Bạch Chuẩn không dễ mềm miệng nương tay, ăn một hộp bánh ngọt của Hoắc Chấn Diệp đã là gì, ăn thêm mấy hộp nữa cậu cũng sẽ ném hắn ra ngoài như thường.
Cậu vốn dĩ cũng không trông chờ Liễu Đại nghe lời. Con người đáng ghét ở chỗ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Bạch Chuẩn đi vòng vào trong nhà. Bốn phía tường nhà đều là những chiếc tủ tre bằng giấy. Trên nền gạch ở giữa là một hình nộm Hắc Vô Thường bằng giấy.
Cậu lấy chiếc mũ đen trên tay đội cho Hắc Vô Thường.
Áo đen mặt xanh, đầu đội mũ nhọn, tay cầm xích câu hồn. Nếu không nhìn kỹ còn lầm tưởng là một pho tượng thần ở trong miếu.
Chỉ có điều đôi mắt vẫn chưa được điểm mực.
Bạch Chuẩn họ Bạch, lại chấp chưởng Thất môn nên người trong Ngũ hoa Bát môn đều gọi cậu một tiếng Thất gia. Có người không ưa tính cách và cách hành sự của cậu, cho nên thầm gọi cậu là “Bạch Vô Thường”, bởi vì trong dân gian Bạch Vô Thường cũng được tôn xưng là Bạch Thất gia.
Tục ngữ bao giờ cũng có lý, trên đời không có biệt danh đặt sai.
Bạch Chuẩn mang biệt danh này là do cậu hành động bí hiểm, buồn vui thất thường, thậm chí người trong môn cũng phải kiêng kị cậu. Trừ phi bắt buộc, ai cũng không muốn gặp cậu.
Thời gian quá gấp gáp, Bạch Chuẩn chỉ kịp làm một vị, nhưng chỉ cần vị này ra tay thì ác quỷ nào cũng sẽ bị bắt.
Bạch Chuẩn chuẩn bị bàn thờ, bày hoa quả tươi mới và sạch sẽ ra. Tuy Vô Thường là quỷ ở cõi Âm phủ nhưng cũng là thần quan, tất nhiên phải dùng phương thức kính thần để cúng bái Ngài. Chỉ cần chờ cho trời tối cậu sẽ lập tức thắp nhang thỉnh thần, nhờ Ngài đi lùng bắt Kim Đan Quế.
Làm xong những việc này, Bạch Chuẩn cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực, dường như phần lớn tinh, khí, thần của cậu đều bị hình nộm giấy trước mắt hút hết, không muốn hao phí sức lực để trở về phòng. Bạch Chuẩn nhắm mắt, mặc cho hai người hầu giấy khiêng mình vào trong phòng.
Bạch Chuẩn nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ mong đêm nay Kim Đan Quế sẽ xuất hiện, để Vô Thường dùng xích câu hồn nhanh chóng bắt lấy và mang cô ta đi.
Hoắc Chấn Diệp bị ném ra khỏi cửa, sau khi kinh ngạc thì hồi phục lại tinh thần, phá lên cười. Gông xiềng giấy có thể biến thành gông xiềng thật, thì người giấy cũng có thể biến thành người thật thôi.
Chuyện này còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Hắn đứng trước cửa nhà Bạch Chuẩn cười to, cười xong lại gõ lên cánh cửa sơn đen, nói với Bạch Chuẩn: “Ngày mai tôi sẽ mang món kem Sorbet của nước Ý đến cho cậu.”
Trong xóm Dư Khánh có người thò đầu ra, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc bảnh bao đang đứng trước cửa nhà Bạch Chuẩn vừa cười vừa nói một mình, nghĩ thầm đẹp trai như vậy mà bị khùng.
Hoắc Chấn Diệp phủi bụi đất trên người, lắc lư ra khỏi con hẻm dài, ngồi lên xe rồi nói với tài xế: “Đến đồn cảnh sát.”
Giờ này chắc hẳn Đầu Bự đã lấy được lời khai rồi.
Quả thật Đầu Bự đã lấy được lời khai. Trong tô giới này, một cảnh sát người Hoa có xuất thân bình thường như anh ta, ngoại trừ chăm chỉ làm việc thì không có cách nào để thăng chức. Khó khăn lắm mới gặp được Hoắc Chấn Diệp, cho nên anh ta vô cùng hăng hái.
Rất nhanh, bọn họ đã tra ra nhân viên phục vụ đã bán số phòng. Người đó sợ tái mặt. Người này không chỉ bán số phòng của Hoắc Chấn Diệp mà còn bán số phòng của nhiều vị công tử bột khác nữa, thậm chí anh ta còn mở cửa giúp nếu được trả nhiều tiền.
“Chuyện như vậy cũng không có gì hiếm. Mỡ dâng tận miệng chẳng lẽ lại có người không ăn sao?”
Anh ta vui vẻ thu tiền. Ngày hôm sau xảy ra huyết án, anh ta bị gọi đến đồn cảnh sát để tra hỏi nhưng không nói gì, còn sợ hãi xin nghỉ ở nhà ba ngày.
Không thấy ai hỏi đến nữa, anh ta mới yên tâm đi làm lại, ai ngờ vẫn bị vạch trần.
Không ai biết anh ta bán số phòng, vậy chẳng lẽ ma nói?
Trừ nhân viên phục vụ, Đầu Bự còn hỏi cả nữ giúp việc của Tô Mạn Lệ. Bọn họ nói Tô Mạn Lệ vẫn luôn khinh thường Kim Đan Quế, về sau do số phiếu của Kim Đan Quế tăng, đe doạ đến xếp hạng của cô ta khiến cô ta càng coi Kim Đan Quế như cái gai trong mắt.
Đầu Bự hỏi: “Hoắc thiếu gia, cái này liệu có tác dụng không?”
“Có chứ. Kết quả thu thập dấu chân và dấu vân tay đã có chưa vậy? Báo cáo khám nghiệm tử thi thì sao?”
“Báo cáo không nhanh vậy được. Dấu chân và dấu vân tay vẫn còn đang thu thập.” Đây là tô giới chung, nước Anh có một phần, người Mỹ cũng có một phần, cho nên phải thực hiện cả hai phương pháp đối chiếu dấu vân tay. Cảnh sát thưởng Tống giục đi giục lại, nói là ngày mai mới lấy được kết quả.
“Hoắc thiếu gia, cho dù có thu thập được thì phải mang đi đâu để đối chiếu đây?”
Tô Mạn Lệ không giống như Kim Đan Quế. Kim Đan Quế vừa tham tiền vừa tham sắc, còn Tô Mạn Lệ thì chỉ tham tiền mà thôi. Cô ta chưa bao giờ cặp kè với những cậu thanh niên trẻ tuổi nhưng nghèo kiết xác.
Không cần đối chiếu Đầu Bự cũng biết kết quả: Chắc chắn không phải những khách quen hay chu cấp cho Tô Mạn Lệ. Mấy người đó toàn là eo to bụng tròn vo, căn bản không thể nào leo được lên mái nhà.
Hoắc Chấn Diệp đột ngột hỏi Đầu Bự: “Anh nói xem, có phải những đạo sĩ bắt ma đều phải làm việc vào buổi tối không?”
Đầu Bự ngạc nhiên: “Hả? Chắc là phải buổi tối, ma không ra ngoài vào ban ngày mà. À mà không đúng, trên đời này làm gì có ma chứ!”
Nói xong anh ta tò mò hỏi: “Hoắc thiếu gia, cậu hỏi cái này làm gì thế? Có gì liên quan đến vụ án à?”
Hoắc Chấn Diệp vỗ vai Đầu Bự: “Không có gì đâu, tôi chỉ hỏi linh tinh thôi.” Dứt lời hắn đưa cho Đầu Bự ít tiền, bảo: “Trước khi nhận được báo cáo chúng ta cũng không cần phải chạy đi đâu nữa. Anh cầm lấy ít tiền mà mời các anh em ăn cơm.”
Đầu Bự không chịu nhận tiền, Hoắc Chấn Diệp lại nói: “Anh cứ coi như là mời thay tôi vậy. Tối nay tôi có việc bận nên không thể đi cùng mọi người được.”
Nói xong hắn đi ra ngoài. Đợi đến lúc sắc trời nhá nhem tối, hắn lại gõ cửa nhà Bạch Chuẩn.
A Tú không ra mở cửa. Hoắc Chấn Diệp cũng không nôn nóng, nhìn đồng hồ đeo tay, cứ năm phút lại gõ một lần: “Cậu Bạch, tôi đến tặng quà cho cậu đây.”
Mỗi lần gõ cửa, khoé miệng hắn lại nhếch lên ba phần. Bạch Chuẩn bị quấy rối không yên. Cậu ngồi xe lăn đến gian nhà ngoài, nhìn khắp phòng người giấy, muốn chọn một người có thân hình vạm vỡ để đánh cho Hoắc Chấn Diệp một trận tơi bời khói lửa.
“Cậu Bạch? Mở cửa ra nào.” Hoắc Chấn Diệp nói giọng kính cẩn nhưng vẻ mặt thì hết sức tùy tiện. Hắn dựa người vào cửa, lần tìm bao thuốc lá.
Cửa bất thình lình mở ra. Hoắc Chấn Diệp vội nhảy ra sau một bước, suýt chút nữa là bị cánh cửa va vào mũi rồi. Hắn xoa bóp sống mũi: “Cậu Bạch đích thân ra mở cửa cho tôi cơ à?”
“Lăn vào!” Bạch Chuẩn nói xong xoay người đi vào nhà. Hoắc Chấn Diệp dọn từng món đồ vào trong.
Đầu tiên là món kem Sorbet mà hắn đã hứa với Bạch Chuẩn. Sau đó là một chiếc máy hát đĩa loa kèn.
“Đây là kem Sorbet, mềm hơn kem que và cứng hơn kem ốc quế một chút. Cậu nếm thử đi.”
Vừa mở hộp ra, hương sữa mát lạnh xông thẳng vào mũi Bạch Chuẩn. Vì kem Sorbet dễ tan chảy cho nên Hoắc Chấn Diệp còn mua một thùng đá, dùng vải dầu bọc bên ngoài hộp kem, làm một chiếc tủ lạnh đơn giản.
Hắn còn mang theo một bộ đồ ăn gồm đầy đủ dụng cụ dùng trà và điểm tâm kiểu Tây. Hắn xắt cho Bạch Chuẩn một miếng kem, đặt trên chiếc đĩa sứ mạ vàng nhỏ, bên cạnh để một chiếc thìa vàng. “Cậu Bạch, xin mời cậu.”
Bạch Chuẩn liếc hắn, hừ một tiếng. Nếu ăn không ngon cậu sẽ ném người này ra một lần nữa.
“Có cần lấy một miếng cho vị tiểu thư này không?”
Bạch Chuẩn hơi híp mắt, lè lưỡi ra liếm lớp kem thơm ngọt, phủi tay nói: “Không cần.”
Hoắc Chấn Diệp lại bê chiếc máy hát đĩa tới: “Cái này chỉ cần cắm điện vào là dùng được. Nó có thể chơi được bất cứ đoạn nào của khúc “Mãn giang hồng”, “Thiên Môn trận” nếu cậu muốn nghe.”
Buổi chiều lúc hắn tới đây đã nhìn thấy hai người giấy Nhạc Phi và Mục Quế Anh. Hắn vừa thán phục tay nghề của Bạch Chuẩn, lại cảm thấy con người cậu rất thú vị.
Một người lúc nào cũng tỏ vẻ “người sống chớ tới gần” lại sợ cô đơn, làm hình nộm giấy tạo dáng như đang hát hí khúc, hệt như đứa trẻ chơi đánh trận với lính đồ chơi.
Bạch Chuẩn không biết sử dụng thứ này, nhưng cậu cũng không hỏi, định khi nào Hoắc Chấn Diệp về thì sẽ vứt nó lên gác xép.
Cậu ăn xong một miếng kem, tỏ ý bảo A Tú xắt thêm một miếng nữa, lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, anh lại muốn làm gì?”
Hoắc Chấn Diệp: “Nói cho tôi biết chúng ta từng gặp nhau ở đâu.”
Bạch Chuẩn liếc xéo hắn. Người này mặc dù đã quên mất cậu, nhưng cái tính dai như đỉa thì không thay đổi chút nào.
“Cậu không nói thì ngày nào tôi cũng sẽ đến hỏi, hỏi đến khi cậu chịu nói mới thôi.”
Trời lúc này đã tối hẳn, buổi tối tháng Tám trong xóm không bao giờ yên tĩnh, nhà nhà đều bắc ghế trúc ra ngoài ngõ ngồi hóng mát. Những người hàng xóm ngồi tán gẫu những câu chuyện vặt vãnh với nhau, tiếng nói vang khắp từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Bạch Chuẩn vẫn đang chờ.
Không ai tiếp đãi Hoắc Chấn Diệp, hắn đành tự tìm một chiếc ghế rồi ngả người ra đó. Chờ đợi quá buồn chán, hắn nghểnh cổ lên ngáp một cái. Lúc Hoắc Chấn Diệp nhắm mắt, gần chục người giấy bày trong phòng đồng loạt xoay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt trắng trống hốc.
Chờ Hoắc Chấn Diệp mở mắt ra, những người giấy đó lại đồng loạt quay đầu về chỗ cũ.
Hoắc Chấn Diệp rất thính tai, vẫn luôn nghe thấy tiếng trúc giấy ma sát, sau mấy lần như thế bắt đầu sinh lòng ngờ vực. Hắn há miệng ra vẻ như đang ngáp, sau đó mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, người giấy xoay đầu không kịp nên bị bắt ngay tại trận.
Hoắc Chấn Diệp nhìn chằm chằm vào những người giấy, người giấy cũng nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Diệp, đôi bên đều có chút không kịp trở tay.
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn đằng hắng một tiếng, những người giấy lần lượt trở về trạng thái ban đầu. Trong phòng lại khôi phục như cũ.
“Bọn chúng… còn biết cử động sao?” Ban ngày thì không thấy gì, nhưng càng về khuya giữa căn nhà toàn đồ giấy, ngay cả hắn cũng cảm thấy lạnh gáy.
“Sợ thì mau cút.”
Tất nhiên là Hoắc Chấn Diệp không chịu cút. Hắn còn đổi một tư thế để ngồi thoải mái hơn.
Bạch Chuẩn hé mắt nhìn hắn, lại hừ thêm một tiếng.
Đêm dần khuya. Chờ đến lúc tiếng người trong ngõ tản hết, ngôi nhà nhỏ của Bạch Chuẩn lại trở nên náo nhiệt hẳn lên, khắp phòng vang lên tiếng giấy sột soạt. Hai người giấy ăn mặc trang phục hát hí khúc đã biến mất, thay vào đó là một vị người giấy mặc quần áo đen và đội mũ đen.
Hoắc Chấn Diệp sáp lại gần Bạch Chuẩn, hỏi: “Cậu đang muốn nghe vở nào thế?”
Mới dứt lời, người giấy đen kia chậm rãi xoay người, mặt đối mặt với Hoắc Chấn Diệp. Trên chiếc mũ chóp nhọn là bốn chữ “Thiên Hạ Thái Bình” thật to. Hắn không khỏi lùi về sau nửa bước.
Đây là biện pháp của Bạch Chuẩn. Hoắc Chấn Diệp nói: “Liễu Đại không xứng đáng.”
“Đấy không phải trách nhiệm của tôi.” Thành Hoàng Lộ Dẫn đã được gửi đến Thất Môn, bắt Kim Đan Quế mới là trách nhiệm của cậu.
Bạch Chuẩn bày bàn thờ ra, hai tay làm thành hình kiếm (động tác làm phép của các đạo sĩ), chấp lại cầm nhang, vẻ mặt nghiêm trang. “Cấm nói.”
Cậu cắm nhang vào bát nhang, đốt giấy bùa vàng châm lửa. Nhang vừa cháy, người giấy Vô Thường lập tức rùng mình “sống” lại, dây xích sắt làm từ giấy trong tay phát ra tiếng kêu leng keng.
A Tú mở cửa, dõi theo bóng dáng Vô Thường đi ra khỏi nhà họ Bạch, vừa hòa vào bóng đêm đã mất tăm. Trong ngõ dài xóm Dư Khánh, thi thoảng mới nghe thấy tiếng xích sắt.
Hoắc Chấn Diệp nhìn Bạch Chuẩn.
Hiếm thấy hắn yên tĩnh như vậy, Bạch Chuẩn nghiêng mặt sang bên cạnh nói bâng quơ: “Sợ thì cút đi.”
Hoắc Chấn Diệp móc ra một nắm hạt dưa và quả óc chó, trên mặt là nụ cười đáng ghét: “Đợi không thôi thì chán quá, cậu có muốn ăn chút gì không? Cậu có muốn ăn phô mai đường không? Mai tôi mang cho.”