Tiêu Ngọc Phương ngã từ trên cao xuống, cô vô cùng sợ hãi, cứ cảm thấy có thứ gì đó kéo lấy nửa người dưới mình giữa không trung. Khi rơi xuống Văn Dã vội đỡ lấy cô, hai người cùng ngã ngồi ra đất.
Tiếp đất rồi Văn Dã nhanh chóng đứng dậy, bế cô ra khỏi khu bối cảnh.
Tiêu Ngọc Phương xoay người nhìn, thấy bối cảnh đã cháy mất một nửa, máy móc dây điện nổ lép bép tia lửa màu trắng, những đạo cụ bằng giấy chưa cháy hết bốc lên từng đốm lửa màu xanh lục.
Không biết ai la toáng lên: “Ma trơi! Ma trơi!”
Tiêu Ngọc Phương ôm chặt cổ Văn Dã, sợ tới mức quên mất cả khóc. Văn Dã bế cô tới nơi an toàn thì buông xuống, hỏi cô: “Em sao rồi? Tay chân vẫn cử động được chứ?”
Tiêu Ngọc Phương tái cả mặt, cả người không ngừng run rẩy. Văn Dã nắm chặt lấy tay cô: “Nào, nhìn vào mắt anh, cử động tay trái đi.”
Tiêu Ngọc Phương run run môi, lát sau mới nói được một câu: “Tay nào là tay trái?”
Văn Dã thoáng bật cười rồi vội vàng ho khan, nắm tay Tiêu Ngọc Phương, xoa cổ tay cô: “Đau không?”
Tiêu Ngọc Phương lắc đầu, sau đó là chân, chân cũng không sao.
Vì thế Văn Dã đỡ lấy tay cô: “Dùng sức đứng dậy.”
Tiêu Ngọc Phương đứng dậy, cô ngã từ nơi cao xuống mà không bị sao cả, ngay đến chút trầy xước cũng chả có.
Văn Dã thở phào: “Không sao là tốt rồi.” Anh ta còn cười giỡn: “Còn nhớ cảm giác hết hồn ban nãy không? Khi con người sợ hãi cùng cực, sẽ không phân biệt được trái phải.”
Anh ta đùa như vậy giúp Tiêu Ngọc Phương đỡ sợ hơn, thậm chí cô còn dám nhớ đến chuyện vừa rồi, gật đầu nói: “Thầy Văn nói đúng.”
Văn Dã xuất thân là diễn viên trong đoàn kịch, trước đây mỗi lần biểu diễn đều có thể nhập vai trước mặt mọi người luôn, quay anh ta không bao giờ phải tốn phim cả, những diễn viên mới đều gọi anh ta một tiếng thầy Văn.
Anh ta cùng thích dạy diễn, phải thể hiện tình cảm khi diễn thế nào, tay chân phải để ra sao, anh ta đều có lý luận và kinh nghiệm thực tiễn.
Khi nãy Văn Dã không phải muốn dạy bảo Tiêu Ngọc Phương thật, chẳng qua thấy tinh thần cô căng thẳng quá cho nên mới trêu đùa để bầu không khí dịu bớt mà thôi, chẳng ngờ cô lại nghiêm túc đến vậy.
Tiêu Ngọc Phương nói xong mới nhớ mình chưa cảm ơn Văn Dã, vội cúi người: “Cảm ơn thầy Văn Dã, nếu như không có anh, chắc chắn em đã bị thương rồi.”
Dứt lời, mặt cô đỏ ửng, tim đập như trống.
Hai người diễn vai người yêu trong bộ “Hoa trong sương”, đã từng diễn nhiều cảnh thân mật hơn ban nãy nhiều, mặt kề mặt cũng không xấu hổ như bây giờ.
“Đây là chuyện nên làm, em đừng khách sáo.” Văn Dã cũng cảm thấy hai người dựa vào quá gần, chân tay luống cuống.
Nhân viên công tác đang dập lửa ở đằng kia, nam nữ chính đứng trong góc, hai người đứng không thân mật, còn cách con đường ở giữa, nói chuyện với vẻ khách sáo.
“Trước đây thầy Văn dạy em diễn, em còn chưa chính thức cảm ơn anh.”
“Đó là chuyện nên làm, thực sự không cần phải khách sáo đâu.”
Tiêu Ngọc Phương hít sâu lấy can đảm: “Hay em mời thầy Văn anh khuya nhé.”
“Thật sự…” Văn Dã nuốt câu không cần khách sáo xuống. “Vậy ta đi ăn hoành thánh nhé.”
Giám đốc Quách đến đây, vừa mới thắp hương xong bối cảnh đã cháy, ông ta kéo nhân viên công tác lên mắng cho một trận: “Đã nói bao nhiêu lần rồi. An toàn! An toàn là trên hết! Cậu có biết diễn viên bị thương thì chúng ta phải mất bao nhiêu tiền không hả?”
Diễn viên bị thương thì phải đi khám, đi khám thì sẽ chậm trễ quay phim, không thể quay phim sẽ không có phim chiếu, lúc đó phải xử lý thế nào về hợp đồng ký với bên rạp chiếu phim đây.
Một vòng lại một vòng, tất cả đều là tiền tiền tiền!
Khi ma trơi vừa bốc lên mọi người còn kinh hoàng sợ hãi, tới khi dốc hết sức dập lửa thì không cảm thấy sợ như vậy nữa.
Bây giờ nghĩ lại, đám lửa kia tự bốc lên, phim trường này đúng là có ma thật rồi.
Vì cứu hỏa nên quần áo của Tiểu Nghiêm của tổ đạo cụ cũng bị hun đen sì: “Giám đốc, ban nãy là ma trơi, nó tự bốc cháy đấy! Lửa có màu xanh!”
Còn không ngừng bốc ra khói trắng, khi bọn họ cứu hỏa bị ho sặc sụa, khói hun đỏ cả mắt.
Nghe vậy, Tiêu Ngọc Phương lại thấy sợ hãi. Nếu như Văn Dã không nhanh tay nhanh mắt, làn khói trắng kia mà bốc lên thì bọn họ có muốn cứu cô cũng bị khói trắng che mắt.
“Ma trơi cái gì? Ma trơi ở đâu ra? Đừng có nói linh tinh, ai còn nói bậy để người ta nghe được, ảnh hưởng tới chuyện chiếu phim điện ảnh thì tôi không tha cho mấy cậu đâu.”
Văn Dã bước lên nói với Giám đốc Quách: “Giám đốc Quách, hay là hôm nay chúng ta đừng quay nữa, đạo cụ cũng bị cháy gần hết rồi, cô Tiêu cũng bị dọa sợ.”
Mặt Giám đốc Quách tái xanh, cảnh này chưa quay xong mà phải dựng cảnh thêm lần nữa, mà mỗi cảnh chỉ quay được một lần, lòng ông ta đau như cắt.
Tiêu Ngọc Phương bạo gan đề nghị với Giám đốc Quách: “Giám đốc, thực ra ban nãy đã quay gần xong rồi, chỉ còn cảnh cuối cùng nữa thôi, không biết cảnh lúc trước quay có dùng được không.”
Đạo diễn không ở đây cô mới dám đưa ra đề nghị này.
Giám đốc Quách mới nghe đã vui mừng: “Thiếu một cảnh thì thiếu một cảnh, không ảnh hưởng tới nội dung phim chiếu là được.”
Poster phim đã có rồi, hợp đồng với các rạp chiếu phim cũng ký xong, chỗ Giám đốc Trương không cho chiếu thì các chỗ khác cũng phải chiếu, ông ta không thể trả tiền vi phạm hợp đồng được.
Giám đốc Quách dứt khoát quyết định bộ phim “Hoa trong sương” đã quay xong.
Ông ta cảnh cáo những người có mặt ở hiện trường: “Nếu tôi biết ai tung tin đồn bậy, ảnh hưởng tới danh dự công ty thì trong hợp đồng đã ghi rõ rồi đấy.”
Từ diễn viên tới nhân viên công tác không ai nói gì, sợ hãi là sợ hãi, bát cơm là bát cơm, không thể hít gió Đông sống qua ngày được.
Nhân viên công tác thu dọn hiện trường, Tiêu Ngọc Phương và Văn Dã không có việc gì làm, hai người liếc mắt nhìn nhau, Văn Dã lên tiếng trước: “Hay là chúng ta đi dạo rồi ăn khuya nhé?”
Mặc dù trời tối nhưng công ty còn rất nhiều tổ phim phải quay, nên vẫn ồn ào hệt như ban ngày.
Tiêu Ngọc Phương gật đầu, hai người ra khỏi cổng. Ban ngày và ban đêm ở đây đều tập trung rất nhiều quán nhỏ, một xưởng phim hai ba trăm người, ăn, uống, mặc đều phải mua cả.
Công ty điện ảnh đã đút lót từ trên xuống dưới, lính tuần tra của Nhật Bản rất ít khi đi tới nơi này, ở đây làm ăn lâu dài còn thái bình hơn bên ngoài rất nhiều.
Văn Dã chọn một quán nhìn tương đối sạch sẽ, hai người ngồi đối diện ăn hoành thánh.
Trong xưởng phim không ít trai xinh gái đẹp, nhưng Văn Dã tuấn tú phóng khoáng, Tô Ngọc Phương xinh đẹp động lòng người vẫn thu hút sự chú ý của người khác.
“Tiếp theo em quay bộ gì vậy?” Khi thật sự ngồi xuống đối diện nhau lại không biết nên nói gì, Văn Dã nghĩ thật lâu mới hỏi.
“Chị em Thượng Hải ạ.”
Văn Dã đã từng xem qua nguyên tác của bộ này rồi, vốn dĩ anh ta cũng có một vai trong bộ này nhưng đã từ chối. Không thể diễn vai một màu sắc, người xem sẽ định hình diễn viên vào vai đó.
Tiêu Ngọc Phương cắn miếng hoành thánh nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn Văn Dã, ngập ngừng muốn nói. Biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô dùng thìa khuấy hoành thánh, lớp vỏ mỏng trôi trong bát như mây.
“Không phải diễn chị mà là diễn em, em phải cố gắng lắm đạo diễn với giao cho vai này. Đợi mai trang điểm xong, anh xem em có giống nữ sinh hay không.”
Bộ phim này kể về một cặp chị em tới Thượng Hải đi học.
Đô thị rộng lớn, thế giới phồn hoa,
Cuối cùng người chị sa ngã, người em chuyên tâm học hành. Tiêu Ngọc Phương giành cho mình vai diễn em gái, cô cũng rất rõ ràng, cô đã diễn vũ nữ trong hai bộ phim liên tiếp rồi, không thể diễn tiếp được nữa.
Văn Dã nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi: “Muốn làm diễn viên hạng nhất thì không thể chỉ diễn một loại vai được.”
Công ty Điện ảnh Tinh Quang có chế độ phân cấp với diễn viên. Nhóm diễn viên đặc biệt chuyên diễn khách làng chơi A, vũ nữ B, có lời thoại và cảnh diễn nhưng chẳng khác gì bối cảnh cả.
Văn Dã rất am hiểu con đường này, trong đoàn kịch còn có nhóm diễn viên cả đời không bao giờ lên được vai chính.
Tiêu Ngọc Phương lấy khăn tay ra, che giấu nụ cười.
Văn Dã đưa cô về ký túc xá nhân viên, ký túc xá ở ngay sau phim trường, nam nữ ở hai dãy khác nhau.
Diễn viên hạng nhất ở phòng riêng có bồn tắm. Diễn viên hạng hai thì hai người một phòng, còn lại đều là ở chung.
Khi Tiểu Mai quay xong phim của mình và chạy tới phim trường kia, người bên trong đã đi gần hết. Cô không tìm thấy Tiêu Ngọc Phương, đành về ký túc đợi.
Nhìn thấy bóng dáng Tiêu Ngọc Phương, Tiểu Mai định vẫy tay lại nhìn thấy Văn Dã theo sau, cô lại buông cánh tay xuống.
Tiêu Ngọc Phương dừng bước, xoay người nói với Văn Dã: “Cảm ơn thầy Văn, em tới rồi.”
“Em vào trong đi, ngày mai anh tới xem em quay.”
Tiêu Ngọc Phương căng thẳng, cô nắm chặt khăn tay, khe khẽ gật đầu rồi đi vào trong ký túc. Khi sắp tới cửa ký túc, cô quay đầu lại nhìn, Văn Dã vẫn còn đứng ở đó.
Tiêu Ngọc Phương đỏ mặt, tim đập như trống, bước vội lên tầng. Mở cửa ký túc nhìn thấy Tiểu Mai đã ngồi trên giường cô mới nhớ ra ba người hẹn nhau cùng đi ăn khuya, vậy mà cô lại quên mất.
“Tiểu Mai, chị xin lỗi, chỗ quay phim xảy ra chuyện, chị…” Tiêu Ngọc Phương muốn giải thích, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Giám đốc Quách nên cô đành nhịn xuống.
Tiểu Mai đặt báo xuống, chỉ vào rượu nếp trên bàn: “Đã nguội rồi, em tới chỗ quay tìm chị, nhưng không thấy chị đâu, mọi người cũng về gần hết cả, còn cả mùi cháy khét lẹt nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai người cùng nhau vào công ty điện ảnh, lại cùng nhau tăng cấp từ diễn viên đặc biệt lên diễn viên hạng hai, Tiêu Ngọc Phương nghĩ ngợi rồi kể cho Tiểu Mai nghe: “Đạo cụ bị cháy, nếu như không có thầy Văn cứu chị, chắc chắn chị đã bị thương rồi.”
Tiểu Mai nghe cô kể lại chi tiết, hai tay ôm ngực: “Thật sự cảm ơn trời đất, ngã từ trên cao vậy mà chị không bị làm sao, chị may mắn thật đấy.”
Tiêu Ngọc Phương cũng cảm thán: “Cũng đúng, bản thân chị cũng cảm thấy lạ.”
Không bị rách da hay trật khớp, cô nói một hồi rồi chợt khựng lại. Cô không nói với Văn Dã, nhưng muốn kể với Tiểu Mai: “Chị cảm thấy, có thứ gì đó… nắm lấy chị giữa không trung.”
“Chị đừng dọa em!” Tiểu Mai nhát gan, nghe thấy câu này bèn co trên giường, “Chị Phương Phương, chị đừng kể nữa.”
Thấy cô sợ hãi như vậy, sự rối rắm đã giảm bớt trong lòng Tiêu Ngọc Phương lại tăng lên, cô xoa xoa cánh tay: “Thôi không nói nữa, khi nào được nghỉ chúng ta đi bái Bồ Tát nhé.”
Tiểu Mai gật đầu, cô thấy Tiêu Ngọc Phương định đi vào phòng tắm rửa, bèn bật dậy nói: “Em tắm trước, em đợi chị tới bây giờ còn chưa tắm đâu.”
“Vậy em tắm nhanh lên, tám giờ sáng mai còn phải quay nữa đấy.” Tiêu Ngọc Phương cởi quần áo, trải chăn sẵn, vừa mới định ngồi xuống thì nghe thấy tiếng hét thảm của Tiểu Mai trong phòng tắm.
Cô vội vàng đẩy cửa đi vào, Tiểu Mai không mặc gì ngã dưới đất, Tiêu Ngọc Phương bèn đỡ cô dậy: “Sao thế? Có chuột hả?” Ký túc xá của nhân viên vốn là ký túc của công nhân cải tạo lại, thường có chuột và gián.
Mặt Tiểu Mai tái mét, môi không còn màu máu, cô lắp bắp: “Trong gương… trong gương…”
Trên bồn rửa tay ở phòng tắm có một chiếc gương vuông nhỏ, Tiêu Ngọc Phương nhìn qua, không nhìn thấy gì hết.
Tiểu Mai ôm mặt khóc, không dám nhìn mặt gương: “Thứ kia… thứ kia theo chị về!”
…
Qua một đêm, hương bạc hà trong phòng Bạch Chuẩn đã tan đi gần hết.
Hoắc Chấn Diệp đã dậy từ sáng sớm, chuyện đầu tiên mà hắn nghĩ chính là định đi mua một thùng nước súc miệng mới.
Bạch Chuẩn còn đang ngủ trong chăn, Hoắc Chấn Diệp khoác áo tắm ra ngoài lấy báo và sữa bò. Hắn đổ sữa bò vào nồi đun nóng, rồi thuận tay giở báo ra xem.
“Công ty điện ảnh ‘có ma’, ‘Hoa trong sương’ thành ‘Ma trong sương’” Hoắc Chấn Diệp đọc lướt qua nhìn thấy ảnh chụp ma trơi hiện trường quay “Hoa trong sương”, và ảnh nữ diễn viên chính bị dọa sợ.
Nhìn thời gian thì là chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua, sáng sớm nay đã lên mặt báo.
Lẽ nào là đốt giấy nhưng vẫn không có tác dụng, còn gọi ma tới?
Hoắc Chấn Diệp đổ sữa bò hâm lên vào trong cốc, bưng tới đầu giường Bạch Chuẩn: “Công ty điện ảnh xảy ra chuyện rồi, tôi đi xem, cậu uống sữa bò rồi ngủ tiếp đi.”
Bạch Chuẩn “ờ” một tiếng, rúc ở trong chăn chẳng thèm nhúc nhích. Miệng đang mỏi, không muốn cử động.
Hoắc Chấn Diệp thay quần áo ra ngoài, Bạch Chuẩn vươn tay ra khỏi chăn, cử động đầu ngón tay, hoàng tước bay khỏi lồng của Chỏm Đỏ ra sân rồi nhảy lên đầu vai Hoắc Chấn Diệp.
Chiếp một tiếng im lặng.
Hoắc Chấn Diệp xoa đầu nó, dùng giọng như nói với Bạch Chuẩn: “Không nỡ rời khỏi tôi à?”
Tai Bạch Chuẩn đỏ ửng, cậu trở mình trong chăn, sao da mặt người này lại dày thế nhỉ?
________________
Lời tác giả:
Hoắc – Hương Bạc Hà – Thất: Chuyện làm ăn không lo nhưng không được ảnh hưởng tới biển hiệu của Thất Môn.
Tiểu Hoàng Chiếp: Đại vương phái ta đi tuần núi.HẾT CHƯƠNG THỨ BẢY MƯƠI MỐT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT