Bạch Tiểu Thất ngồi trong nhà hàng cơm Tây, chiếc bàn trước mặt trải khăn trắng, cậu đang đợi bít tết vừa mới chuẩn bị xong bưng lên trước mặt mình.
Từ bé tay chân cậu đã vụng về, lớn rồi cũng không tốt hơn là bao. Những việc liên quan tới thủ công cậu đều làm chẳng ra đâu vào đâu, cắt bít tết cũng miếng to miếng bé.
Hoắc Chấn Diệp lắc đầu, trước mặt hắn chỉ có tách cà phê đen. Hắn nâng tách lên, uống một ngụm: “Em ăn đi, khi về mang bánh kem cho A Tú.”
“Chắc chắn bà cụ non ấy sẽ càm ràm cho coi.” Bạch Tiểu Thất cằn nhằn, nhưng khuôn mặt lại vui vẻ, cậu nói rất nhiều với Hoắc Chấn Diệp.
Nói chuyện khi cậu học đại học, nói chuyện về các bạn nữ.
Hoắc Chấn Diệp dựa vào sofa, nâng tách cà phê, mỉm cười nghe cậu kể chuyện. Ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn.
Giữa mi không mang phiền muộn, trong mắt không có vẻ tối tăm, hắn chỉ cúi đầu uống cà phê.
Hắn thích Bạch Chuẩn thế này, nhưng hắn không yêu Bạch Chuẩn thế này.
Hắn yêu Bạch Chuẩn mồm miệng tích cách khó ưa, cơ thể yếu ớt, nói một đằng nghĩ một nẻo.
Bạch Tiểu Thất dừng lại, ăn xong bít tết của mình, gọi một ly kem bơ bạc hà, ăn dính cả bơ lên miệng. Cậu chợt hỏi: “Anh, anh đang nhìn ai thế?”
Hoắc Chấn Diệp cười cười: “Đâu có ai.”
Không phải hắn chưa từng tìm cách tỉnh lại, nhưng hắn không thể tỉnh lại, mỗi ngày nằm trên giường, mở mắt ra hắn vẫn ở trong mơ.
Hoắc Chấn Diệp vẫn nhớ hắn đang làm gì, hắn đang mua bánh kem cho Bạch Chuẩn, trên đường mang bánh kem về hắn đã ngủ thiếp đi, ngủ rồi mới mơ thấy giấc mơ này.
Tất cả mọi thứ diễn ra trong giấc mơ, đều là người và chuyện hắn từng biết.
Nói chính xác hơn, giấc mơ này sáng tạo ra vì bản thân hắn, tất cả đều không thoát khỏi phạm vi nhận thức của hắn.
Bạch Tiểu Thất rút ra hai tờ vé xem phim: “Anh, lát nữa anh rảnh không? Chúng ta đi xem phim chung nhé.”
Bên trên vé phim ghi “Hoa trong sương”, áp phích ngoài rạp chiếu phim là gương mặt của Văn Dã và Tiêu Ngọc Phương. Trên báo còn đăng tin trong khi quay phim hai người họ đã nảy sinh tình cảm, giờ đang yêu nhau.
Chuyện này xảy ra khi Hoắc Chấn Diệp điều khiển giấc mơ của mình trong tình trạng có ý thức.
Trong giấc mơ, hắn luôn có được thứ mà hắn muốn, chỉ cần hắn có lý do hợp lý.
Ví dụ như quen Cha John, hắn sắp xếp đường đi cho mình, cho mình một ngôi nhà trong mơ.
“Các anh không được tiêu tiền lung tung!” A Tú chống hông, trừng mắt nhìn hai người anh mình, “Tháng này đã tiêu tiền mua xe đạp rồi, đã nói không được phép tiêu linh tinh nữa!”
Bạch Tiểu Thất cười híp mắt lấy bánh kem nhỏ ra: “Bọn anh không ăn một mình, còn mang phần về cho em này.”
Sắc mặt A Tú hơi dịu xuống, nhưng vẫn còn tức giận: “Anh cả kiếm tiền khó khăn biết nhường nào, chúng ta không thể tiêu xài phung phí.”
