Sư tỷ vẫn ngồi trước gánh hoành thánh. Cô ta không ngừng ăn, từng miếng lại từng miếng, ăn hết chiếc này đến chiếc khác, vừa ăn vừa húp nước dùng.

Trên mặt của cô ta lộ ra nụ cười như mộng như ảo. Cuối cùng cô ta uống sạch sẽ cả cặn nước rồi bấm bụng thở ra đầy thoả mãn.

Lúc này cô ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt quét thẳng qua ba người rồi dừng lại trên người A Sinh. Cô ta vẫy tay gọi A Sinh: “A Sinh, lại đây, lại bên cạnh sư tỷ này.”

Khoé miệng khẽ nhếch, đuôi mắt cong cong, trong vẻ quyến rũ lại lộ chút quỷ dị lạnh lẽo. 

Tiếng nói lọt vào tai A Sinh có sức cám dỗ không thể cưỡng lại. A Sinh vô thức bước về phía trước một bước. Cậu ta đang định lên tiếng thì bị Bạch Chuẩn cắt ngang.

“Gánh hát Cát Khánh ở đâu?”

Cậu vừa lên tiếng, tâm trí của A Sinh lập tức sáng tỏ, cả người tỉnh táo lại.

Sư tỷ vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, dung mạo được tô vẽ rung động lòng người. “Các anh muốn nghe hí khúc?” 

“Đúng vậy, chúng tôi muốn đi xem.” Hoắc Chấn Diệp khẽ cười với sư tỷ, “Xin cô hãy dẫn chúng tôi đến đó.”

Sư tỷ vô cùng mừng rỡ. Cô ta cười một mình, đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào Bạch Chuẩn và Hoắc Chấn Diệp, miệng thì thào: “Người sống, thật tốt, hì hì.”

Ba người đi theo sau sư tỷ. Giống như chưa được ăn gì, cô ta bước đi lảo đảo trên con đường mòn lát gạch giống như đang đi trên cà kheo, tay nâng lên theo từng nhịp chuyển thân giống như đang vung tay áo nước* vô hình.

*Tay áo nước (thủy tụ): trong kinh kịch Trung Quốc, tay áo nước chỉ phần tay áo dài được may thêm ở cổ tay áo, thường bằng lụa trắng, người trình diễn có thể sử dụng để múa, tạo ra các chuyển động giống như nước gợn sóng nên được gọi là tay áo nước.

Mỗi lần xoay người cô ta đều nhìn chằm chằm vào ba người qua kẽ tay, để chắc chắn bọn họ vẫn đi theo sau mình.

Cuối cùng cô ta gần như chỉ dán mắt vào Hoắc Chấn Diệp, mà bỏ qua Bạch Chuẩn và A Sinh. Ánh mắt lưu luyến trên vai và hông của Hoắc Chấn Diệp.

Bạch Chuẩn đương nhiên cảm nhận được. Cậu trợn mắt lườm Hoắc Chấn Diệp đầy tức giận. Người này đúng là đã quen thu hút ong bướm mà. Hắn thu hút phụ nữ thì thôi, ngay cả ma nữ mà hắn cũng trêu ghẹo!

Sự chú ý của Hoắc Chấn Diệp có tám phần là dành cho Bạch Chuẩn, hai phần còn lại được chia cho A Sinh và sư tỷ của cậu ta.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Bạch Chuẩn đứng dậy. Thì ra cậu chỉ thấp hơn hắn một chút. Khi hai người đứng sóng vai, Bạch Chuẩn cao đến trán hắn. Lúc cậu ngồi hắn không cảm thấy gì, nhưng lúc đứng lên lại cao như vậy, thật vừa vặn.

Lúc ngồi, Bạch Chuẩn trông rất gầy yếu mong manh, nhưng khi đứng lên lại thẳng tắp như cây trúc. Cậu bước đi bình thản trên con đường âm u đầy quỷ khí, giống như đang tản bộ trong sân vắng.

Bất chấp ánh mắt đầy ghét bỏ của Bạch Chuẩn, A Sinh vẫn đi sát bên cạnh cậu, so với Hoắc Chấn Diệp còn gần hơn. Cậu ta run rẩy hỏi: “Hoắc sư huynh, anh có mấy đồng tiền xu?”

“Hai đồng.” Hoắc Chấn Diệp nhíu mày. Đây là món quà đầu tiên mà Bạch Chuẩn tặng cho hắn, hắn nhất định sẽ không cho mượn.

“Có thể… có thể cho tôi mượn một đồng được không?”

Hoắc Chấn Diệp vỗ vai A Sinh, nói: “A Sinh này, có một số thứ nếu cậu không thể chịu đựng nổi thì cũng đừng nhìn làm gì, chi bằng cứ như bây giờ.”

A Sinh liên tưởng nếu trong bát hoành thánh là tròng mắt người, vậy thì những món khác sẽ là thứ gì đây?

Trong đầu A Sinh đang cân nhắc thì bọn họ lại đi ngang quầy bán đậu hũ, bên trong là một nồi trắng trắng non mềm, vừa có ngọt vừa có mặn. A Sinh cố bắt ánh mắt của bản thân phải nhìn thẳng, nhưng vẫn không kìm được mà dòm sang.

Hoắc Chấn Diệp thấy cậu ta dính sát vào Bạch Chuẩn thì cười híp mắt nhắc nhở: “Cậu A Sinh này, chưa biết chừng nồi đậu hũ kia được làm từ óc người đó.”

A Sinh dựng hết cả tóc gáy. Cậu ta dùng tay bịt mắt, nhưng mùi thơm vẫn không ngừng chui vào trong lỗ mũi. Cậu ta bèn dứt khoát dùng đầu ngón tay cắm vào lỗ mũi, còn cảm ơn Hoắc Chấn Diệp: “Sư huynh nói rất phải, không biết vẫn tốt hơn.”

Bạch Chuẩn nghe thấy Hoắc Chấn Diệp hù doạ A Sinh thì khóe miệng khẽ cong, nở một nụ cười nhẹ.

Ba người đi theo sau sư tỷ, chẳng mấy chốc đã đi tới rạp hát.

Rạp hát ở đối diện bàn thờ thần. Bạch Chuẩn liếc sang, thấy tượng thần được trùm đầu bằng một tấm vải đỏ, không rõ là thờ cúng thứ gì, nhưng trên bàn thờ có một bãi nước đọng.

Nhà nào cúng bái thần tiên lại rót rượu xuống đây?

Bạch Chuẩn tập trung nhìn kỹ, phát hiện thứ nước này rớt xuống từ trên tượng thần.

Dưới sân khấu chật kín người, không có chỗ chen chân.

Hoắc Chấn Diệp âm thầm lấy đồng xu ra và nhìn qua lỗ nhỏ. Đám người náo nhiệt vừa nãy biến mất sạch sẽ. Dưới sân khấu chỉ có ba người bọn họ, không còn ai khác.

Sư tỷ đi đằng trước mỉm cười, mời bọn họ đi về phía hậu trường.

A Sinh không dám cất bước. Bạch Chuẩn và Hoắc Chấn Diệp sóng vai đi trước, A Sinh đành phải theo ở phía sau. Vừa bước vào hậu trường, cậu ta đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Trong hậu trường, có người đang luyện giọng, có người đang vẽ mặt, còn có người đang thử phục trang và đạo cụ.

Ba người vừa bước vào, tất cả mọi người đều dừng hết động tác lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào họ bằng thứ ánh mắt đầy tham lam.

A Sinh đưa mắt nhìn xung quanh. Người trong hậu trường cũng quá ít. Gánh hát Cát Khánh có tổng cộng hai mươi lăm người cùng đi, mà ở đây chỉ có hơn mười người, vẫn còn thiếu bảy, tám người nữa.

A Sinh lấy hết can đảm nói: “Sư tỷ! Những người còn lại đâu?”

Sư tỷ dường như không hiểu cậu ta đang hỏi gì: “Người gì? Đều ở đây hết mà.”

“Những người khác đâu?” A Sinh hỏi gấp gáp, “Môn chủ đâu?”

Sư tỷ sầm mặt, cười lên hai tiếng quái dị. Mười mấy người kia từ từ bước tới. Sư tỷ vội cướp lời: “Tôi mang về, người cường tráng nhất phải thuộc về tôi.”

Người cường tráng nhất chính là Hoắc Chấn Diệp.

“Cô cũng đừng tham quá. Cô giành hết về mình nhưng liệu cô có ăn hết nổi không? Chia cho cô thêm một miếng là đủ rồi.” Một người đàn ông với khuôn mặt được hóa trang nói.

A Sinh nói, đôi môi run rẩy: “Sư tỷ, sư huynh, mọi người làm sao vậy? Sư công sai tôi đến đây tìm mọi người. Tôi đến đây để đưa mọi người trở về!”

Tất cả mọi người đều im lặng. Có người dừng bước, có người vẫn tiếp tục bước về phía trước.

Sư tỷ sững sờ, cười buồn bã, chiếc trâm cài tóc rũ xuống bên cạnh mắt, sáng lấp lánh giống như đang rơi lệ. “A Sinh, cậu cũng đừng oánh trách sư tỷ. Sư tỷ đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu không chịu ăn.”

Cô ta đã dẫn A Sinh đi ăn hoành thánh. Chỉ cần ăn hoành thánh máu thì sẽ là người một phe. Nhưng A Sinh đã không ăn, vậy thì không thể trách cô ta được.

Nét buồn bã lóe lên thoáng qua rồi biến mất trong đáy mắt, cô ta lại cười mỉm, mặt hoa đào, áo lụa, eo thon, tay cầm một cây giáo màu bạc, từng bước từng bước áp sát Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn.

Sinh, Đán, Tịnh, Mạt, Sửu, mỗi khuôn mặt được vẽ khác nhau nhưng đều mang một loại biểu cảm.

Sinh, Đán, Tịnh, Mạt, Sửu: các vai diễn trong hí khúc. Sinh: vai nam. Đán: vai nữ (đào). Tịnh: vai nịnh. Mat: vai nam trung niên. Sửu: vai hề.

Lúc mới vào trong, Hoắc Chấn Diệp đã dùng lỗ tiền xu trộm nhìn. Những người này vẫn còn là người, không giống những hồn ma thực sự ở bên ngoài, nhưng vẻ mặt của bọn họ lại không giống như người sống.

Hắn một tay dắt Bạch Chuẩn, một tay nắm khẩu súng trong túi, thấp giọng hỏi: “Những người này đều còn sống phải không?“

“Sống thì vẫn sống, nhưng cũng không khác gì so với đã chết.” Ánh mắt của Bạch Chuẩn tối lại.

Âm Dương Giới là nơi âm dương hỗn độn. Nếu người sống xông vào đó, sống cùng ma lâu ngày sẽ biến thành ma lúc nào không hay. Thế nhưng những người này thì không phải vậy, bọn họ là tự mình lựa chọn muốn làm ma.

Ma ăn nhang đèn, người ăn cơm gạo. Những thứ trong Âm Dương Giới nếu người ăn vào sẽ không bao giờ cảm thấy no, sẽ mãi mãi ở trong trạng thái đói khát.

Lúc gánh hát Cát Khánh mới đến đây, bọn họ vẫn còn lương thực mang theo. Nhưng vì lộ trình gần nên họ cũng không chuẩn bị nhiều lương khô, chẳng mấy chốc đã ăn hết.

Khoảng chừng ba ngày trôi qua, bắt đầu có người cảm thấy nơi này khác thường.

Có quá nửa thời gian trong ngày là đêm tối. Ban ngày cũng không có mặt trời mà chỉ có một tầng ánh sáng đỏ mờ mịt, bọn họ ăn xong bất cứ thứ gì cũng lập tức thấy đói ngay sau đó.

Mãi đến khi bọn họ nhìn những người dân gặm nến giữa ban ngày, gặm từng khúc từng khúc kêu kẽo kẹt.

Mọi người cuống quí, thu dọn đồ đạc để rời khỏi đây, nhưng đợi mãi mà không thấy thuyền đến.

Trong gánh hát cũng có không ít người biết bơi. Không có thuyền thì bọn họ bơi qua sông, chỉ cần tới được bến đò lúc đi thì sẽ thuê thuyền, quay trở lại đón mọi người.

Người bơi lội giỏi nhất là Tống sư huynh, vừa mới xuống nước chưa bơi được bao lâu đã bị một thứ gì đó quấn lấy. Mọi người đứng trơ mắt nhìn anh ta giãy giụa tuyệt vọng trong nước, cuối bị kéo xuống. Từng lớp từng lớp màu đỏ máu, bao phủ trên mặt nước.

Đường thủy không đi được, bọn họ lập tức vượt núi. Vượt qua ngọn núi này, đến thị trấn tiếp theo, ngôi làng tiếp theo, chắc chắn sẽ có biện pháp rời khỏi đây.

Vất vả lắm mọi người mới vượt qua ngọn núi, tưởng rằng mình đã đến một thị trấn khác cho nên vội vã dừng chân. Thế nhưng trên sân khấu của thị trấn đó, vẫn còn treo cây cờ phướn của gánh hát Cát Khánh.

Bọn họ vẫn không bỏ cuộc, nghĩ mình đã gặp quỷ dẫn đường nên mới di chuyển quanh một chỗ. Vì vậy đã chia nhau ra để hành động, nhưng lần tiếp theo xuống núi, thứ bọn họ thấy vẫn là thị trấn này, vẫn là lá cờ ấy.

Trong núi này gần như không có vật còn sống, không có thức ăn, không có bất cứ thứ gì để ăn.

Bụng đói lấn át hết lí trí. Tất cả mọi người đều đói đến, mức ánh mắt cũng toát ra vẻ tham lam đầy thèm khát. Bảy, tám ngày trôi qua, tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất trong gánh hát, người chuyên sắm vai Tôn Ngộ Không nhào lộn đã chết vì bệnh và đói.

Không ai còn sức lực để chôn tiểu sư đệ. Ánh mắt của mọi người đục ngầu, nhìn chằm chằm vào thi thể của tiểu sư đệ. Chẳng biết là ai đã lên tiếng trước: “Chỉ cần ăn thịt nó là sẽ hết đói, có phải không?”

Nhặt củi, đun nước, mài dao.

Đó là bữa ăn no đầu tiên của họ sau mười ngày.

Người cứ thế ít đi, cuối cùng cũng có người lạ đến.

Ba người dựa sát vào nhau. Những người đeo mặt nạ đủ các màu đỏ, trắng, đen, lam ở xung quanh cùng giơ dao chém tới. Hoắc Chấn Diệp lập tức bắn một phát súng lên trần nhà.

Cùng với âm thanh rào rào, hí phục theo trên nóc rạp hát rơi lả tả xuống đất, nóc rạp bị hổng một lỗ.

“Chúng tôi đến đây để đưa mọi người đi.” Hoắc Chấn Diệp trầm giọng nói. Nếu là người, có lẽ vẫn có thể mang bọn họ ra ngoài.

Nhưng những người này lại không hề muốn ra ngoài. Một người mặt xanh trong số đó liếm môi: “Tôi muốn người trắng trắng non mềm kia, nhìn đã thấy ngon.”

Một người mặt đỏ khác cười khà khà bảo: “Tùy các người, để phần gan cho tôi là được.”

“Non” tất nhiên là Bạch Chuẩn.

Hoắc Chấn Diệp bắn một phát súng trúng vai của người mặt xanh. Viên đạn xuyên thủng bả vai của hắn ta, khiến hắn ta lùi về sau một bước. Người mặt đỏ, mặt đen chớp lấy cơ hội xông lên trước. Mười mấy người cùng vây công Hoắc Chấn Diệp.

Đánh đến mức này rồi mà những người kia vẫn nói như đang diễn hí khúc: “Bắt giặc thì phải bắt vua trước. Dù sao cũng không ai có thể trốn thoát được.”

Thân thể A Sinh rất linh hoạt. Sau mấy lần di chuyển cậu ta đã chộp được một con dao, chém lui hai sư huynh của mình. Vốn dĩ đại đa số người đang vây công Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn, lúc này thấy A Sinh cũng không yếu thì chia bớt người ra vây công cả A Sinh.

Hoắc Chấn Diệp che chở Bạch Chuẩn lùi về sau. “Tôi chắc chắn có thể bắn một phát súng trúng một người, nhưng đạn không có nhiều. Cậu mau chạy trước, tôi sẽ dẫn người đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở miếu thổ địa.“

Bạch Chuẩn nhìn Hoắc Chấn Diệp. Hắn đang ngăn một cánh tay trước mặt cậu, ánh mắt chăm chú nhìn mấy người vẽ mặt nạ kia, kiên quyết muốn bảo vệ cậu.

“Còn chưa đến phiên anh bảo vệ tôi.” Nói xong, Bạch Chuẩn lại hỏi: “Mấy người đã diễn hí khúc mấy ngày rồi?”

Không ai để ý đến Bạch Chuẩn. Cậu nhìn lên bầu trời qua lỗ hổng trên đỉnh rạp hát. Sắc trời đang chuyển dần từ đậm sang nhạt, lộ ra ánh sáng màu đỏ. “Tôi đoán hôm nay lại là ngày thứ bảy.”

Bọn họ vẫn chưa diễn hoàn chỉnh minh hí, vốn dĩ cần hát trong bảy đêm liên tục. Đã nửa tháng trôi qua, đây mới là vở diễn thứ bảy.

Người của gánh hát Cát Khánh bị đói rất lâu. Mà vị khách nghe hí khúc kia còn bị đói lâu hơn nữa. Vũng nước đọng trên bàn thờ kia chính là nước miếng của thứ đó.

Bạch Chuẩn vừa dứt lời, một cái miệng xuất hiện sau lỗ hổng trên đỉnh rạp.

Tấm vải đỏ che kín mắt, nước miếng rơi tí ta tí tách. “Đói quá, đói quá…”

Hát hí khúc xong rồi, ăn cơm thôi.

Vừa nói vừa vươn một cánh tay nhỏ và dài vào bên trong rạp hát, quờ quạng giống như đang bắt gà. Nó tóm trúng người mặt xanh và xách hắn ta ra ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng nhai kẽo cà kẽo kẹt. Xương nhỏ ăn rất tốn công, nó chỉ ăn những miếng tỏ, còn lại xương thì nhả vào trong “lồng gà”.

Mấy miếng thịt lẫn máu rơi lộp bộp xuống đất, là tay chân của sư huynh mặt xanh.

Người mặt xanh ban nãy còn muốn bắt Bạch Chuẩn và Hoắc Chấn Diệp làm thức ăn, bỗng chốc đã biến thành món điểm tâm khai vị.

Trong rạp hát vang lên tiếng la hét chói tai, mọi người vội vàng chạy ra ngoài. Hoắc Chấn Diệp kéo Bạch Chuẩn bỏ chạy. A Sinh định chạy theo thì bị một cánh tay giữ chặt, cậu ta quay đầu nhìn. “Trần sư huynh!”.

Trần sư huynh lau sạch những vết thuốc màu trên mặt và nói: “Đi cùng tôi.”

Hai người chạy đến một khu nhà lớn. Trần sư huynh rất thuộc đường, dẫn A Sinh đến nhà từ đường trong khu nhà. Hai người chen chúc chui vào dưới bàn thờ trong từ đường.

Quả nhiên nơi này rất an toàn. Tiếng bước chân của con quái vật vẫn vang lên từ phía xa, nhưng nó không dám đến gần nhà từ đường.

Trần sư huynh níu chặt lấy A Sinh. Anh ta lấy một miếng điểm tâm trên bàn thờ xuống đưa cho cậu ta. “Ăn đi, trừ cái này ra không được ăn thứ gì khác ở đây, cũng đừng uống nước trong ao.”

A Sinh cầm điểm tâm, thấy Trần sư huynh không sao thì suýt chút nữa òa khóc. “Sư huynh, sư công đã mời được Bạch Thất gia rồi, chúng ta nhất định có thể rời khỏi đây.”

Chỉ sợ… những người trong gánh hát không thể thoát ra khỏi đây.

Trần sư huynh chỉ lắc đầu cười khổ: “Ra không được.”

A Sinh vẫn tin tưởng Bạch Chuẩn: “Sư huynh, chúng ta đi tìm Thất gia đi.”

“Không được, phải trốn ở đây, không thể đi ra ngoài.“ Trần sư huynh nhìn A Sinh, nói: “A Sinh, đây… đây là lần thứ hai rồi.”

Đây là lần thứ hai con quái vật kia đi ra ăn thịt người, nhưng trừ anh ta thì không có ai nhớ nữa. Tất cả mọi người trong gánh hát đang không ngừng luân hồi.

Lúc ban đầu Hoắc Chấn Diệp vẫn kéo Bạch Chuẩn chạy, sau đó hắn chê cậu chạy chậm, vội cõng cậu lên. Bước chân của con quái vật kia vẫn văng vẳng phía sau.

“Chạy về miếu thổ địa.” Thổ địa nhận được hương hỏa cũng nên bảo vệ bọn họ lần này.

Bạch Chuẩn nằm trên vai Hoắc Chấn Diệp, quay đầu nhìn thứ kia. Nó có bốn tay, bốn chân, chẳng trách lại đuổi theo nhanh như vậy.

Hai bọn họ vừa chạy vào trong miếu thổ địa, quái vật cũng đuổi kịp phía sau. Nó đang định xông vào thì bị một lớp kim quang mờ nhạt chặn lại.

Tượng thần thổ địa đang tỏa ra một lớp ánh sáng vàng yếu ớt, trấn thủ miếu thờ của Ngài.

Quái vật ngồi xổm xuống, lộ ra một con mắt nhìn chòng chọc vào Bạch Chuẩn và Hoắc Chấn Diệp qua khe cửa sổ rách nát.

Một con mắt của nó không lớn hơn khe cửa sổ là bao. Nó muốn dùng đầu ngón tay vụng về đẩy mảnh ngói ra nhưng bị kim quang làm bỏng nên vội rút tay về.

Hoắc Chấn Diệp giương súng định bắn, nhưng sợ sẽ kích thích con quái vật nổi điên. Hắn thở hổn hển hỏi: “Nó rốt cuộc là thứ gì vậy?”

“Không biết.” Quả nhiên Bạch Chuẩn đã đoán đúng. Có người đã thuê gánh hát đến hiến minh hí, còn phải hiến cả thân xác.

Nếu thứ này chỉ có thể ra ngoài bảy ngày một lần, thì phải phá vỡ vòng lặp này tại lần bảy ngày tiếp theo.

Con quái vật nhìn trộm hồi lâu, chép chép miệng tiếc nuối. Nó ý thức được ngày hôm nay không thể bắt được hai con gà béo ngon miệng này, đành xoay người đi lên trên trấn.

Không sao, còn có con gà khác.

________________

Lời tác giả:

Quái vật: Winner winner, chicken dinner! (Đùa thôi)HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI TÁM

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play