Đầu Hoắc Chấn Diệp nặng trịch, cơ thể mệt mỏi nhưng vẫn nắm chặt tay Bạch Chuẩn, không cho phép cậu rút về.

Bạch Chuẩn khẽ vùng vẫy lại không thể vùng ra, cũng không vùng vẫy thêm nữa.

Người giấy trong phòng đều biết chủ nhân tỉnh rồi, bọn chúng tụ tập bên giường, từng khuôn mặt chờ mong nhìn Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn.

Đợi khi Hoắc Chấn Diệp mở mắt, nhìn thấy người giấy vây xung quanh, chúng nó mở to con mắt trắng dã, thấy hắn thức giấc thì người giấy không ngừng vang lên tiếng soạt soạt.

Mặc dù những người giấy này không biết nói chuyện nhưng ở với nhau lâu ngày, cũng thực sự sinh ra tình cảm.

Hoắc Chấn Diệp khẽ cười: “Tao không sao.”

Người giấy quá nhiều, một nhóm nhìn xong lại đến nhóm khác. Tới khi người giấy, chim giấy trong phòng tới nhìn hai người hết cả rồi trong phòng mới dần an tĩnh.

Bạch Chuẩn mở mắt rồi nhắm vào.

Hoắc Chấn Diệp chống tay ngồi dậy, người giấy Trương Phi vươn tay đỡ lấy hắn. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Chuẩn, trở tay vỗ vỗ cánh tay Trương Phi: “Cảm ơn người anh em.”

“Cậu sao rồi? Có khó chịu không?” Hoắc Chấn Diệp hỏi.

Bạch Chuẩn cau mày không trả lời, sắc mặt trắng nhợt, môi tái hơn.

A Tú lập tức báo cáo, cô khoa tay nói với Hoắc Chấn Diệp, mấy ngày nay chủ nhân không ăn uống tử tế, cũng không ngủ đủ.

“Tôi ngủ mấy ngày? Cậu ấy ngủ mấy ngày?” Giọng Hoắc Chấn Diệp khàn khàn. Ngay cả hắn còn yếu thế này, Bạch Chuẩn yếu ớt thế kia thì sao chịu được.

A Tú chỉ chỉ vào Hoắc Chấn Diệp ra hiệu năm, sau đó chỉ vào Bạch Chuẩn rồi giơ ba.

Hoắc Chấn Diệp rút ống tiêm ra, động tác quá mạnh lại khiến hắn choáng váng, hắn hỏi A Tú: “Phiền em hâm hai cốc sữa bò nóng.”

Hắn hôn mê lâu hơn Bạch Chuẩn, nhưng vừa ngồi dậy đã cảm thấy tinh thần khôi phục hơn khá nhiều, hắn thử chống giường đứng dậy.

Người hầu giấy cõng Bạch Chuẩn vào phòng, A Tú mang sữa bò pha mật ong lên, còn thêm một đĩa bánh quy và bánh mì. Hoắc Chấn Diệp uống một cốc sữa bò, ăn miếng bánh mì mới cảm thấy dạ dày đỡ hơn nhiều.

Hắn đút cốc còn lại cho Bạch Chuẩn. Trong sữa bò có pha thêm hai thìa mật ong, ngửi thấy mùi ngọt dịu nhẹ. Bạch Chuẩn uống nửa cốc, sữa bò còn lại nhúng bánh mì ăn, cậu ăn rất chậm chạp.

Sắc mặt Bạch Chuẩn tái nhợt, nhìn qua còn tiều tụy hơn Hoắc Chấn Diệp. Hoắc Chấn Diệp ngồi bên giường cậu, vươn tay chạm vào tóc mai, không biết có phải mệt mỏi không mà cậu chẳng hề né tránh. 

Mắt phượng khẽ mở, nhìn Hoắc Chấn Diệp không nói gì, yên tĩnh ngoan ngoãn lạ thường.

Ánh mắt ấy tĩnh lặng, nhưng lại mang trăm nghìn cảm xúc. Hoắc Chấn Diệp ghé tới gần, muốn hôn khóe mắt cậu, nhưng chưa chạm vào đã ngừng.

Môi hắn khô nứt, sợ làm Bạch Chuẩn đau.

Bấy giờ Bạch Chuẩn mới cử động, cậu khẽ cau mày, sóng mắt di chuyển như gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng.

Hoắc Chấn Diệp khẽ cười, không hôn cậu thì cậu không vui, hắn nghiêng người hôn cậu một cái.

Bạch Chuẩn vừa mới thả lỏng lại cau mày sâu hơn, còn nghiêng đầu né tránh. Không chỉ có môi người này bị nứt mà dưới cằm cũng lún phún râu.

Không hôn thì cậu không vui, hôn rồi thì cậu lại càng không vui. Hoắc Chấn Diệp không thể nói được gì, chỉ xoa xoa khóe mắt cậu: “Khó hầu quá.”

“Vậy anh đừng hầu nữa.” Bạch thất gia quay mặt qua áp xuống gối đầu, rầu rĩ lên tiếng.

Hai người đều chợt nhớ về chuyện đã làm dưới chăn khi còn trong giấc mơ.

“Tôi vui, được chưa. Đây là niềm vui của tôi.” Hoắc Chấn Diệp nhẹ giọng dỗ dành cậu, “Cậu muốn ngủ một lát không?”

“Tôi ngủ đủ rồi.” Ngủ nguyên hai ngày, người mệt mỏi nhưng cũng không muốn ngủ nữa.

“Vậy thì chúng ta nói chuyện nha?” Khi vừa mới vào trong mơ, Bạch Chuẩn ngồi ở đầu giường Hoắc Chấn Diệp, bây giờ thì ngược lại, Hoắc Chấn Diệp ngồi ở đầu giường cậu.

Hắn thò tay vào trong chăn, lần mò khắp nơi, tìm kiếm tay của Bạch Chuẩn.

Bạch Chuẩn giấu tay trong tay áo, Hoắc Chấn Diệp mò một hồi cũng không thấy, biết Bạch Chuẩn cố ý, cho nên càn rỡ sờ đùi cậu.

Bạch Chuẩn mắng hắn: “Sờ đâu đấy!”

“Cậu muốn tôi sờ ở đâu?”

Hoắc Chấn Diệp nói xong thấy tai Bạch Chuẩn ửng đỏ, giọng hắn trầm khàn khác thường: “Đợi cậu khỏe lại…”

Khỏe rồi làm gì, trong mắt hắn đã quá rõ ràng.

A Tú vừa tới bên cửa, chợt dừng chân. Chị Chử Vân đã từng dạy cô, khi Thất gia và Hoắc tiên sinh ở trong phòng cô phải gõ cửa mới được vào.

A Tú gõ cửa, Bạch Chuẩn ngước mắt lên nhìn, đôi mắt phượng trầm xuống, cậu hỏi: “Sao thế?”

Còn uy nghiêm hơn bình thường.

A Tú sợ sệt đưa thư qua. Bạch Chuẩn còn chưa phục hồi, không còn sức vươn tay lên. Hoắc Chấn Diệp đưa mắt hỏi cậu, thấy cậu không phản đối mới xé ra đọc.

“Là thư của Nhất Môn.” Hoắc Chấn Diệp đọc nhanh như gió, thư của Hồng Tứ Hải viết cầu cứu Bạch Chuẩn, Hồng lão gia đã hôn mê không tỉnh.

“Chuyện này từ khi nào?”

A Tú nghĩ một lát, viết xuống nói cho hai người, là khi Bạch Chuẩn vừa vào trong mơ không lâu.

Hồng Tứ Hải đích thân tìm tới, nhưng A Tú không chịu mở cửa, ông gấp tới mức suýt nữa đã trèo tường vào. Cuối cùng ông ta để lại một phong thư, trong thư nói Hồng lão gia đã hôn mê hai ngày chưa tỉnh.

Nhìn như đang ngủ nhưng sao ngủ lại không tỉnh dậy cơ chứ?”

“Nhất Quan Đạo ra tay với Nhất Môn rồi.” Hoắc Chấn Diệp nói xong, Bạch Chuẩn định ngồi dậy.

“Bây giờ cậu không thể đi.” Hoắc Chấn Diệp ấn cậu xuống gối đầu mà chẳng tốn bao nhiêu sức. Bạch Chuẩn còn chưa khỏe, chạm phát là ngã.

“Tôi nhất định phải đi.” Cậu nói. “Hồng môn chủ là một trong những người thành lập Bát môn.” Nếu như Hồng lão gia mất, sớm muộn gì Bát môn cũng tan rã.

Cậu bất chấp muốn đi, thấy Hoắc Chấn Diệp không cho, cậu gọi người giấy tới thay quần áo cho cậu.

Hoắc Chấn Diệp tức giận, cố nén giận, nhìn sắc mặt Bạch Chuẩn trắng như giấy, còn nhất định đòi đi Nhất Môn, hắn đau lòng nói: “Tôi lái xe đưa cậu đi.”

“Không cần.” Bạch Chuẩn vừa mới ra vẻ lo lắng lại giấu nhẹm đi, cậu lạnh lùng nói: “Anh lái xe tôi sẽ không ngồi đâu.”

Hoắc Chấn Diệp đứng lên thay quần áo, không để ý tới sự phản đối của Bạch Chuẩn, lái xe tới nhà họ Hồng.

Hồng Tứ Hải nghe Bạch Chuẩn tới, ra ngoài nghênh đón, Hồng lão gia còn hôn mê chưa tỉnh, cầu xin Bạch thất gia tới xem mà cậu lại không đến, trên dưới Nhất Môn đều bất mãn với Bạch Chuẩn.

Hồng Tứ Hải cũng vậy, nhưng khi ông ta ra ngoài nhìn, thấy sắc mặt Bạch Chuẩn và Hoắc Chấn Diệp đều không tốt, ông ta giật mình: “Thất gia, cậu cũng… vừa tỉnh à?”

Tinh lực Hồng Dương cướp về tiêu tán, ông ta đâu còn tinh thần và thể lực để duy trì thuật pháp, ác mộng đứt đoạn, đương nhiên Hồng lão gia cũng tỉnh dậy.

Bạch Chuẩn khép mắt ngầm thừa nhận.

Hồng Tứ Hải nghiêm nghị nhỏ giọng nói: “Đi thăm Hồng lão gia thôi.”

Dẫn Bạch Chuẩn vào tận trong phòng lão gia, Hồng Tứ Hải mới đuổi người làm ra ngoài, nhìn trái nhìn phải, nói nhỏ với Bạch Chuẩn: “Lão gia vừa mới tỉnh dậy không lâu.”

Ban nãy Hồng Tứ Hải còn tưởng Hồng lão gia phúc lớn mạng lớn, bây giờ xem ra là nhờ có Bạch Chuẩn mới tỉnh.

Ông ta cúi người sâu, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm thấy, không cười híp mắt như mọi lần nữa. Mấy ngày Hồng lão gia hôn mê, Hồng béo gầy đi mất một vòng, khe mắt cũng rộng hơn vốn có.

Nhất Môn đông người, nhiều miệng nên khó đồng lòng. 

Hồng lão gia vừa mới hôn mê mấy ngày, người làm đã chia thành mấy phe phái, đều chuẩn bị làm chuyện ma chay cho Hồng lão gia.

Đều nói Hồng lão gia sống lâu, sống tới tuổi này rồi, nếu như có thể thoát khỏi giấc mơ thì chính là phúc của ông cụ.

Hôm nay bọn họ lại vây quanh giường Hồng lão gia, một người nói: “Tứ Hải này, cũng nên chuẩn bị trước một số chuyện đi thôi, bắc rạp mời đội nhạc, còn nguyên bộ vàng mã, Bạch thất gia không chịu tới thì chúng ta phải đi đặt trước.

Người khác cũng nói: “Đúng vậy, làm việc gì cũng phải có thủ tục.”

Giấy tờ nhà đất và khoản tiết kiệm gửi ngân hàng của Nhất Môn cũng phải có tính toán.

Hồng Tứ Hải tức rung cả bụng: “Mấy người các ông, có ai mà không ké chút tiếng của lão gia để làm ăn và có danh vọng trên giang hồ chứ, nếu như không có chiêu bài “mỗi chữ như vàng” của lão gia thì có được ăn sung mặc sướng như bây giờ không?”

“Tứ Hải, ông nói lời này khó nghe quá, nếu như lão gia còn sống, chúng tôi đâu thể nói tới những chuyện này. Nhưng bây giờ lão gia đã nằm rồi, lỡ như một ngày nào đó khuất bóng, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước.”

Hồng lão gia chậm chạp tỉnh dậy, còn chưa lên tiếng đã nghe tiếng tranh chấp tài sản khắp phòng, ông cụ nhắm mắt luôn, đợi khi bên cạnh chỉ còn lại mình Hồng Tứ Hải mới cử động ngón tay.

Tới bây giờ người của Nhất Môn vẫn chưa biết lão gia đã tỉnh.

Bạch Chuẩn ngồi xe lăn di chuyển tới trước giường Hồng lão gia, Hồng lão gia vừa nghe thấy âm thanh này đã vội mở mắt: “Thất gia tới rồi đó à!”

Lần trước ông cụ giả vờ yếu ớt, tai điếc mắt mờ, hôm nay giọng nói thực sự không còn chút sức lực, phải gắng một lúc mới nói được: “Để Thất gia phải chê cười rồi. Người giang hồ càng già, gan càng nhỏ, Thất gia muốn trách thì trách tôi đi.”

Bạch Chuẩn đã biết Nhất Môn lôi cậu ra làm cớ, Hoắc Chấn Diệp cũng phải gặp nguy hiểm, cậu đã nhìn thấy quá nhiều chuyện sống chết, nên chỉ nghiêm mặt nhìn Nhất môn chủ, không nói gì.

Cơ thể Hồng lão gia yếu ớt, nhưng mắt vẫn rất sáng: “Bát môn chúng ta sắp tan rã, tôi thực sự không chống đỡ được nữa rồi.”

Nhị Môn, Ngũ Môn, Lục Môn, ba môn này sớm đã đồng ý về với Nhất Quan Đạo, vốn dĩ Hồng lão gia cũng không chống đỡ được nổi mấy năm nữa, mấy ngày nay lại mất sức thế này, có lẽ cũng không sống được bao lâu.

Ông cụ nhớ lại cảnh mơ mà mình muốn chạy cũng không chạy nổi, không khỏi rùng mình, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần và nói với Bạch Chuẩn: “Thất gia có thể tới thăm tôi, coi như cũng là có tình lắm rồi.”

Hồng lão gia nhớ tới Bát môn vừa thành lập khi ông còn trẻ, khi ấy mọi người cũng chỉ vì muốn chăm sóc lẫn nhau kiếm miếng cơm ăn.

Ai ngờ đâu sẽ đi tới bước này, đã lừng lẫy một thời, giờ đây xuống dốc.

Ánh sáng xuyên qua ô khắc hoa của chiếc giường chiếu lên khuôn mặt Hồng lão gia, đôi mắt ông cụ già nua. Bạch Chuẩn nhìn qua đã biết, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng tới lúc mặt trời lặn ngày hôm nay.

“Những người con cháu của ông không định báo thù cho ông sao?” Bạch Chuẩn nhìn Hồng béo.

“Thù hay không thù gì, tôi đã nghĩ cả rồi, giấy tờ nhà cũng không giữ được, tiền chia thì chia.” Hồng lão gia nhắm mắt lại.

Ông cụ mở mắt ra nhìn Hoắc Chấn Diệp rồi lại nhìn Bạch Chuẩn: “Thất gia có người mang đến hạnh phúc mai sau, không thể ở đây thêm nữa.”

Dứt lời, ông nhắm mắt hẳn, không có sức lực nói chuyện tiếp.

Hồng Tứ Hải tiễn Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn ra ngoài, ông do dự một hồi mới nói với Bạch Chuẩn: “Thất gia, lão gia nói đã bói một quẻ trong mộng.”

Hồng lão gia tỉnh dậy, né tránh mọi người, bi thương rơi lệ, làm thế nào cũng không chịu nói mình đã nằm mơ thấy gì, chỉ nói mình đã bói được một quẻ.

“Quẻ gì?” Hồng lão gia đã nghỉ từ lâu, biển hiệu vẫn còn nhưng chỉ xem tướng đoán chữ cho quan lớn, đã rất lâu không bốc quẻ.

Hồng Tứ Hải lắc đầu: “Lão gia không chịu nói, chỉ bảo tôi dẫn theo người nhà xuống phía Nam lánh nạn.”

Làm ma chay cho ông cụ xong thì đi ngay.

Hoắc Chấn Diệp siết chặt tay đẩy xe lăn, thế cục đã hỏng tới nước này rồi ư?

Hồng Tứ Hải nói xong quay về nhà chính, chẳng bao lâu trong nhà truyền ra tiếng khóc, nhà họ Hồng treo đèn lồng trắng, đệ tử và người làm đeo khăn trắng bên hông.

Bạch Chuẩn đứng cách một cánh cửa, lặng lẽ nhìn sư tử đá trước cổng một lúc rồi hờ hững xoay người đi.

___________

Lời tác giả: Thất gia buồn, hôm nay Thất gia khum muốn nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play