Hoắc Chấn Diệp nhìn em trai và em gái của mình, dựa vào cửa sổ: “Không sao, ăn cũng ăn rồi, có thể ăn tới mức anh nghèo đi được ư?” Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn trời, thỉnh thoảng trong tầng mây sẽ xuất hiện một hình bóng.
Thế giới này có màu sắc, chỉ có cái bóng màu xám nhạt kia hoàn toàn không ăn nhập gì với thế giới này.
Thỉnh thoảng nó sẽ ở trong mây, hoặc ở giữa bầu trời, thậm chí có đôi khi là bóng mờ lóe lên rồi vụt tắt, nếu như không chú ý sẽ lướt qua người hắn.
Trực giác của Hoắc Chấn Diệp nói rằng, chỉ cần bắt được bóng xám đó, hắn có thể bừng tỉnh khỏi giấc mơ này.
“Anh, em nói có đúng không? Đẹp nhỉ?”
Hoắc Chấn Diệp hồi hồn về, nghe thấy Bạch Tiểu Thất nói chuyện, lập tức gật đầu: “Đương nhiên đúng, chắc chắn là rất đẹp.”
Vốn tưởng rằng A Tú sẽ nhảy lên, ai ngờ đâu cô lại khẽ nhíu mày, mặt đỏ ửng, nhìn lướt qua Hoắc Chấn Diệp rồi chạy vào trong phòng, đóng chặt cửa vào.
“Ban nãy em nói gì thế?” Bấy giờ Hoắc Chấn Diệp mới hỏi.
“Em nói mua váy cho A Tú, giống như bộ mà Hồ Điệp mặc trên báo ấy. Chắc chắn con bé sẽ đẹp hơn diễn viên điện ảnh nhiều.” Bạch Tiểu Thất bật cười nhìn rèm cửa lắc lư.
Nhìn nụ cười này, tim Hoắc Chấn Diệp nảy lên. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thất, mỉm cười, nụ cười không mang hàm ý gì khác: “Vậy thì em mua cho con bé đi.”
Hắn không yêu người này, cho dù diện mạo tương đồng, nhưng không yêu là không yêu.
Hắn sẽ không ghen vì Bạch Tiểu Thất thể hiện tình cảm với người khác.
Hoắc Chấn Diệp bắt đầu chậm rãi để ý tới tần suất xuất hiện của cái bóng xám kia. Nó luôn ở trên bầu trời, dường như nhìn thế giới này từ trên cao xuống.
Nhìn trộm giấc mơ của hắn.
“Sư phụ, có phải hắn ta đã phát hiện ra điều gì hay không?” Cao Viễn nhìn Hoắc Chấn Diệp trong gương. Hắn đứng phía sau Hồng Dương, lo lắng hỏi.
Người mà Hoắc Chấn Diệp đâm phải trong cửa hàng bánh ngọt, chính là Hồng Dương.
Chỉ trong giây phút thoáng qua, Hồng Dương đã thi triển thuật lên Hoắc Chấn Diệp, khiến hắn rơi vào giấc mộng đẹp.
“Hắn ta sẽ không phá vỡ giấc mơ đấy chứ?”
Một khi thuật bị phá, người thi triển thuật sẽ bị phản phệ.
Sư phụ từng dùng thuật pháp này khống chế rất nhiều người, trong đó có thương nhân cũng có nhân vật quan trọng, bọn họ đều vô cùng tin tưởng vào những chuyện xảy ra trong mơ.
Trong mơ, tiên sư đã ra ý chỉ của thần, ban thưởng tiền tài quyền lực, khiến bọn họ rất dễ dàng trở thành tín đồ của Nhất Quan Đạo.
Rất nhiều nhân vật lớn đều không thể phá giấc mơ, nhưng cái tên Hoắc Chấn Diệp này cứ như cố ý như vô tình, hình như hắn đã nhận ra điều gì đó, dường như hắn đang quan sát cảnh tượng trong mơ.
Trong phòng đốt một cây nến, ánh sáng soi trong chiếc gương đồng cổ, trong gương hiện lên nửa gương mặt của Hồng Dương. Gã nhìn chằm chằm vào gương, đợi khi nến sắp cháy tới cuối, lửa sắp tận, lại tiếp tục thắp thêm một cây.
Ánh lửa nháy mắt sáng bừng, tất cả cảnh trong gương trở nên rõ ràng.
“Ngay từ đầu hắn đã biết rồi.” Hồng Dương nói.
Hoắc Chấn Diệp có mệnh giàu sang, đầy đủ phúc lộc, là mệnh hiếm có. Nếu như người này làm ăn, sẽ trở thành người cực kỳ giàu có, nếu như làm quan thì có thể lên được chức cao, nhưng hắn lại không chịu đi hai con đường này.
May mắn tài lộc mà hắn đáng lẽ được hưởng nhưng lại không có chỗ để sắp xếp, sẽ bổ sung vào một nơi khác.
Thần thức của hắn rất mạnh, linh cảm nhạy bén. Ngay từ đầu hắn đã biết đây là mơ, hắn còn đang khống chế giấc mơ này.
“Ngay từ đầu hắn ta đã biết rồi ạ?” Cao Viễn giật mình thốt lên. Thấy Hồng Dương cau mày, gã lại nhỏ giọng, “Sư phụ, con lo đang lo thân phận của người.”
Để mở rộng địa bàn, bành trướng thế lực, Hồng Dương còn phải bớt thời gian để tập trung xử lý Hoắc Chấn Diệp. Nếu là gã, Bát Môn nhỏ bé thật sự không đáng giá để gã bỏ nhiều tinh thần đến vậy.
“Sư phụ, đâu cần thiết phải làm thế này, chúng ta đã có rất nhiều phân đàn ở Hồng Khẩu rồi cơ mà.”
Đã lo lót bên người Nhật Bản, cảnh sát tuần tra nhìn thấy Nhất Quan Đạo cũng sẽ bỏ qua, dán ký hiệu của Nhất Quan Đạo lên cửa thì quân Nhật Bản cũng sẽ không xông vào.
Có ô dù bảo kê, đương nhiên phải giao phí, Nhất Quan Đạo càng ngày càng nhiều phân đàn, sắp xếp ngang hàng với Thanh Bang rồi, tại sao lại phải quan tâm tới tám Môn kia.
Hồng Dương liếc xéo: “Con thì hiểu cái gì.”
Hồng Dương không quan tâm tới Bát Môn, chỉ quan tâm đám giấy sống của Bạch Chuẩn. Gã muốn nhìn xem, rốt cuộc tên họ Bạch có bản lĩnh nhường nào.
Hoắc Chấn Diệp trong gương cúi đầu nhìn, dường như đang suy nghĩ gì đó. Hồng Dương di chuyển gương đồng, thấy hắn đang cúi đầu ngắm hồ nước, trong hồ phản chiếu sắc trời.
Cao Viễn nín thở tập trung: “Lẽ nào hắn tìm thấy cơ quan rồi?”
Hồng Dương không nói gì, nếu như đã không lừa được hắn trong mơ, vậy thì khiến cho hắn tưởng rằng bản thân đã tìm được cánh cửa thoát ra vậy.
Gã thi triển thuật nguyền rủa, gương đồng chậm rãi chuyển động, càng chuyển động càng nhanh, thời gian trong gương như thoi đưa.
Hoắc Chấn Diệp về nhà, nhìn thấy A Tú mặc bộ váy mới, đi tới trước mặt hắn: “Anh, anh thấy có đẹp không?”
Hoắc Chấn Diệp tưởng rằng là Bạch Tiểu Thất mua cho A Tú, chiếc áo màu hồng thắt nơ bướm, bên dưới là váy ren dài. A Tú vốn đã xinh đẹp, lại mặc bộ quần áo lộng lẫy đến vậy, trông không khác gì búp bê.
“Đẹp.”
“Anh Hai hẹn chúng ta tới khách sạn Red House ăn cơm Tây để tổ chức sinh nhật cho em.” A Tú còn làm tóc xoăn, ăn mặc giống như ngôi sao trên áp phích điện ảnh, mái tóc xoăn sóng được kẹp mới chiếc kẹp thủy tinh.
Hoắc Chấn Diệp cười: “Em ấy quan tâm thật.”
Hai người cùng nhau lên phố, mọi ánh mắt của người đi đường đều đổ dồn lên người đàn ông anh tuấn và mỹ nữ. Hoắc Chấn Diệp gọi một chiếc xe kéo: “Tới Red House.”
Trên đường đi, A Tú vẫn luôn im lặng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Hoắc Chấn Diệp.
Cô thích anh Cả, cô không muốn làm em gái của anh cả, cô muốn làm vợ của anh Cả cơ.
Hoắc Chấn Diệp không hề phát hiện ra, Bạch Tiểu Thất và A Tú đều là em trai, em gái hắn nuôi lớn. Thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn ngắm khuôn mặt Bạch Tiểu Thất, thông qua khuôn mặt ấy nhớ tới Bạch Chuẩn, nhưng bọn họ với hắn là người nhà.
“Gọi chúng ta tới đây nhưng em ấy lại đến muộn hả?” Hoắc Chấn Diệp mở thực đơn, thực ra hắn không cần xem, nhắm mắt cũng có thể nói ra một đống đồ mà Bạch Tiểu Thất thích ăn.
A Tú cầm tách cà phê trong tay, mái tóc xoăn rủ xuống bên má, cô cúi đầu nhìn bóng dáng của mình trong tách, bạo gan nói: “Em… em thích anh.”
“Lần đầu tiên gặp mặt em đã thích anh rồi.” Nói được ra câu đầu tiên, những câu tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều, “Anh có thích em không?”
“Thích chứ, nhưng không phải là kiểu thích kia.”
Đôi mắt hạnh của A Tú rưng rưng nước mắt, dường như cô đã nghĩ tới kết quả này rồi: “Em biết, em biết anh thích ai.”
“Anh Cả thích anh Hai.” Hoắc Chấn Diệp đối xử với anh Hai rất tốt, gỡ xương cá cho anh ấy, còn đắp chăn cho anh ấy nữa.
Nhìn anh Hai rất dịu dàng, cô chưa từng được hắn nhìn bằng ánh mắt ấy.
Bạch Tiểu Thất đứng bên bàn, cầm bánh sinh nhật, há hốc miệng, hết nhìn A Tú lại nhìn Hoắc Chấn Diệp.
Sắc mặt thay đổi liên tục, dường như cuối cùng đột ngột hiểu ra. Cậu nổi giận đùng đùng nhìn Hoắc Chấn Diệp, sau đó xoay người chạy.
Hoắc Chấn Diệp im lặng không nói gì, không ngờ nuôi trẻ lớn thế này rồi còn gặp phải chuyện này.
Hắn thở dài một hơi, nhanh chóng chạy ra ngoài. Ngay khi sắp đuổi kịp Bạch Tiểu Thất, một chiếc xe lao tới, Hoắc Chấn Diệp đẩy Bạch Tiểu Thất ra.
Hắn bị xe tông một cú nặng nề văng ra khỏi đường, lăn sang một bên.
Mặc dù chỉ là mơ, nhưng cảm giác đau đớn vô cùng chân thật. Khi hắn ngã ra đường, lăn tới một vũng nước, trong vũng nước phản chiếu lại bóng xám trên trời.
Hoắc Chấn Diệp giật mình mở mắt, lồng ngực phập phồng thở gấp, cơn đau chậm rãi lan ra toàn thân.
“Tỉnh rồi?” Bạch Chuẩn ngồi bên cạnh, trong phòng đốt một hàng nến trắng, nến trắng ánh lên trong mắt cậu.
Từng chút ánh sáng làm dao động cảm xúc trong mắt Bạch Chuẩn, cậu không thể khống chế được, nghiêng người về phía trước, mũi hai người chạm nhau.
Lần này, Bạch Chuẩn chủ động hôn lên môi hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT