Chiêm Thiếu Đường không có con nối dõi, Tô Nhân lại không chịu ôm bài vị xuất giá thủ tiết cho gã, còn lén lút trốn khỏi quê.
Chiêm lão phu nhân bế một đứa bé trai trong họ về, nhận làm chắt.
Đã có chắt rồi, sao có thể thiếu một đứa cháu dâu cơ chứ? Chiêm lão phu nhân vốn dĩ định kết duyên cho cháu trai mình bằng cách chọn một cô gái vừa chết, chỉ cần bát tự phù hợp, bao nhiêu tiền cũng được.
Nhưng tính tới tính lui, bát tự vẫn không tốt bằng Tô Nhân.
Thấy tướng số cau mày: “Đây chính là ông trời tác hợp, nếu như kết thân từ sớm có thể vượng phu vượng tử. Đáng lẽ có thể thay lão phu nhân mở rộng dòng dõi, nhưng bởi vì chậm chạp không thành hôn nên mới khắc thân khắc cả phu.”
Trước khi tới đây lão đã hỏi thăm cẩn thận rồi, mấy lời này đều là nói dối cả. Bởi vì nói trúng tâm sự của lão phu nhân cho nên đã nhận được một bao lì xì hậu hĩnh.
Tiễn bước thầy tướng số xong, Chiêm lão phu nhân sa sầm mặt. Đều trách con nhóc Tô Nhân kia không chịu thành hôn, nếu như gả tới đây sớm hơn thì Thiếu Đường sẽ không chết.
“Cho mời Trần tiên nương tới đây.” Trần tiên nương là bà đồng có tiếng số một ở nơi này, nhà ai cần xua tà gọi hồn đều tới tìm bà ta.
Trần tiên nương vừa nghe Chiêm lão phu nhân gọi, biết ngay đây là việc làm ăn lớn. Bà ta cười híp mắt, ngồi xuống nói: “Tôi cũng tính quẻ được, lão phu nhân sắp mời tôi tới đây rồi.”
Bà ta lấy ngày sinh tháng đẻ của mấy cô gái khác: “Những cô này đều vừa mới mất, tôi đã giữ lại giúp lão phu nhân đấy ạ.”
Chiêm lão phu nhân lắc đầu: “Ta không cần người khác, ta chỉ cần con nhóc nhà họ Tô kia thôi.”
Trần tiên nương lộ vẻ khó xử: “Lão phu nhân, vốn dĩ chuyện này cũng không khó, đâu phải là chưa từng làm.” Bà ta khẽ cười để lộ hàm răng vàng khè.
Người sống kết hôn với người chết đa phần là bên nam giàu có, sau đó cưới cô gái như hoa của hộ nghèo về nhà. Tiếp theo làm một người giấy, bắt cô gái bái đường với người giấy hoặc ôm gà trống. Dù sao bái đường cũng có nghĩa là đã thành thân.
“Con nhóc nhà họ Tô kia chạy rồi cơ mà.” Bây giờ phải tìm ở đâu.
“Nếu không phải nó không chịu gả thì làm sao mà khắc chết Thiếu Đường, còn khắc chết cả cha mẹ ruột của nó cơ chứ.” Chiêm lão phu nhân dòm Trần tiên nương, lấy ra một thỏi vàng, “Chuyện này mà xong thì ta đưa bà thêm hai thỏi nữa.”
Trần tiên nương bị thỏi vàng làm mờ cả mắt, cắn răng: “Cũng không phải không thể, nhưng phải bỏ chút tiền.”
Liệt kê danh sách để nhà họ Chiêm tổ chức tiệc cưới cho Chiêm Thiếu Đường, theo quy cách của người sống. Mời thợ thủ công bản địa làm một ngôi nhà lớn có năm sân.
Sau đó làm thêm kiệu, nhạc công, bà mối, cuối cùng còn làm một tân nương có dáng vẻ giống hệt Tô Nhân và ghi ngày sinh tháng đẻ của tân nương vào sau lưng người giấy.
Một cỗ quan tài sơn đỏ, vừa là quan tài vừa là kiệu qua, đặt người giấy nằm trong quan tài.
Chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ, chọn một ngày xấu đốt hết những thứ đó trên mộ phần Chiêm Thiếu Đường. Người thành thân thì phải chọn ngày tốt, còn ma thành thân phải chọn ngày xấu. Cuối cùng hạ táng chung với gã.
Trần tiên nương vừa đốt người giấy vừa nghĩ tới thỏi vàng óng ánh kia, cười tít cả mắt: “Nói với Chiêm thiếu gia, cứ đợi tới ngày lấy tân nương thôi.”
Đứa chắt trai mà Chiêm lão phu nhân vừa mới thu nhận cũng mặc một bộ quần áo mới, dâng hương dập đầu trước bia mộ.
Người ở quê không ai không nói nhà họ Chiêm quả là phúc hậu, Chiêm thiếu gia đã chết cũng là một người si tình, không cần ai khác mà chỉ cần con gái nhà họ Tô, cho nên nhà họ Tô mới làm người giấy đốt xuống.
Trần tiên nương khắc hai người gỗ, chạm qua loa mặt mày rồi khắc ngày sinh tháng đẻ lên lưng người gỗ. Đốt nhang cả đêm, hai người gỗ kia vậy mà biến thành bộ dáng của Tô Nhân và Chiêm Thiếu Đường.
Mỗi ngày dùng kim đâm vào ấn đường Tô Nhân, đâm tới khi vận khí của cô ta tan tành thì đội người giấy có thể đón dâu.
Trần tiên nương bày thêm cho Chiêm lão phu nhân một cách hay: “Tô bài vị cho cô ta. Khi hạ táng Chiêm thiếu gia không phải có khắc tên cô ta sao, phải tô sang một màu khác.”
Bia mộ người sống có một màu, người chết lại màu khác. Tô màu khác cho bia mộ, chính là coi như Tô Nhân đã chết.
Chiêm lão phu nhân tuổi đã cao, đương nhiên không thể ngày ngày tới phần mộ tô bia được. Bà ta phái một người tô tên của Tô Nhân, sau đó lại bảo Trần tiên nương làm một bài vị.
Ngày ngày đêm đêm bà ta đều ngồi tô bài vị, nhưng việc hỉ lại không hoàn thành. Trần tiên nương mời một thầy thông linh mới biết Chiêm Thiếu Đường muốn thay người khác.
Vì thế Trần tiên nương lại khắc một người gỗ nhỏ.
“Nó muốn cưới thì cưới, bên cạnh có thêm một người làm bạn thì ta cũng yên tâm hơn.” Khi Chiêm Thiếu Đường còn sống, gã muốn gì Chiêm lão phu nhân cũng cho, chết rồi vẫn muốn cái gì là được cái đó.
Hoắc Chấn Diệp quăng người gỗ Đào tiểu thư vào trong chậu lửa.
Chiêm lão phu nhân không nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp, chỉ nhìn thấy ngọn đèn pháp nổ lép bép, cái bàn rung lên. Một trong ba người gỗ rơi vào trong chậu lửa.
Bà ta vội vàng vươn tay ra đỡ lấy nhưng ngọn lửa kia thoáng cái đã đốt cháy mặt mũi người gỗ, bát tự sau lưng cũng trở nên loang lổ.
Chiêm lão phu nhân vội vàng bảo vệ đàn hương, cháu bà ta còn chưa thành thân, sợi tơ hồng này không thể đứt được.
Trần tiên nương bước ra khỏi phòng: “Được đấy, kiệu hoa đã được nâng tơi trước cửa, tiểu quỷ nơi nào dám tới cướp dâu!” Bà ta lấy ra một xấp giấy vàng, mời vong nhập vào người.
Cả người bà ta rung lên ầm ầm, vớt từ trong lư hương ra một nắm tro, hất vào đàn pháp.
Ở giữa đàn pháp xuất hiện hai bóng người.
“Không hay rồi, đối phương có mời cao nhân tới, chúng ta không đánh nổi.”
Chiêm lão thái thái nắm chặt tay Trần tiên cô: “Có ý gì, bọn họ định không cho Thiếu Đường thành thân ư!”
Trần tiên nương chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bà ta thực sự muốn có thêm hai thỏi vàng kia.
Trần tiên nương rút một cây trâm cài trên đầu xuống, cắm từng chút lên đàn pháp. Bà ta không ghim Hoắc Chấn Diệp mà ghim chặt Chiêm Thiếu Đường.
Chiêm Thiếu Đường gào thét.
Trần tiên cô tập trung nhìn vào, nắm lấy gì đó sau đó lấy ra một cái bình, định dùng cái bình này nhốt tiểu quỷ lại.
Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy có một cái bình lớn sắp ụp xuống đầu mình, hắn lập tức nhớ tới bình chu sa mà Bạch Chuẩn dùng để thu ác linh. Hắn đá vào bài vị khắc tên Đào Vịnh Hoa, xoay người muốn trốn.
Cái bình vừa úp lên đầu, phù chú trên người Hoắc Chấn Diệp phát ra ánh sáng đỏ. Ánh sáng đỏ phá vỡ bình đất, Trần tiên nương “ai da” một tiếng ngã ngửa về sau, dập mông xuống đất.
“Rắc” một tiếng vang lên, xương cốt gãy rồi.
Trước mắt Hoắc Chấn Diệp lóe lên ánh sáng, khi hắn quay đầu lại nhìn, bài vị gỗ đang lắc lư như sắp vỡ nứt. Cùng lúc khi bài vị gỗ vỡ nứt ra, Hoắc Chấn Diệp cũng tỉnh dậy.
Ý thức của hắn dần quay về, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích. Mở mắt trông thấy Bạch Chuẩn ngồi ở đầu giường, nhìn chăm chăm vào hắn. Thấy hắn tỉnh, trong lòng cậu cũng được thả lỏng.
Hoắc Chấn Diệp nằm trên giường khẽ cười với Bạch Chuẩn. Bạch Chuẩn vô thức cong khóe môi với hắn, vừa cười lên cậu đã hồi thần, lập tức nghiêm mặt: “Anh chậm quá đấy.”
Một nén nhang sắp cháy hết rồi.
Hoắc Chấn Diệp ngồi dậy, bàn tay vừa cử động thì phát hiện mình đang nắm thứ gì đó. Hắn ghé mắt nhìn qua, trái cổ trượt lên xuống. Hắn đang nắm tay Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn cứng người rút tay về, bình tĩnh thản nhiên phủi quần áo: “Không cần phải nghĩ nhiều, tôi thấy tay chân anh quơ cào lung tung rất ồn.”
“Tôi nghĩ nhiều cái gì?“ Hoắc Chấn Diệp cảm thấy, không phải Bạch Chuẩn hoàn toàn không có ý với mình.
Hắn ngồi dậy, co một chân, cánh tay đặt lên đùi, khẽ nhướng mày: “Cái gì mà nghĩ nhiều với không nghĩ nhiều? Còn cần sư phụ giải thích dùm tôi đó.”
Bạch Chuẩn lập tức xoay người, Hoắc Chấn Diệp dí sát phía sau. Hắn nắm lấy tay đẩy xe lăn, cúi người xuống nói nhỏ sát bên tai cậu: “Tôi không có cách nào kiềm chế được suy nghĩ cả.”
Hơi thở nóng bỏng chui vào tai Bạch Chuẩn. Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy vành tai Bạch Chuẩn đỏ ửng lên, lòng như đánh trống, hé miệng định hôn cậu.
Đôi môi vừa mới lướt qua vành tai, xe lăn vọt lên phía trước, lao vào trong phòng nhanh như chớp, chắc là đã bị dọa mất rồi.
Hoắc Chấn Diệp đang định đuổi theo thì bị dội một chậu nước lạnh từ trên xuống, cả người ướt như chuột lột. Mực chu sa trên người nhòe ra từng mảng.
Bạch Chuẩn đúng thật là đang xấu hổ ư? Cậu xấu hổ rồi.
Hoắc Chấn Diệp bật cười thành tiếng. Mặc dù bị dội ướt nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, cả người ướt như chuột lột đứng ở giữa phòng cười không ngậm được mồm.
A Tú, hoàng tước và người giấy trong phòng đều dòm hắn. Ngay cả người giấy hất nước cũng ngây ra, không phải bị dội nước tới ngốc rồi đấy chứ.
Cả bọn ngó Hoắc Chấn Diệp, lại ngó chủ nhân đang giận tím người, không ai dám lên tiếng cả.
Hoắc Chấn Diệp tắm rửa xong, lau mình mẩy sạch sẽ rồi chui vào trong phòng Bạch Chuẩn: “Tôi ngủ ở hành lang lạnh quá, có thể ngủ trong phòng cậu được không?”
“Lạnh càng tốt, hạ hỏa cho anh.” Bạch Chuẩn quay lưng lại phía hắn.
Hoắc Chấn Diệp coi như cậu đồng ý: “Vậy thì tôi vào nhé?”
Ban nãy hắn đã chạm vào vành tai rồi, nếu như lớn gan hơn một chút, là có thể… có thể ngậm lấy. Chỉ nghĩ thôi Hoắc Chấn Diệp cũng đã ngừng thở.
Bạch Chuẩn áp cái tai bị chạm vào xuống gối đầu, áp tới mức nóng hầm hập.
Hoắc Chấn Diệp chuyển giường vào trong, Bạch Chuẩn vẫn còn quay mặt vào tường: “Để sát vào tường bên kia, đừng có để gần tôi.”
“Được, tôi không để gần cậu.” Âm cuối như mang theo tiếng cười. Hắn cũng không dám nói mấy lời trêu chọc, sợ thực sự chọc giận Bạch Chuẩn rồi đêm hôm bị cậu ném ra đường.
Nhưng ngày suy nghĩ thì đêm nằm mơ, hắn đâu thể khống chế giấc mơ được.
Bạch Chuẩn hé mắt, nghe thấy tiếng động còn tưởng rằng người này tái phát tật xấu. Cậu ngồi dậy định gọi người hầu giấy ném Hoắc Chấn Diệp ra ngoài.
Nhưng nhìn kỹ, hắn đang ngủ, còn ngủ rất say sưa. Nghe thấy tiếng thở cửa hắn là biết ngay hắn đang mơ thấy cảnh hương diễm gì.
Bạch Chuẩn sờ cây trúc, nên quật một cái cho tỉnh hay là hất thêm chậu nước nữa đây? Còn chưa quyết định xong, cậu nghe thấy Hoắc Chấn Diệp mở miệng nói ra một tiếng “Bạch”.
Bạch Chuẩn nắm chặt cành trúc trong tay, chợt dừng động tác. Người hầu giấy trong phòng nhìn về phía cậu, Bạch Chuẩn liếc phát, hai người hầu giấy ngoan ngoãn lùi ra khỏi phòng còn giúp chủ nhân đóng cửa.
Cuối cùng Bạch Chuẩn cũng không quất cành trúc xuống. Cậu kéo chăn của Hoắc Chấn Diệp, để hắn bị gió lạnh thổi giảm bớt khô nóng.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Chấn Diệp chun mũi tỉnh dậy, hắt xì hơi liền mấy cái. Vừa dòm phần hông mình không có chăn, hắn cảm thấy nghi ngờ vì mình lúc ngủ có đá chăn bao giờ đâu.
Hắn hắt xì xong, Bạch Chuẩn cũng hắt một cái.
Hoắc Chấn Diệp sốt sắng: “Tôi lây cho cậu à?”
Bạch Chuẩn đỏ bừng mặt và tai quay đầu qua, cậu cũng phải hóng gió cho bớt nóng.
Hoắc Chấn Diệp khịt mũi gọi điện thoại cho Đào tiểu thư: “Tôi đã hủy tượng gỗ của cô rồi, còn của em họ cô thì chưa kịp hủy.”
Đào tiểu thư nắm chặt ống nghe, nhìn Tô Nhân ngồi trên sô pha. Cô ta uốn mái tóc quăn y hệt cô, mặc cùng một kiểu quần áo với cô. Tô Nhân đã chuẩn bị hoàn toàn để thay thế cô rồi.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Đào Vịnh Hoa liếc thấy sắc mặt em họ ngày càng tốt còn sắc mặt mình thì ngày một kém đi, cô nắm chặt lấy ống nghe điện thoại, “Tôi sẽ nói với con bé.”
Cô không thể biến thành một người như Tô Nhân được.
Gác ống nghe xuống, Đào Vịnh Hoa nhìn cô em gái họ và bước tới trước mặt cô ta: “Em họ này, em muốn đi học đúng không? Chị tìm được một trường có thể nhận em đấy.”
Trường học Giáo hội cho nữ, tuổi tác và trình độ căn bản nào cũng có thể vào học, chế độ nội trú và quản lý thống nhất, chỉ có cuối tuần mới được ra ngoài tập thể.
Quả thực ban đầu Tô Nhân cũng muốn đi học, nhưng bây giờ cô ta không muốn đi nữa. Đi xem phim, đi dạo phố mua đồ và uống cà phê, sống những ngày tháng như vậy nhàn nhã biết bao.
“Chị họ, em…”
“Sao nào? Em lại không muốn đi học nữa à?” Đào Vịnh Hoa hỏi.
Đào phu nhân bật cười: “Trường học thế nào? Không thể đưa Nhân Nhân đi học nhanh thế chứ.”
“Đã khai giảng rồi, bây giờ Nhân Nhân đi cũng đã muộn. Con nhờ cậy giáo viên, phải khó lắm mới có thể giúp con bé nhập học, chẳng qua phải vất vả một chút.”
Đào phu nhân vừa nghe thấy con gái phải nhờ cậy giáo viên mới xin cho Nhân Nhân vào học, lập tức nói với Tô Nhân: “Vậy cũng tốt, Nhân Nhân vẫn luôn muốn đi học mà. Chị cháu phải nhờ người mới tìm được trường đấy.”
“Trường học có quy định ở ký túc, mới vào thì phải ở mấy ngày, sau này có xe đưa đón cũng được.” Đào Vịnh Hoa nhìn Tô Nhân cười cười: “Nào, để chị dọn đồ đạc hộ em.”
Tô Nhân cứ thế bị kéo vào phòng. Cô ta hiểu được Đào Vịnh Hoa muốn đuổi cô ta đi: “Chị họ! Em đã làm gì sai ư? Chị muốn đuổi em đi sao?”
“Thím Chu! Thím cũng vào đây dọn đồ cho biểu tiểu thư đi.”
Đào phu nhân cảm thấy chuyện xảy ra quá mức đột ngột, nhưng trước giờ con gái bà không phải là đứa trẻ xốc nổi. Bà đi tới cạnh cửa hỏi: “Sao mà vội thế con.”
“Bên kia thông báo rằng đã muộn một tháng rồi, Nhân Nhân phải nhanh chóng tới báo danh.”
Đào phu nhân cau mày: “Vậy cũng được, học mấy ngày trước, nếu như không quen thì bàn sau.”
Tô Nhân vẫn không chịu: “Có phải chị họ ghét em nên muốn đuổi em đi đúng không?”
“Tại sao cháu lại nói như vậy. Chị cháu trước giờ vẫn đối xử với cháu rất tốt, lần này còn nhờ cậy người ta, cũng là do cháu luôn miệng nói muốn đi học cơ mà.” Đào phu nhân không vui. Bà cảm thấy Tô Nhân có nhát gan cũng không nên nói ra những lời thế này.
Thím Chu đang định đi mở tủ quần áo của Tô Nhân thu dọn quần áo.
Tô Nhân giật mình hoảng hốt, cô ta chạy tới trước tủ quần ôm chặt lấy cửa tủ: “Tôi không đi, tôi không đi.”
Thím Chu bị làm khó quay ra nhìn Đào phu nhân. Đào phu nhân mềm lòng, đây đâu có giống như cho đi học, ngược lại giống như đuổi cô ta ra khỏi nhà hơn: “Con gái, chuyện này đột xuất quá, Nhân Nhân chưa thể tiếp thu được ngay, hay là đợi thêm mấy ngày nữa?”
Đào Vịnh Hoa đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Đào phu nhân, thím Chu cùng với cô và Tô Nhân.
Cô bước tới trước mặt Tô Nhân, kéo cô ta qua: “Thím Chu! Trông chừng biểu tiểu thư. Tôi muốn nhìn xem trong tủ quần áo của cô có giấu thứ gì.”
Đào Vịnh Hoa mới chính là đại tiểu thư nhà họ Đào. Thím Chu nghe vậy còn tưởng là ăn trộm, lẽ nào biểu tiểu thư ăn trộm đồ bị tiểu thư bắt được ư? Bà lập tức túm hai tay Tô Nhân bắt chéo ra sau.
“Có chuyện gì vậy?” Đào phu nhân vừa dứt lời, Đào Vịnh Hoa đã lục trong tủ ra một người rơm.
Trên người rơm kia dán ảnh Đào Vịnh Hoa, giống như được cắt ra từ một bức ảnh hoàn chỉnh. Trên người rơm còn cắm một cây kim dài mảnh. Đào phu nhân nhìn thấy vậy giật mình hét lên: “Đây là thứ gì!”
Người rơm này Tô Nhân mua ở chỗ Tôn tiên nương.
Chỉ cần nếm qua vị ngọt sẽ không dừng lại được.
Thím Chu cũng bị dọa ngơ ra, bà ta túm chặt Tô Nhân, Tô Nhân ngã nhoài ra đất: “Không phải đâu chị họ, chị nghe em nói đã.”
Đào Vịnh Hoa xé ảnh chụp trên người rơm xuống: “Không cần cô phải nói, để tôi nói đi. Ở dưới quê cô đã được đính hôn với một người tên là Chiêm Thiếu Đường có đúng không?”
Tô Nhân lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải đâu, em không biết.”
Cô ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Đào phu nhân đã hiểu ra rồi, ánh mắt bà nhìn Tô Nhân hoàn toàn biến đổi. Cô ta nguyền rủa con gái bà thì cũng chính là nguyền rủa cả nhà họ Đào.
Chẳng trách con gái bà lại đóng cửa, chỉ để thím Chu – người hầu mười mấy năm trong nhà này ở đây. Dù sao thì Tô Nhân cũng là bà con thân thích, chuyện này mà truyền ra ngoài thì ra cái gì?
Đào phu nhân hít sâu: “Thu dọn đồ đạc cho biểu tiểu thư, hôm nay đưa biểu tiểu thư tới trường học luôn, học tập quan trọng.”
Tô Nhân vẫn không chịu. Đào phu nhân nói: “Nhân Nhân, cháu muốn đi học hay là muốn về quê?”
____________________
Lời tác giả: Tiểu Bạch biết rồi nhưng Tiểu Bạch không thừa nhận.HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI HAI
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT