà toát ra.
So với sức mạnh của biển cả, những người như bọn họ, kỳ thật cũng không khác mấy với chiếc đèn dầu dập dờn kia.
Khi Úc Sâm đã hoàn toàn có thể mở mắt, trên không trung sớm đã không còn đồng hồ treo tường và đồng hồ quả quýt, anh tạm thời lười quan tâm đ*o cụ rơi xuống là thứ gì, cánh môi dán lên cổ của Tư Tuyên Dương, hoãn thanh nói: "Mấy thứ rơi xuống đã nhặt lại hết rồi sao?"
Tư Tuyên Dương biết anh ở trong hoàn cảnh và giác quan phù phiếm như thế, cần rất nhiều, rất mạnh mẽ những cái va chạm để tăng cảm giác an toàn.
Hắn mặc kệ mình có thể sẽ làm đau Úc Sâm hay không, mạnh mẽ ôm chặt anh, bất chấp mà ôm lấy anh, hận không thể đem người xoa vào máu thịt.
Tư Tuyên Dương nhẹ giọng mở miệng: “Tất cả đều đặt trong túi, đừng lo."
Úc Sâm không nói gì, ban đêm nhiệt độ ở biển sâu hải vực cực kỳ thấp, con thuyền gỗ nhỏ chỉnh lý không ổn định, nước biển lạnh thấu xương rất nhiều lần bị đánh lên thuyền, cho dù Tư Tuyên Dương kiệt lực giúp anh tránh đi, nhưng thuyền chỉ lớn như vậy, nước vẫn bất cẩn dính lên da.
Lạnh lẽo tận xương, Úc Sâm có thể cảm giác được thân thể dần giảm thân nhiệt không thể kiểm soát.
Anh thậm chí biết Tư Tuyên Dương ôm anh rất rất chặt, nhưng giữa hoảng loạn anh lại cảm thấy bản thân mình dường như muốn thoát khỏi nó mà bay lên.
Đây không phải một dấu hiệu tốt.
Úc Sâm hít hít mũi, ngón tay câu lấy góc áo của Tư Tuyên Dương, gian nan mở miệng: "Dương Dương ngoan, ôm chặt thêm chút."
Lực độ cánh tay anh hầu như không cảm thụ được, một cái hôn mềm mại rơi xuống đỉnh đầu, Tư Tuyên Dương bình ổn cảm xúc, không ngừng nói chuyện với anh.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không ở nơi này mãi, đừng quên, mấy lần trước phải đi một đoạn đường mới đến nơi nhiệm vụ, vạn nhất lần này là cái đảo hoang thì sao, chờ đến khi dẫm lên đất bằng là không choáng vậy nữa, Úc Sâm anh nói chuyện với em đi, đừng ngủ mà....."
Úc Sâm cười, giọng nói suy yếu: “Không phải muốn ngủ, do há mồm ra sẽ nuốt một bụng gió lạnh, nên không muốn nói chuyện...."
Tư Nam cũng thò qua, lải nhải trò chuyện với anh: “Vậy thì cậu chỉ cần nghe thôi, phản ứng xíu cũng được, ngậm miệng rầm rì hai tiếng, không mất sức, dù sao cũng không thể ngất xỉu nữa, ngủ trong nhiệt độ không khí như bây giờ, tám phần là lại sinh bệnh....."
Tiếng sóng cuộn trào mãnh liệt, ngay cả ở chung một thuyền, Tư Nam bọn họ phải nói chuyện thật lớn tiếng Úc Sâm mới nghe được, nói một lúc lâu, giọng nói cũng bắt đầu phát run, lại không dừng một chút nào, không gián đoạn ồn ào lao nhao bên tai của Úc Sâm.
Trong lòng có chút ấm áp, Úc Sâm không lên tiếng thở dài, ngón tay câu lấy góc áo của Tư Tuyên Dương lặng lẽ buông xuống, không biến sắc lặng lẽ bấm vào hổ khẩu (3) của mình.
[(3) Hổ khẩu: khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.]
Đầu ngón tay lạnh lẽo tê dại, bấm đến gần như chảy ra chất lỏng dính nhớt trơn ướt, mới có cảm giác hơi chút đau đớn truyền đến đại não, để không khiến ý thức chìm vào bóng tối.
Tư Nam run run kể chuyện hồi nhỏ cho anh, phàn nàn về việc Tư Tuyên Dương đã áp bức anh ra sao, bản thân mình đã không mang thù như thế nào, ngữ khí dần dần oán giận.
Úc Sâm nghe xong quả thực muốn cười, đã nói không mang thù, tại sao lại nhớ đến bây giờ? Còn kể sinh động như thực.
......
Mấy chiếc thuyền nhỏ bị một lực vô hình đẩy đi, chậm rãi hướng về cùng một phương.
Khi con người ăn đói mặc rách, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi chậm vô cùng, hậu quả tuột huyết áp ở nơi ác liệt như này, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của Tư Tuyên Dương.
Nửa tiếng trôi qua, người trong ngực hắn hầu như đã không còn độ ấm, mặc kệ hắn che ra sao cũng không ấm được, giữa ánh đèn lắc lư, sắc mặt thậm chí còn ảm đạm hơn cả ánh trăng.
Hai phút trước còn có thể đáp vài câu đơn âm tiết, giờ phút này đã hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ thứ gì, sau khi kề sát vào, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh như ngọn lửa sắp tắt.
Tư Tuyên Dương hoảng sợ, bất chấp cắn lên cánh môi đã hoàn toàn mất đi huyết sắc của Úc Sâm, hốc mắt phiếm màu đỏ tươi, giọng nói run rẩy mang theo nỗi sợ hãi tột độ, mỗi một chữ dường như ngâm trong máu: "Anh không được ngủ......”
Úc Sâm đang trôi dạt trong cơn hôn mê, môi đau đớn kéo anh về một chút, bất giác run run lên.
“Ưm...... Em sao lại, dữ như vậy?"
Lông mi dính nước biển, Úc Sâm chậm rãi mở mắt ra, bọt nước lăn xuống, như một giọt nước mắt sáng long lanh.
Tư Tuyên Dương nhìn chằm chằm anh, nhếch môi cố cười, gian nan nói: "Vậy tại sao anh cứ như thế mà ngủ?"
Phảng phất như tiếng khóc nức nở.
Úc Sâm biết trạng thái hiện tại của mình rất dọa người, cũng biết người này đang sợ hãi, môi dán lên mặt thong thả cọ xát hai cái, dùng phương thức mềm nhẹ nhất trấn an hắn.
Trong biển cả vô tận, bọn họ là chỗ dựa duy nhất của nhau.
......
Lúc này, thân thuyền lại đong đưa một chút, giọng nói run rẩy kích động của Tư Nam đột nhiên vang lên: "Nhìn kìa nhìn kìa! Trên biển có du thuyền! Là du thuyền lớn! Bên trong khẳng định rất tốt!"
Anh ngồi ở thuyền nhỏ này, dạ dày của mình còn bị quặn long trời lỡ đất, có thể tưởng tượng được thân thể Úc ca có bao nhiêu khó chịu.
“Úc ca Úc ca! Đợi lát nữa là có thể ngủ ngon, cậu cố mở to mắt lên! Nhanh lên đi!"
“Đánh rắm......”
Úc Sâm nâng mí mắt, trước mặt hết thảy đều đung đưa, nhưng có lẽ là đột nhiên có thể thấy được mục tiêu, tinh thần cũng tốt lên một ít.
Anh dựa lên người Tư Tuyên Dương, mơ hồ nhìn qua hướng Tư Nam chỉ.
So với con thuyền nhỏ của bọn họ, vật lớn trên biển có thể gọi là 'khổng lồ' kia sáng lên ánh đèn lờ mờ, dường như đang dẫn đường cho khách ngoại lai bọn họ.
Sau khi nhìn kỹ, Úc Sâm sững sờ một lát, phút chốc cạn lời vô lực cười nhạo một tiếng: "Thần mẹ nó du thuyền lớn, đây là thuyền hải tặc đó con trai ngốc của tôi....."
“Hả?”
Tư Nam kinh ngạc nhìn kỹ, quả nhiên thấy được lá cờ màu đen rách tươm bay trên cột buồm, đón lấy gió biển như vạn quỷ khóc la, xào xạc vang.
Trên cờ đen là một đầu lâu đội vương miệng được vẽ bằng sơn trắng, kiêu ngạo lại tà ác.
Đó là cờ hải tặc không sai.
Khi thuyền nhỏ đến gần, ngay lập tức có thể xem rõ ràng hình dạng bên ngoài thuyền.
Giống như con tàu ma đã mục nát nhiều năm, mũi thuyền trông giống thiên thần có cánh, nhưng trải qua quanh năm suốt tháng bị nước biển ăn mòn, dáng dấp của thiên sứ bây giờ có sự kỳ dị không thể nói nên lời.
Vỏ thuyền màu đen, treo vô số sinh vật biển và một ít sinh vật xúc tua không rõ, rất có phong cách của cướp biển vùng Caribe.
Úc Sâm mang theo tâm thái chủ nghĩa lạc quan, nói chuyện không đâu: không biết có thể nhìn thấy thuyền trưởng Jack lang thang bất kham hay không.
Mấy dây thang từ boong thuyền rơi xuống, vừa vặn có một cái ngừng ngay trước thuyền nhỏ của Úc Sâm bọn họ.
Nhìn tình thế này, Tư Tuyên Dương chau mày: "Phải tự mình bò lên trên sao?"
Boong tàu thuyền hải tặc này cách mặt nước tuy rằng không cao bằng du thuyền ở hiện thế, nhưng mắt thường nhìn qua, cũng cao tầm hơn mười mét, leo lên khoảng cách này đối với hắn không thành vấn đề, Tư Nam với Lạc Vũ chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
Nhưng thang dây lắc lư như vậy, bằng trạng thái hiện tại của Úc Sâm, sao có thể leo lên?
Tác giả có chuyện nói:
first blood! Úc ca bắt đầu choáng ~ phải ôm ấp hôn hít mới có thể đứng lên, cảm tạ đại gia ủng hộ, sự ủng hộ của các bạn chính là tiền tích góp để mua thuốc men cho Úc ca, hắn được cứu rồi! Cảm động đất trời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT