"Đông --! Đông --!"

Não Úc Sâm như bị người hung hăng đập vài cái, sinh ra loại cộng hưởng sâu trong linh hồn, anh mở to mắt sau đó cả người đều chết lặng.

Ngay sau đó liền thấy một màn làm anh sởn gai óc.

- - chiếc đồng hồ treo tường mang về từ Thái Lan kia, giờ phút này đang không có gì chống đỡ mà đứng ngang theo tầm nhìn của anh, kim đồng hồ vừa vặn điểm không giờ, trọng chùy lắc lư phát ra tiếng vang cồng kềnh.

Cái này thật sự ma huyễn!

Úc Sâm nhìn chằm chằm cái đồng hồ kia năm giây, quyết đoán một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Ba phút sau, ý thức đã dần dần mơ hồ bỗng nhiên lại bị người lay động đến thanh tỉnh.

Úc Sâm mở mắt ra, trừng mắt nhìn Tư Nam trước mặt, miệng phun hương thơm (1): "Cút mẹ mày đi!"

[(1) Miệng phun hương thơm (口吐芬芳): sỉ nhục hoặc xúc phạm người khác.]

Tư Nam: "...... Đừng mắng ông đây, cậu thanh tỉnh một chút nhìn kỹ bốn phía xung quanh chúng ta."

Úc Sâm chập choạng đứng lên, lúc này mới thấy rõ chung quanh, đứng phía sau Tư Nam còn có Tư Tuyên Dương nôn nóng cắn ngón tay, mà giữa không trung vẫn còn treo chiếc đồng hồ kia, chỉ là bộ dạng đã trở nên rất mờ nhạt.

Ba người bọn họ tối hôm qua rõ ràng vẫn còn ngủ trong phòng, giờ phút này lại ở giữa lùm cây vùng ngoại ô không một bóng người, bốn phía tối thui, ẩn ẩn còn có sương mù nhàn nhạt, vầng trăng lưỡi liềm bị mây che đậy trên trời đêm, phủ xuống một tầng ánh sáng lờ mờ.

Úc Sâm trầm mặc một lát, mở miệng: "Tôi thật sự không phải đang nằm mơ?"

Ngay sau đó lấy sét đánh không kịp bưng tai duỗi tay, hung hăng véo mặt Tư Nam một phen.

"Tôi đệt --!!! Đau đau đau đau đau...... Đau quá! Tại sao cậu không véo chính cậu!?" Tư Nam bộ mặt dữ tợn che mặt, nhảy xa hai bước.

"Tôi sợ đau......" Úc Sâm thất thần đáp anh, một bên đánh giá bốn phía.

"Vậy cậu có thể véo em tôi! Tôi cũng sợ đau!" Tư Nam không phục.

"Không được không được......" Tư Tuyên Dương vội vàng xua tay, vẻ mặt chính trực, "Em không thích hợp để chen giữa hai người."

"Có cái gì không thích hợp......"

"Đừng nói chuyện!" Úc Sâm nhíu chặt mày nhìn về phía vị trí của đồng hồ treo tường, mới nãy anh cảm thấy khí tràng nơi đó có chút biến hóa.

Tựa như là...... Sóng nhiệt mùa hè dâng lên trên mặt đất, tạo ra một loại cảm giác quay cuồng, sóng gợn vặn vẹo.

"Giống như có thứ gì đó muốn ra!"

Úc Sâm nhanh chóng kéo hai người lui ra phía sau vài bước, trong lòng còn mang theo một tia hy vọng -- có lẽ đây là một cái giấc mộng rất thật?

Nhưng cảnh tượng vào giây tiếp theo lại khiến anh không quá xác định.

Chỉ thấy đồng hồ treo tường giữa không trung 'di hình đổi ảnh' biến mất vô tung theo phong cách của Harry Potter, mà ở vị trí nó biến mất, cùng với tiếng vang chợt nhỏ chợt lớn, trên không rơi xuống ba thứ.

- - một cây nỏ tiễn, một lưỡi rìu đỏ, cùng......

Một chiếc ô tô nhỏ phế phẩm!

"Đông --! Xèo xèo......"

......

Chung quanh không một tiếng côn trùng, nhìn cửa xe bị chấn động đến chậm rãi đong đưa tạo ra âm thanh ma quái, ba người Úc Sâm trầm mặc.

Dù không tin không phải đang nằm mơ đến thế nào, hiện tại cũng không thể không tin.

Mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Tư Tuyên Dương mới chậm rãi mở miệng: "Đệt!"

"Mấy thứ đồ gì đây" Tư Nam cả kinh nhảy lên, "Là tôi chưa tỉnh ngủ nên hoa mắt? Mấy thứ này từ đâu chạy ra? Bầu trời? Có thể lắm chứ! Tại sao không rớt xuống cho tôi một rương vàng!"

"Là cái đồng hồ treo tường kia giở trò quỷ đi." Úc Sâm nhướng mày, "Tư Tư, xem ra lễ vật cậu mua không sạch sẽ rồi."

Nói chưa xong, vừa nhắc đến Tư Tuyên Dương lại nóng nảy, nổ như đạn pháo, oanh tạc về phía Tư Nam.

"Em đã nói anh đừng có mua đồ ở cái chợ second-hand này! Cái gì mà thần phật như chuỗi hạt thời Trung cổ búp bê Tây Dương rương gỗ hộp gỗ sô pha da! Trong phòng nơi nơi đều có, âm hồn bất tán! Mẹ nó ngay cả WC cũng không buông tha, đừng nói mẹ em, ngay cả em nhìn cũng khiếp đến hoảng! Anh nói anh yêu phục cổ phong như vậy, mua chút sản phẩm mới được làm từ tay nghề xưa không phải được rồi sao!? Tại sao phải là đồ không rõ nguồn gốc!?"

Tư Nam tự biết đuối lý, bị quở trách đến cẩu huyết lâm đầu, lại nhịn không được nhỏ giọng phản bác một câu: "Sản phẩm mới không có cái mùi vị kia......"

Tư Tuyên Dương nóng giận thăng cấp: "Còn mùi vị! Thật ra anh cũng nói ra được một mùi đó! Mùi đó chính là, GAME OVER!"

"......"

Úc sâm bước hai bước đến nơi vật phẩm rơi xuống, ánh mắt bỗng nhiên dừng bên rìu: "Chỗ đó có một tờ giấy, lúc trước không có."

Tư Tuyên Dương dừng việc điên cuồng phun chữ vào anh trai hắn, sắc mặt bất thiện bước lại, theo tầm mắt Úc Sâm nhìn đến tờ giấy to bằng bàn tay kia.

"Vừa rồi...... Hình như không có cái này."

"Trước nhìn xem." Úc Sâm không chút chần chờ, bước qua muốn nhặt tờ giấy lên.

Tư Tuyên Dương trong lòng cả kinh, mới vừa đè lại trái tim chưa kịp kinh hoàng, Úc Sâm đã cầm tờ giấy trong tay.

"Anh cũng quá lỗ mãng rồi đó...." Tư Tuyên Dương nhíu mày, dù nói ra sao thì cũng đang ở cái nơi quỷ dị như vậy, có hung hiểm gì hay không còn chưa biết, huống hồ.....

Người này là chị dâu hắn!

Xảy ra chuyện làm sao bây giờ?

Tuy rằng chị dâu này không có nhỏ xinh nhuyễn manh như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí so với hắn còn cao hơn một chút.

"Một tờ giấy thì có gì đáng sợ?" Úc Sâm nhìn hắn cong cong khóe miệng, ý cười ẩn trong bóng đêm, giống như con hồ ly giảo hoạt.

Tư Tuyên Dương dời mắt, thanh thanh giọng nói, xách cổ áo Tư Nam đi về phía bên cạnh Úc Sâm.

"Có chữ không?"

Tư Nam cũng tò mò mà thò lại gần, đem chữ viết trên tờ giấy đọc ra.

"Trò chơi không giờ, thỉnh trước khi tử vong chạy đến phòng thí nghiệm hàng đầu ở tầng cao nhất của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Vật Trường Sinh tại trung tâm thành phố, đồng thời tìm được thuốc giải virus uống vào, mới có thể xác nhận còn sống.

Chú ý: Xác nhận tử vong bao gồm hai loại tình trạng -- sinh lý tử vong; hoàn toàn biến thành hình thái tang thi."

Một cổ gió lạnh xẹt qua chân của ba người, không tự chủ được mà rùng mình.

"Đây là... Có ý gì? Tử vong còn có tang thi gì đó?" Tư Tuyên Dương theo bản năng nắm chặt tóc của mình, trong mắt hiện lên một tia lệ khí bực bội.

Úc Sâm liếc nhìn hắn một cái: "Bình tĩnh một chút, xem bộ dạng này, chúng ta đại khái bị chiếc đồng hồ treo tường kia hút vào một không gian khác, một cái...... Chắc cùng loại với trò chơi cầu sinh ở các thế giới linh tinh đi, vượt qua trò chơi là có thể trở về."

Còn hậu quả 'xác nhận tử vong' trong trò chơi, có lẽ cũng chỉ có thể chết đi mới có thể biết được.

Tư Nam nuốt nước miếng, môi có chút trắng bệch: "Có thể đây là trò đùa dai của kẻ thù chúng ta hay không, làm sao có chuyện thần kỳ như vậy....."

Úc Sâm nắm chặt cổ tay trái của mình, cảm thụ được mạch đập điên cuồng nhảy lên, lại hồi tưởng đến ác mộng ban ngày, có lẽ đó chính là điềm báo trước đi.

Anh nhấp môi, đá đá cửa xe rách nát, nói: "Dù sao cũng bị vây khốn trở về không được, có phải trò đùa dai hay không, đi xem là biết."

- ---------------

Tuy rằng đoán được nếu cho đạo cụ, vậy sẽ không có khả năng bị hỏng, nhưng vào thời điểm Úc Sâm khởi động ô tô, nghe tiếng gầm rú kéo hơi tàn, vẫn có chút hãi hùng khiếp vía.

Bốn phía đều là cỏ dại mọc thành cụm, nhìn không rõ đường, đèn trước xe chiếu sáng mỏng manh, cũng may sau chốc lát lái xe, liền nhìn thấy một con đường nhỏ lầy lội không biết do ai tạo ra.

Khi vừa mới bắt đầu chạy trên con đường đó, cỏ dại hai bên sườn tràn qua đỉnh xe, tựa như dây leo áp sát lại, liếc mắt nhìn về phía trước không thấy cuối, bóng đêm còn chưa rút đi, áp lực đến không thở nổi.

Bọn họ không nghe thấy bất luận cái gì gọi là côn trùng kêu chim hót, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau trong xe.

Hết thảy đều không biết.

Úc Sâm thoáng nhìn Tư Tuyên Dương ngồi ở phó lái, người sau cau mày, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Ở chung không đến nửa ngày, thực ra anh lại có thể thăm dò ra một chút tính nết của người này.

- - dễ châm dễ nổ.

Rất hợp với tên.

"Em ngủ trong chốc lát đi, loại chuyện lạ này nếu gặp phải, thì đừng rối rắm thứ khác, trước giữ mạng mình là quan trọng nhất, mà muốn bảo mệnh ở loại địa phương này, tinh thần là rất quan trọng, em nên học anh trai em."

Tư Tuyên Dương quay đầu nhìn Tư Nam đang nằm lệch ngủ ngon lành ở ghế sau, thoải mái ngủ giống như đang ở nhà, nặng nề thở dài ngã lại chỗ ngồi.

"Bỏ đi, thần kinh của anh ấy người bình thường không thể học được."

Cuối cùng lại bổ sung một câu: "Người bình thường cũng không thể chịu được."

"Tôi chịu được!" Úc Sâm hứng thú, quay đầu chớp mắt nhìn hắn, hàng mi cong vút trong bóng tối, tựa như treo một tầng sương sớm mỏng manh.

"Tư Tư tốt nhất! Phương diện kia cũng tốt!"

Không khí chợt đình trệ.

Tư Tuyên Dương đỏ mặt: "...... A, ha ha......"

Ác thú được thỏa mãn, thoáng nhìn biểu tình xấu hổ cứng đờ giống như tử vong của Tư Tuyên Dương, khóe miệng Úc Sâm run rẩy, nghẹn cười đến mức rất vất vả.

Còn sợ hắn không đồng ý: "Là thật sự!"

Tư Tuyên Dương rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Được! Là thật sự! Ánh mắt của anh thật tốt! Được chưa!"

"Em nhỏ giọng chút, đừng đánh thức cậu ấy."

Úc Sâm oán trách liếc hắn một cái, lại bỗng nhiên ra vẻ thẹn thùng mà lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "A, thì ra em đã biết, vậy em phải giữ bí mật nha, đừng nói cho người khác, điệu thấp một tý."

Tư Tuyên Dương mí mắt run rẩy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: Địa phương quỷ quái này chỉ có ba người bọn họ, hắn cao điệu nói cho bọn quỷ nghe sao?

Xe chạy hai giờ ở vùng hoang vu dã ngoại, bốn phía cỏ dại sinh trưởng không tốt, tầm nhìn trở nên thoáng hơn rất nhiều.

Phía chân trời lộ ra một mảnh nhỏ ánh sáng, phía trước cũng không phải cảnh tượng hoang vắng, mà là một kiến trúc bằng sắt lá giống như trạm thu phí, bên trong kiến trúc là một cái nhà xưởng cũ nát, nhìn qua đều đã có tuổi.

"Muốn vào bên trong xem thử không?" Tư Tuyên Dương đè thấp giọng hỏi.

Úc Sâm dùng sức véo mũi, đem sự buồn ngủ đuổi đi, kỳ thật chạy đến đây trong lòng anh đã thả lỏng rất nhiều, sợ là sợ không có phương hướng, vẫn luôn chạy mãi không có mục đích.

Chỉ là...... Bên ngoài trạm thu phí này đều đã bao trùm bởi rêu xanh, nhìn thế nào cũng không phải là nơi có người ở.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt do dự đột nhiên ngưng trụ, đồng tử co chặt, lập tức vả mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play