Hai người nhìn nhau, Bạch Chuẩn quay mặt qua, vành tai cậu ửng đỏ, hơi ấm dâng lên khắp tay chân. Mùi vị của cái hôn ban nãy quả thực không tệ.

Nhưng cứ chịu thế này thì cậu lại không cam tâm.

Hoắc Chấn Diệp rút một tờ khăn giấy lên lau môi, thịt bò trên bàn đã nguội lạnh rồi: “Tôi đổi một phần mới cho cậu nhé?”

“Tôi no rồi.” Tự dưng cậu lại không đói nữa, không muốn ăn thêm gì.

“Vậy mà đã no rồi á.” Hoắc Chấn Diệp khẽ ngân dài âm cuối, “Ăn được gì mà đã no rồi?”

Bạch Chuẩn quay đầu nhìn cảnh sông, không muốn để ý tới hắn.

Chỗ nào đó trên người Hoắc Chấn Diệp đã rục rịch, nhưng hắn chưa từng làm bao giờ, không biết rõ hai người đàn ông làm thật sẽ như thế nào, hơn nữa hắn và Bạch Chuẩn phải phân cao thấp thế nào đây?

Nghĩ vậy, Hoắc Chấn Diệp lại nhìn Bạch Chuẩn.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Hoắc Chấn Diệp tự thuyết phục bản thân, đây là lui binh có chiến lược, đợi hắn tìm hiểu rõ sẽ làm sau.

Bạch Chuẩn cũng vơi bớt tình dục, bị hắn khơi gợi lên cũng nhanh mà rút đi cũng nhanh, chỉ đứng bên cửa để gió thổi một lát mà cả người bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng Hoắc Chấn Diệp thì khác, hắn nghĩ về chuyện này rất lâu. Nếu như đã ăn biết mùi, chỉ hôn thôi thì sao đủ, bản năng hắn muốn càng nhiều hơn. Hắn ngồi xuống ghế, hít sâu để mình bình tĩnh lại, muốn đứng dậy đi hóng gió nhưng lại… lại ngại.

Bên dưới áo tắm, không sót gì.

Bạch Chuẩn liếc mắt qua nhìn thấy, cậu mím môi không cử động, sắc mặt đỏ thêm, còn khe khẽ quay người qua.

Phục vụ lại tới gõ cửa: “Thưa ngài, điểm tâm xong rồi ạ.” Bởi vì không gõ được cửa, phần điểm tâm ban nãy đã nguội rồi, phục vụ đổi phần mới.

Hoắc Chấn Diệp buộc dây áo tắm vào, đi ra mở cửa: “Mang thêm một phần canh bơ sò.” Hắn không ăn cũng không sao, nhưng Bạch Chuẩn phải ăn, canh đó chắc chắn hợp khẩu vị của cậu.

Canh trắng như tuyết được bưng lên, bên trên còn một lớp vỏ xốp giòn.

“Cẩn thận bỏng.”

“Kệ tôi.” Bạch Chuẩn vui vẻ xong rồi lại biến trở về thành Bạch thất gia kiêu căng, cậu cầm thìa nhỏ lên gõ vỡ lớp vỏ cứng vào trong canh, mùi hương bơ sò tràn ngập trong phòng.

Đầu lưỡi Bạch Chuẩn sợ nóng, ăn cháo phải thổi nguội rồi mới ăn, ăn đồ có nhân phải cắn vỡ lớp vỏ trước, nhưng cậu lại thích ăn những thứ đó, vậy nên lúc nào cũng phải cẩn thận.

“Tôi sợ cậu bỏng đầu lưỡi.” Hoắc Chấn Diệp nhìn cậu cười, lời nói này không mang ý nghĩa vốn có của nó.

“Lắm chuyện.” Bạch Chuẩn ăn sạch một bát canh, thoải mái ngồi hóng gió: “Không xem phim ư?”

Hoắc Chấn Diệp thoáng vẻ bất ngờ, Bạch Chuẩn giống như một con mèo được vuốt lông, vuốt nó thoải mái rồi, cho dù không tôn kính thì nó cũng giương mắt cho qua.

“Có đi xem chứ, đợi một lát, tôi bao luôn cả rạp.”

Nhân lúc thay áo tắm hắn gọi điện thoại ngay cho bạn nhờ giúp chuyện nhỏ này, bảo rạp chiếu phim Đại Quang Minh mở thêm một phòng, muốn xem gì tới đó rồi quyết định sau.

“Nếu như cậu cảm thấy chán thì tôi đàn cho cậu nghe nhé?” Trong phòng khách có một chiếc piano nhỏ. Hoắc Chấn Diệp đi tới bên cạnh, mở nắp đàn lên.

Bạch Chuẩn chỉ nghe hí nghe bình thư, chưa từng được nghe khúc đàn của người Tây.

Hoắc Chấn Diệp ngồi theo đúng tư thế, hắn đã học đàn khi du học ở bên Tây, sau khi về chưa từng đàn, bây giờ đàn trước mặt Bạch Chuẩn, hắn có hơi căng thẳng.

Tiếng đàn vang lên, Bạch Chuẩn dùng tay chống đầu, mái tóc dài được buộc bằng giấy, nhưng hai người vừa hôn nhau quá say sưa, nên giờ có hơi rối loạn.

Gió sông thổi sợi tóc bên mai, Bạch Chuẩn nhìn Hoắc Chấn Diệp với vẻ mặt bình tĩnh.

Đúng lúc Hoắc Chấn Diệp quay đầu sang, chạm phải ánh mắt Bạch Chuẩn, đầu ngón tay lỡ một nhịp.

Bạch Chuẩn lập tức nhướng mày bĩu môi, châm chọc: “Ha, anh đàn sai rồi.”

Mặc dù chưa từng nghe khúc này, nhưng Bạch Chuẩn vẫn biết hắn đàn sai giai điệu, bèn vạch trần hắn ngay mà chẳng nể nang gì. Hoắc Chấn Diệp mới đàn được nửa khúc, tức tới nghiến răng, là ai khiến hắn đàn sai cơ chứ?

Nghiến răng không bằng nghiến lưỡi.

Khi hai người ra khỏi phòng, một người tươi vui hớn hở, một người mặt bí xị.

Hoắc Chấn Diệp ngồi vào trong xe, đầu ngón tay xoa xoa khóe môi. Nhìn trộm Bạch Chuẩn qua gương, xem cậu còn dám cười không?

Một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi tuổi, mặc đồ Âu chỉnh tề đang đứng đợi bọn họ trước cổng rạp chiếu phim.

Vừa nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp, ông ta rất ngạc nhiên. Vốn dĩ cho rằng Hoắc thiếu đi du học trời tây thì nhất định phải là người của thời đại mới, không ngờ hắn vẫn mặc áo dài.

Người đàn ông trung niên cười cười tới nghênh đón: “Chào Hoắc thiếu gia, tôi họ Trương, là giám đốc của rạp chiếu phim này. Hoắc thiếu gia muốn xem gì, chỗ chúng tôi có phim của ba công ty sản xuất lớn nhất bản địa, cũng có phim mới của Hollywood.”

Phim Tây sợ Bạch Chuẩn không thích, cho nên hắn chọn trong công ty bản địa.

Giám đốc Trương báo một chuỗi tên phim, Bạch Chuẩn thuận miệng chọn một cái.

Màn trong rạp chiếu phim kéo xuống, hai người ngồi ngay chính giữa, Khi tiếng nhạc vang lên, bỗng dưng Bạch Chuẩn vừa lười biếng vừa nghiêm giọng nói: “Có tôi ở đây ngồi đâu cũng được, nếu như anh đi một mình thì đừng ngồi ở bốn góc.”

Giọng điệu hơi lạnh lùng. Ai bảo anh mút mạnh như vậy làm gì, lưỡi còn đang tê đây này.

Hoắc Chấn Diệp phủi phủi vạt áo, chẳng mấy để tâm, hắn nhìn Bạch Chuẩn nhờ ánh sáng mỏng manh của màn chiếu: “Trừ cậu ra, tôi không xem phim với người khác.”

Bạch Chuẩn bực bội quay đầu, cậu đã quên mất người này to gan lại còn xấu miệng, chẳng dọa nổi hắn.

Phim sắp sửa bắt đầu rồi, trên phim xuất hiện logo to của “Công ty điện ảnh Tinh Quang”.

Bạch Chuẩn thuận tay chọn bừa ngay phải một bộ phim tình cảm, tên là “Hoa trong sương”. Ai ngờ bộ phim này quay về câu chuyện một vũ nữ si tình, bị hai người đàn ông vô tình vứt bỏ, sau đó tự sát chết đi.

Câu chuyện hạng ba, bối cảnh đẹp đẽ, diễn viên cũng coi như chuyên nghiệp. Nữ chính mặc sườn xám, vóc dáng thướt tha, khi khóc lên thì ai oán động lòng người.

Giám đốc Trương nói bộ này là người mới quay, là nữ chính mà Công ty Điện ảnh Tinh Quang chuẩn bị nâng đỡ. Ông ta đề cử bộ phim này cũng có ẩn ý.

Bộ phim này còn chưa được công chiếu, nếu như Hoắc thiếu thích nữ chính, ông ta cũng có thể hỗ trợ nối tơ duyên.

Chẳng qua chỉ là một bộ phim tình cảm linh tinh nội dung sến sẩm mà người đương thời thích xem. Hai nam chính trong phim, một người trung niên, một người thanh niên, cũng phù hợp với thẩm mỹ của các chị em xem phim điện ảnh.

Bạch Chuẩn bới móc: “Người này tô son trát phấn, râu người kia xấu quá.”

Hoắc Chấn Diệp tiếp lời: “Vậy tôi sẽ không để râu nữa.”

Bạch Chuẩn nghe thấy vậy, hứng thú nhạt dần, cũng không nói gì nữa.

Hoắc Chấn Diệp tưởng rằng cậu đang nghiêm túc xem phim, cũng không nói thêm gì, chẳng qua cảm giác ngứa ngáy trong lòng không thể nào dịu bớt, thỉnh thoảng lại làm gì đó trong rạp chiếu phim tối om om này.

Bạch Chuẩn đã mơ màng ngủ gà ngủ gật.

“Nếu như cậu cảm thấy không thú vị thì chúng ta về nhé?” Hoắc Chấn Diệp khẽ hỏi.

Phim đang chiếu tới đoạn nữ chính treo cổ tự sát, người đàn ông cô yêu cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra chỉ có cô là yêu anh ta nhất.

Cô gái trong ống kính treo cổ, người đàn ông chạy tới, giây phút anh ta đẩy cửa ra, màn hình dừng lại trên đôi chân mảnh khảnh duyên dáng của nữ chính đang lắc lư dưới sườn xám. 

Nam chính ngã ngồi xuống đất khóc lớn.

Bạch Chuẩn ngáp một cái, lòng kiên nhẫn của cậu đã dùng hết rồi, cái thứ này chẳng đáng để xem. Vừa định đi lại nhìn thấy có thứ gì đó xẹt qua màn hình.

Bạch Chuẩn cau mày: “Đó là gì?”

Cậu không hiểu rõ về mấy thứ đồ Tây này lắm, lẽ nào khi quay bóng bị chồng lên nhau?

Hoắc Chấn Diệp tập trung nhìn kỹ, nhưng khung cảnh ấy đã lướt qua rồi: “Để tôi bảo giám đốc Trương ấn tạm dừng nhé?”

Bạch Chuẩn cảm thấy hứng thú: “Được.”

Rạp chiếu phim vừa tối vừa rộng, Hoắc Chấn Diệp không muốn bỏ lại Bạch Chuẩn ở đây một mình. Hắn đứng dậy nói: “Chúng ta cùng đi nhé? Để cậu ở một mình tôi không yên tâm.”

Bạch Chuẩn mím môi, trong lòng vui mừng, nhưng cậu không chịu thừa nhận. Bởi vì chỉ cần cho tên công tử bột này con voi là hắn lại đòi luôn cả tiên.

Cậu nghiêm túc chỉ vào bốn góc: “Đâu chỉ có mình tôi, còn bọn họ ở chung với tôi nữa kìa.”

Bốn góc có bốn cái bóng trắng xanh đang ngồi.

Hoắc Chấn Diệp chạy ra ngoài tìm Giám đốc Trương, cái bóng trắng ngồi ở góc trái bên trên đang định đi theo thì bị Bạch Chuẩn liếc thấy. Cậu phóng đinh trúc ra, đóng cái bóng đó ngồi yên tại chỗ.

Giám đốc Trương bảo nhân viên chiếu phim tua nhanh phim sau đó dừng lại ở một khung hình.

Bấy giờ Bạch Chuẩn mới nhìn rõ trong khung cảnh nữ chính treo cổ tự sát, ống kính quay lại được một chiếc gương, trong gương có khuôn mặt tươi cười.

Không nhìn rõ được đường nét của gương mặt kia, nhưng có nhìn thấy nó đang nhếch mép, khác với bộ dạng đau buồn của nam chính, nó đang vô cùng vui vẻ.

Chẳng trách hôm nay bốn góc lại ngồi đông đủ, thì ra là những con ma kia tới xem bạn của mình đóng phim.

Hoắc Chấn Diệp nhìn chằm chằm ống kính trong phòng chiếu, hắn chớp chớp mắt, xác định rằng mình không nhìn nhầm mới quay sang hỏi: “Mọi người có nhìn thấy gì không?”

Giám đốc Trương và nhân viên chiếu phim đã bị dọa tái mặt.

Giám đốc Trương hỏi nhân viên với giọng run run: “Ban nãy có không?”

Nhân viên chiếu phim lắc đầu: “Tôi, tôi không để ý.”

Dù sao bộ phim này cũng không thể chiếu, chắc chắn không thể chiếu trong rạp mà ông ta quản lý được.

“Chuyển sang cảnh tiếp theo đi.” Hoắc Chấn Diệp chỉ chỉ màn ảnh.

Nhân viên chiếu phim bạo gan quay máy, bóng dáng trong gương ở khung hình này mờ đi. Ngay khi Giám đốc Trương và nhân viên chiếu phim cho rằng có lẽ bất cẩn quay phải diễn viên đứng bên cạnh thì… gương mặt trong gương há miệng rộng hoác, nó cười càng to hơn.

Giám đốc Trương ôm ngực, cảm thấy mình sắp phát bệnh rồi: “Hoắc thiếu gia, bạn của cậu…” Người trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp kia, đang ngồi một mình bên trong đó.

“Cậu ấy không sợ cái này.” Hoắc Chấn Diệp cười cười.

Giám đốc Trương không tin mấy, hình ảnh đáng sợ thế này mà có người không sợ hả?

“Chiếu tiếp đi.” Hoắc Chấn Diệp nói xong, nhìn thấy nhân viên chiếu phim mặt mày tái mét, hắn đành phải tự mình tới quay máy, hình ảnh tiếp theo hiện lên trên màn chiếu.

Gương mặt đó quay qua, hình như đang gõ mặt gương.

Giám đốc Trương tự xưng là người của thời đại mới, bấy giờ chợt bật lên câu “A di đà Phật”, hận không thể học theo mấy bà cụ chắp tay cầu phù hộ.

Khung hình tiếp theo, không thấy gương mặt kia đâu nữa.

Giám đốc Trương và nhân viên chiếu phim đều thở phào một hơi, nếu như chiếu phim bình thường thì chẳng ai chú ý tới có bóng người lướt qua trong gương, nhưng bọn họ đều đã thấy rồi, sẽ không thể làm như không nhìn thấy.

Giám đốc Trương quyết định trả phim lại cho Công ty Điện ảnh Tinh Quang.

Ông và Giám đốc công ty điện ảnh kia cũng coi như bạn bè, bèn gọi điện thoại qua đó nói: “Các ông đã xem kỹ phim mới chưa vậy? Tôi vừa mới chiếu bộ phim đó cho hai vị khách xem, xảy ra sự cố rồi.”

Ông chủ công ty Điện ảnh Tinh Quang đang sầu não, phim trường tốn nhiều tiền để xây dựng gần đây thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện lạ, rất nhiều bộ phim quay được một nửa rồi không thể quay tiếp nữa.

Khó lắm mới quay xong được một bộ phim lại xảy ra vấn đề.

Quản lý Trương lại không tiện nói thẳng, từ “ma” còn chưa ra đến đầu lưỡi, ông ta đã cảm thấy hai chân run rẩy: “Cảnh quay cuối cùng của nữ chính ấy, không ăn khớp, các ông kiểm tra lại từng cảnh đi.”

Ông ta chỉ có thể nói như vậy thôi.

Hoắc Chấn Diệp quay lại tìm Bạch Chuẩn: “Có xử lý không?”

Bạch Chuẩn hứng thú, nhưng cậu không hứng thú với con ma trong gương, cậu nhìn thấy ma quỷ nhiều rồi, có thế nào cũng không cảm thấy lạ.

“Bộ phim này quay thế nào thế? Còn quay được cả những thứ kia cơ à?” Lẽ nào đây là một loại pháp khí?

Hoắc Chấn Diệp bật cười: “Được, vậy ngày mai chúng ta tới phim trường xem nhé?”

Hắn tìm tới Giám đốc Trương: “Chuyện này không cần nhiều người tham gia, tôi với bạn mình sẽ tới phim trường xem thử.”

Quản lý Trương trợn tròn mắt: “Xem? Xem thử?” Xem cái gì chứ? Chỉ nghĩ tới thôi là ông ta đã nổi hết cả da gà rồi.

“Chúng tôi rất hứng thú với việc này.”

Quản lý Trương là người từng trải, lập tức đoán ngay ra Bạch Chuẩn không phải người bình thường, chưa biết chừng còn là cao nhân, ông ta vội giúp Bạch Chuẩn thổi phồng lên.

Ông ta nói “sự thật” với ông chủ công ty Tinh Quang: “Tôi quen một cao nhân, hay là ngày mai tôi bảo bọn họ tới chỗ ông xem thử nhé?”

Hoắc Chấn Diệp cười hỏi Bạch Chuẩn: “Vừa lòng chưa? Cao nhân.”

“Cũng tạm.”

______________

Lời tác giả: 

Hoắc – Vắt óc tìm kế hẹn hò – Thất

Bạch – Cố gắng kéo dài nhang mệnh – ThấtHẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI SÁU

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play