Trong mộng mùi máu tươi dày đặc đến tận cùng, Úc Sâm cảm thấy phảng phất như mình ngâm trong huyết trì hàng trăm hàng ngàn năm, không thấy mặt trời, anh giơ tay lên trước mắt, lại đột nhiên giật mình phát hiện thân thể anh đã trở nên trong suốt đến sắp tiêu tán, xuyên qua lòng bàn tay, anh thấy biển máu vô biên vô hạn, mà bản thân mình chỉ là một hạt bụi bé nhỏ nhất trong đó.
Sóng máu đánh lại, kéo anh chìm sâu vào đáy biển đỏ tươi, cảm giác hít thở không thông sắp chết đuối cắn nuốt anh.
......
Không biết qua bao lâu, lại có lẽ chỉ có hơn mười phút, ý thức hỗn loạn của anh bị một luồng điện lạnh lẽo u ám kích thích đến có chút chập chùng.
Gian nan mở mắt ra, Úc Sâm thấy ngoài cửa đứng hai người.
Đưa lưng về phía anh chính là Tư Tuyên Dương, mà đứng ở ngoài cửa, đối diện anh...... Là vị quản gia cổ quái kia.
“Tôi nói, thân thể anh ấy không thoải mái, không thể xuống lầu dùng bữa.” Thái độ của Tư Tuyên Dương rất cường ngạnh.
Ngữ khí quản gia mang theo âm trắc trắc ý uy hiếp, không ngừng lặp lại: "Mỗi một vị khách đều phải đi, nếu không chủ nhân sẽ nổi giận, phải đi..... Phải đi!"
Úc Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cam quang phía chân trời dần dần bị u lam thay thế, nhánh cây vừa che, càng khiến căn phòng trông có vẻ âm u hơn.
Anh thanh thanh giọng nói: “...... Dương Dương, lại đây.”
Tư Tuyên Dương chợt xoay người, đi về phía anh: "Anh tỉnh? Cảm thấy thế nào?"
"Không sao," Úc Sâm được đỡ ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: "Bà ta lên đây làm gì? Em nói gì với bà ta?"
Tư Tuyên Dương nhíu mày: "Bà ta không cho phép anh vắng mặt vào bữa tối, nhưng tôi muốn anh ngủ nhiều chút."
"Hiện tại ngủ nhiều như vậy thì tối sao có thể ngủ." Úc Sâm cân nhắc nặng nhẹ, lập tức cười với quản gia kia: "Ngài xuống trước đi, chúng tôi sửa sang xong lập tức xuống lầu."
Khóe miệng quản gia mất tự nhiên mà giật giật, tựa hồ muốn lộ ra một nụ cười quỷ dị, như cũ lặp lại câu kia: "Mỗi một vị đều phải đi......" Sau đó lui hai bước, thay bọn họ đóng cửa lại.
Úc Sâm nhẹ nhàng thở ra: “Tôi nói này Dương Dương, đánh thức tôi là được, sao lại cùng bà ta giằng co, người ta là người hay là quỷ không phải em rõ ràng nhất sao? Coi chừng bị chộp đi kết âm thân."
Tư Tuyên Dương không nói gì, nhìn anh vài lần: “Anh không sao chứ? Còn choáng hay không?"
Nói xong lại sờ sờ trán: "Còn chút nóng, đầu choáng không?"
"Choáng!" Úc Sâm cười hì hì thò lại gần, “Em hôn nhẹ tôi sẽ không choáng nữa."
Tư Tuyên Dương cười nhạo một tiếng: “Chưa từng nghe qua, bệnh viện lang băm nào nói?"
“Là tôi nói, giáo sư khoa thần kinh học bác sĩ Úc! Là danh y!"
Tư Tuyên Dương trầm mặc một lúc lâu, nói: “Tư Nam có nói anh học đại học trường nướng bánh mì."
“...... Đánh rắm! Đó rõ ràng gọi là làm bánh chuyên nghiệp! Tư Nam tên đó là đại ngốc! Tôi muốn đập chết cậu ta!" Úc Sâm tức muốn hộc máu.
Tư Tuyên Dương cười nhẹ, phủ thêm áo khoác cho anh, gật đầu: “Đi thôi, đại sư làm bánh.”
......
Bữa tối như cũ tiến hành trên bàn dài, nhưng quy cách nhìn qua rõ ràng muốn cao hơn nhiều.
Trong phòng tối tăm, giá cắm nến trên bàn thắp lên ngọn nến màu trắng, bộ đồ ăn tinh xảo, ly đế thấp chiếc xạ ánh nến như thủy tinh, thịt bò tuy còn máu, song nhìn ra được là bộ phận thượng hạng.
Nhưng nhóm người đến từ bên ngoài ngồi hai bên bàn ăn lại như lâm đại dịch, câu nệ không nhúc nhích, thần kinh căng chặt khẩn trương, người có tố chất tâm lý không quá lớn, trong phòng nhiệt độ không khí không cao, nhưng trên trán lại toát ra mồ hôi như hạt đậu.
Bởi vì bọn họ đều biết, đêm nay có lẽ sẽ là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đại boss trong thế giới trò chơi lần này.
Sau khi Úc Sâm và Tư Tuyên Dương xuống lầu, liền thấy vị trí trái phải hai bên cách chủ vị gần nhất đều trống không, vị trí khác đều có người ngồi.
Không còn chỗ cho anh chọn.
Im lặng bĩu môi, hai người Úc Sâm đi qua ngồi xuống, Tư Nam mặt khổ tang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Không có biện pháp, tôi với Lạc Vũ cùng ba bốn người khác đoạt vị trí, hai người là người cuối cùng, tôi thật không nghĩ đến đám con cháu này lại có thể đoạt nhanh như vậy."
Loại chỗ như này, ai cũng không muốn cách boss lớn quá gần, gần quá có nghĩa là không biết nguy cơ, cũng chỉ có Úc Sâm hai người bọn họ mới dám chậm rì rì chờ quản gia 'mời' xuống.
Úc Sâm thở dài, không có biện pháp nha, anh làm thế nào biết lâu đài cổ này theo dõi anh, tuy rằng phát sốt, nhưng nếu những âm thanh đó không tìm đến anh vào lúc ấy, anh cũng không đến mức té xỉu.
Sốt cao xuất ra một ít mồ hôi, Úc Sâm dùng tay lau cổ một chút.
"Tại sao lại có mùi hương?” Tư Nam cau mày lẩm bẩm lầm bầm.
“Cái gì?”
“Trên người của cậu, có một mùi hương, nhưng mà rất nhạt, tôi dựa sát vào mới ngửi thấy," Tư Nam ngửi ngửi người anh, "Có phải trước khi vào đây cậu lại đốt nến hương?"
"Trước đó tôi ở bệnh viện, đốt nến hương cái rắm." Sắc mặt Úc Sâm khó coi, cúi đầu ngửi ngửi, lại không ngửi ra bất kỳ hương vị khác thường gì.
Anh nuốt nước miếng: Cũng đừng vì khí vị đó mà trở thành đối tượng trọng điểm chú ý của Vampire, loại bug này quả thực khiến anh muốn đâm đầu chết.
Tư Tuyên Dương ngồi bàn đối diện không nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ, đưa đến một ánh mắt nghi hoặc, Úc Sâm rất nhỏ mà lắc đầu với hắn, trầm mặt không nói chuyện.
***
Mọi người đều đã đến đông đủ, ngồi không bao lâu, quản gia nấp trong bóng đêm đi đến, đặt một ly thủy tinh ở chủ vị, lại lấy ra bình rượu sẫm màu, rót đến quá nửa cái ly.
Thân thể Úc Sâm có chút cứng đờ, anh với Tư Tuyên Dương nhìn nhau, hai người bọn họ cách gần nhất, cơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng, trong ly căn bản không phải rượu vang đỏ.
Đó hình như là...... Máu.
Anh nhớ đến buổi chiều khi Triệu Kỳ tử vong, máu trên người gã biến mất vô tung, máu rốt cuộc đã đi nơi nào, đây hẳn là đáp án.
Lúc này, trong bóng đêm truyền đến một vài tiếng bước không nhanh không chậm, tiếng vang thanh thúy 'cộp cộp' giống như đạp lên trái tim mọi người, từng chút từng chút câu lấy thần kinh, khiến thân thể không thể nhịn được mà rùng mình theo.
Úc Sâm nâng mắt, hình dáng trong bóng đêm ngày càng rõ ràng, người nọ đi đến dưới ánh nến.
Mang theo một đầu tóc bạc tựa ánh trăng.
Đây là đối tượng nhiệm vụ lần này của bọn họ, hô hấp vài người hai bên bàn dài bắt đầu nặng nề.
Chỉ cần thiêu chết hắn, bọn họ có thể trở về!
Nhưng tình huống hiện tại chưa rõ ràng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi thấy rõ bộ dáng của Vampire tóc bạc, Úc Sâm kinh ngạc nhướng mày, trước kia anh suy đoán boss lần này khẳng định là một anh đẹp trai, lại không nghĩ rằng lại đẹp như thế, ngũ quan thanh tuyến, khí chất cao quý, quả thực......
—— quả thực rất nhanh đuổi kịp Dương Dương nhà bọn họ!
Úc Sâm ngừng thở, Vampire tóc bạc ngồi xuống chủ vị, tay phải đặt lên bàn, ngón tay thon dài như ngọc, cách tay anh chỉ có hai ba nắm tay.
Anh muốn thả tay xuống bàn, nhưng lúc này mọi người không dám động, nếu anh có động tác gì, tựa như học sinh gian lận vào giờ thi, giáo viên trên bục giảng liếc mắt một cái là có thể chú ý đến.
Mấu chốt là học sinh này ngồi ở bàn nhất.
Do dự một chút, tay Úc Sâm không nhúc nhích, thử thả lỏng thân thể, hô hấp chậm lại, lại bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt sắc bén dường như nhìn về phía anh.
Đừng!
Trong lòng anh sụp đổ hô to, dựa vào cái gì ai cũng theo dõi tôi?
Ông đây trời sinh là đồ ăn của Vampire sao!?
Nhưng nên đối mặt thì phải đối mặt, đầu Úc Sâm động động, đối diện với tầm mắt chế nhạo nghiềm ngẫm —— đến từ vị Vampire tóc bạc tuấn mỹ như thần kia.
Ánh mắt thừa nhận, ông đây đúng là người đó sao? Tâm Úc Sâm lạnh nửa phần.
Anh thấy cánh mũi Vampire động một thoáng, sau đó lộ ra ánh mắt tham lam, khát vọng, xâm lược mà anh vô cùng quen thuộc.
Cảm giác kia tựa như Úc Sâm anh lập tức phải bị lột sạch, sau đó lập tức biến 1 thành 0, trở thành mâm đồ ăn của người khác, không phải sao?
Úc Sâm khóe miệng run rẩy hai cái, cân nhắc lát nữa vào phòng bếp lấy mấy tép tỏi, trước khi đi ngủ phải tắm bằng tỏi.
Cái mũi rất thính phải không? Huân chết hắn ta luôn!
......
Cũng may tầm mắt kia cũng không dừng lại quá lâu, sau khi Vampire dùng thìa gõ vào ly, chấn đến trái tim mỗi người đều run rẩy, không dám ngẩng mặt cũng không dám nâng đầu lên.
Vampire tóc bạc câu môi mỉm cười: “Lance chậm trễ, chư vị mời dùng bữa.”
Úc Sâm bị giọng điệu âm nhu của hắn nói đến lông tơ dựng thẳng, nhìn thịt bò máu chảy đầm đìa trong mâm đồ ăn một hồi, sau đó vẫn cầm lấy dao nĩa.
May mắn còn một ít đồ ăn kèm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể ăn no ba phần.
Anh vừa ăn, vừa liếc nhìn mâm đồ ăn rỗng tuếch của Lance, tầm mắt chậm rãi dời về bữa tối khác bên kia —— một ly máu người.
Bên cạnh lạnh lẽo truyền đến một thanh âm trêu đùa: "Muốn uống?"
Tay cầm dao của Úc Sâm chợt siết chặt, đối mắt với ánh mắt thâm thúy của Lance, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không muốn.”
“Cũng đúng, hương vị của gã so với ngươi, thật sự kém xa." Lance cười đến phá lệ có thâm ý.
“......”
Úc Sâm chậm rãi thở ra một hơi, lúc này một bàn tay đột nhiên từ đối diện duỗi đến, rút mâm trước mặt anh.
Tư Tuyên Dương cẩn thận lấy hết bò bít tết còn tồn máu kia trong mâm, lại đem đồ ăn kèm với bơ lạt bỏ vào mâm Úc Sâm, bình tĩnh làm xong hết thảy mọi thứ, lại chậm rãi đẩy mâm trở lại.
“Có thể, ăn đi.”
Người trên bàn đều trợn mắt há mồm.
Chính vị vốn là trọng điểm chú ý của mọi người, dù không dám trắng trợn táo bạo nhìn, nhưng dư quang đều liếc nhìn phương hướng này, màn anh đến tôi đi này đều bị bọn họ hoàn hoàn chỉnh chỉnh xem từ đầu đến đuôi.
Lúc Úc Sâm đáp 'không muốn' ngược lại cũng không có gì, còn có người đồng tình với anh, dù sao boss hỏi, cũng không thể không đáp, chỉ có thể trách anh ngồi gần nhất, bị khai đao đầu tiên.
Nhưng người đối diện lại sao thế này?
Không thấy được lực chú ý của boss bị một người khác hút đi sao? May mắn còn không kịp, sao lại chủ động dâng đến cửa?
Dưới mí mắt đại boss, có thể trắng trợn táo bạo như vậy thông đồng với người hắn coi trọng?
Dũng sĩ!
Úc Sâm cũng không biết là nên dở khóc dở cười hay là kinh hồn táng đảm, nhìn mâm đồ ăn chất rau quả thịt bò đến không hề có mỹ cảm, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT