Bạch Chuẩn còn chưa cất lời, Hoắc Chấn Diệp đã nghi hoặc: “Làm sao cậu biết là người giấy mặc quần áo cho cô ấy? Cậu trông thấy à?”

Rõ ràng đêm qua Bạch Chuẩn đang bận siêu độ cho đứa bé gái kia. Dương thọ của nó chưa hết nhưng lại bị vợ bé của cha mình hại chết, cho nên oán khí rất nặng, không chịu ra đi.

Bạch Chuẩn phải tốn khá nhiều tinh lực mới tiễn được cô bé, xong xuôi cậu thở dài bảo: “Trẻ con đúng là thật phiền phức!”

Nó là một bé gái, khóc thút thít vô cùng đáng thương. Nước mắt vừa chảy khỏi vành mắt lập tức hóa thành sương mù, khiến cho khoảng sân nhà trong phút chốc trở nên trắng xóa.

Mặc dù mệnh hương của Bạch Chuẩn càng ngày càng dài, nhưng cậu vẫn nên nhận một đồ đệ. Năm ấy lúc sư phụ thu nhận cậu, ông đã hơn ba mươi tuổi. Sau đó ông cũng chỉ sống thêm được chừng mười năm, mới năm mươi tuổi đã qua đời.

Sư huynh thì càng không cần đề cập tới, vốn dĩ không sống được lâu, lại đi lầm đường hết lần này đến lần khác.

Bạch Chuẩn vô cùng phiền lòng. Cậu vừa ghét trẻ nít, vừa không thể không nhận đồ đệ, hơn nữa còn phải là người có số mệnh thiếu khuyết, bát tự sát tinh nặng.

Ban đêm Bạch Chuẩn nằm trên giường lò xo nhắm mắt thở nhịp nhàng, nghe thấy tiếng động sột soạt bên kia bức tường. Đã thế tiếng động còn càng lúc càng vang, âm thanh càng lúc càng khó nén xuống.

Đương nhiên là cậu biết Hoắc Chấn Diệp đang làm gì. Nghe tiếng thở dốc không ngừng truyền tới từ phía đối diện, cổ họng cậu khô khốc. Cậu bất ngờ cất giọng hỏi không đầu không đuôi: “Tôi dạy cho anh, rồi anh dạy đồ đệ nhỏ hơn, anh thấy thế nào?”

Hoắc Chấn Diệp lập tức ngừng thở! Hắn tưởng Bạch Chuẩn đã ngủ rồi. Cách một bức tường, hắn đang tưởng tượng ra một chút chuyện sung sướng, hơi thở gấp gáp. Đang đến lúc then chốt thì Bạch Chuẩn lên tiếng, khiến hắn lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Bạch Chuẩn trở mình trên giường. Chút động tĩnh nho nhỏ của cậu khiến tim Hoắc Chấn Diệp đập thình thịch, mãi lúc lâu sau nhịp thở của hắn mới ổn định trở lại. “Cậu nói gì cơ?”

“Tôi nói, tôi dạy anh, rồi anh dạy trẻ con, anh thấy thế nào?” Chỉ cần không khai nhãn cho Hoắc Chấn Diệp, không dẫn hắn đi dâng hương trước tổ sư gia. Còn tay nghề làm giấy, thì không có gì là không thể truyền dạy.

Kỹ thuật cơ sở là khó nhất, khả năng vẽ của hắn lại không tồi, như vậy cũng là hiếm thấy rồi.

Hoắc Chấn Diệp là một người đàn ông khoẻ mạnh bình thường, người mình thích chỉ cách mỗi bức tường, chỉ cần nhắm mắt lại thôi là trong khoang mũi tràn ngập mùi giấy trúc trên người cậu.

Hoắc Chấn Diệp cũng đã nhịn đủ lâu rồi, đến tận bây giờ hắn mới “giải quyết” một lần. Hắn nghiến răng làm dịu ngọn lửa vẫn còn chưa dập tắt hẳn và nói: “Đương nhiên là được. Cậu muốn nhận một đồ đệ nữa à? Vậy chúng ta đến viện mồ côi chọn một đứa trẻ phù hợp nhé? Bao giờ thì đi?”

Bạch Chuẩn biết hắn bị cắt ngang. Cậu lười biếng trở mình, sau đó khẽ đáp: “Về sau hãy nói.”

Hoắc Chấn Diệp túm chặt chăn. Chuyện không gấp, tại sao cậu cứ phải nói vào lúc nãy chứ?!

Giọng của Bạch Chuẩn lại vọng sang, ra vẻ ông cụ non bảo hắn: “Người trong Thất Môn không được quá trọng ham muốn.”

Hoắc Chấn Diệp nằm bẹp trên chiếc giường gỗ nhỏ, một tay gác trên trán, một tay để bên người, giận đến mức bật cười: “Sư phụ nói chí phải. Ham muốn ăn uống cũng là ham muốn, vậy nên ngày mai cũng đừng bơ sữa chưng nữa nhé!”

Dẫu sao thì da mặt hắn cũng dày. Đều là đàn ông, Bạch Chuẩn không biết lúc hắn làm việc này đang nhớ đến ai, hắn sợ gì chứ!

Bạch Chuẩn ở đầu bên kia không nói gì.

Buổi sáng, Hoắc Chấn Diệp thức dậy. Hắn nới lỏng cúc áo sơ mi, đi vào phòng Bạch Chuẩn, dựa người lên cửa vừa đánh răng vừa hỏi: “Cậu có muốn ăn bơ sữa chưng nữa không?”

Thấy Bạch Chuẩn nhắm mắt không trả lời, hắn khẽ cười, tiếp tục đánh răng. Tiếp sau đó là Đào tiểu thư gõ cửa.

Vậy sao Bạch Chuẩn lại nhìn thấy người giấy mặc quần áo cho Đào tiểu thư?

Đào tiểu thư có chút mờ mịt. Mặc dù Bạch Chuẩn có vẻ lãnh đạm nhưng cậu nói câu nào trúng câu đó. Cô tin tưởng Bạch Chuẩn thật sự có thần thông, nhưng sao lời của Hoắc tiên sinh có gì đó sai sai?

“Không có nền nếp gì cả, ai cho phép chen vào lúc sư phụ đang nói chuyện?” Bạch Chuẩn nhìn Đào Vịnh Hoa, nói: “Cô nói chi tiết một chút.“

Hoắc Chấn Diệp cảm giác được ánh mắt của Đào Vịnh Hoa. Hắn khẽ hắng giọng, đứng ở sau lưng Bạch Chuẩn.

Đào Vịnh Hoa ngồi xuống bên chiếc bàn trong nhà chính, A Tú mang cho cô một tách trà.

Cho dù trong lòng đang rất lo âu, nhưng Đào Vịnh Hoa vẫn không nhịn được liếc nhìn A Tú. Cô nói cảm ơn, nắm chặt chén trà, phải nắm thứ gì đó trong tay thì cô mới cảm thấy tự tin hơn.

“Em họ… em họ tôi đưa tôi đi gặp một bà hỏi gạo được gọi là Tôn tiên nương.” Đào Vịnh Hoa từ từ hồi tưởng lại. Tối hôm qua cô đã suy nghĩ hoàn toàn rõ ràng rồi, nhưng khi thực sự phải nói ra, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Có lẽ ngày hôm đó nó đã muốn… muốn dùng tôi để thế chỗ. Nhưng tôi bị người ta hắt nước vào người, nên việc hỏi gạo bị gián đoạn. Lúc ra khỏi cửa gặp phải người đó, bảo là nước lau tượng Quan Âm. Tôi đoán rằng có lẽ bởi vậy nên mới thất bại.”

Tôn tiên nương? Chưa từng nghe nói tới.

Bạch Chuẩn ngả người dựa vào ghế. Không bái chính thần, đương nhiên là không làm chuyện đứng đắn.

(Chính thần: Các vị thần chính thức, như: Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương, Phật Tổ Như Lai, Quan Âm Bồ Tát; tổ tiên dòng chính của các vị quân vương thời phong kiến, như: Hạo Thiên Thượng Đế, Đông Hoàng Thái Cực.)

Đào Vịnh Hoa cố kìm nước mắt. Em họ đã ở nhà cô được hơn nửa năm, cô tự hỏi bản thân không hề đối xử lạnh nhạt với cô ta. Cô hít sâu một hơi, nói: “Hôm qua nó bảo với tôi là đi miếu Thành Hoàng bái thần và xin bùa hộ mệnh, nên hỏi ngày sinh tháng đẻ của tôi.”

Bạch Chuẩn dùng một tay chống cằm, cầm nhánh trúc khều lấy chiếc túi đặt trên bàn, lấy sôcôla ra ăn.

Hoắc Chấn Diệp đè nhánh trúc xuống, bảo cậu: “Ăn cháo xong rồi hãy ăn kẹo.” Hắn đã giao kèo với người bồi bàn ở quán trà Quảng Đông, mỗi ngày cậu ta sẽ giao cháo đến nhà, trong vòng nửa tháng không được giao trùng món.

Bạch Chuẩn bèn rút nhánh trúc lại.

Đào Vịnh Hoa tiếp tục giải thích. Kỳ lạ là thái độ của Bạch Chuẩn càng thờ ơ lười biếng, cô càng cảm thấy yên lòng hơn. “Đêm qua tôi mơ thấy người giấy đến đón mình. Chúng mặc áo cưới cho tôi rồi dùng kiệu khiêng tôi đến một ngôi nhà rất lớn, bắt tôi bái đường thành thân.”

Nhớ đến những thứ chuyện âm u quỷ quái này, sắc mặt Đào Vịnh Hoa trắng nhợt.

“Tôi thấy trên bàn hỉ bày hai chiếc bài vị, trên bài vị có khắc tên của tôi.” Cuối cùng cô cũng kể xong, cắn môi nhịn không cho nước mắt trào ra. “Đại sư, ngài có biện pháp gì không?”

“Cô bị hắt nước Quan Âm, phải rất may mắn mới đúng. Tại sao cách một đêm mà người giấy đã dám tìm đến tận nhà?”

Đào Vịnh Hoa lnghiêm túc hồi tưởng lại. “Vốn tôi định chạy trốn, nhưng đột nhiên bị đau dữ dội, không thể chạy được.”

Bạch Chuẩn bình tĩnh nhìn kỹ giữa trán Đào Vịnh Hoa, thấy mi tâm của cô chuyển đen, khí vận suy bại. Cậu lập tức sáng tỏ, đây là có người giở trò.

Người sống mặc quần áo giấy, vận số sẽ càng ngày càng sa sút, chỉ cần dày vò cô thêm vài ngày, bọn chúng sẽ dễ dàng đưa cô đi.

Đào Vịnh Hoa khẩn thiết nhìn Bạch Chuẩn, hỏi: “Tôi phải làm gì mới có thể thoát khỏi những chuyện này đây?”

Trước giờ Bạch Chuẩn ra tay đều là tra tận gốc: “Tân lang là ai?”

Tô Nhân chưa bao giờ kể. Cô ta vẫn luôn khăng khăng nói rằng mình không quen biết gã đàn ông kia. Hôm qua Đào Vịnh Hoa muốn nhìn rõ bài vị, nhưng chưa kịp thấy đã bị đánh thức. “Tôi không nhìn rõ.”

Vậy thì có chút khó khăn đây. Nếu không biết danh tính và ngày sinh, sẽ không biết được là nhà ai đang làm đám cưới.

“Nếu như hôm nay tôi lại nằm mơ, có phải chỉ cần nhìn rõ họ tên trên bài vị là sẽ có biện pháp?” Đào Vịnh Hoa dù sợ nhưng vẫn cố gắng nghĩ cách.

“Cô dám sao?” Bạch Chuẩn có chút thay đổi cách nhìn về cô.

“Tôi dám.” Chỉ có như vậy, cô mới có thể được giải thoát hoàn toàn. Đào Vịnh Hoa nắm chặt hai tay, đầy quyết tâm: “Tôi về nhà hỏi mẹ tôi trước, xem có phải Tô Nhân từng đính hôn lúc còn ở nông thôn hay không. Nếu hỏi được họ tên của đối phương, tôi sẽ gọi điện đến đây báo cho đại sư. Nếu không hỏi được…. tôi sẽ….“

Sẽ vào giấc mơ thêm một lần.

Bạch Chuẩn nhíu mày, gọi A Tú.

A Tú lập tức đi từ trong phòng ra, đặt một đồ vật trên bàn và đẩy đến trước mặt Đào Vịnh Hoa.

“Kéo?” Đào Vịnh Hoa cầm lên, chạm tay vào mới biết nó được làm bằng giấy. Nhưng trông đường nét sáng bóng rất giống với kéo thật.

“Ban đêm khi cô ngủ hãy nhét cây kéo này xuống dưới gối đầu.”

“Cái này để làm gì?”

“Đến tối cô sẽ biết.”

Đào Vịnh Hoa cất kéo giấy vào trong túi xách rồi nói: “Cảm ơn Hoắc tiên sinh, cảm ơn đại sư, ngày mai tôi lại lới.”

Bạch Chuẩn cúi đầu uống một ngụm trà, tán tưởng: “Vị Đào tiểu thư này cũng thật thông minh.”

Không chỉ thông minh mà phúc vận còn rất mạnh. Trông thì có vẻ chỉ là một sự trùng hợp, nhưng tất cả đều là ý trời. Đó chính là cái gọi là “ở hiền gặp lành”.

Quay đầu thì thấy Hoắc Chấn Diệp đang nhìn mình chăm chú, trong ánh mắt ẩn chứa vị dấm chua lâu năm: “Hừ, làm sao?” Cậu chỉ nhìn Đào tiểu thư một cái, mà hắn cũng ghen à? 

Hoắc Chấn Diệp rầu rĩ: “Cậu thấy Đào tiểu thư trông thế nào?” Đừng bảo là cậu thích những cô gái có dung mạo như này nhé?

Bạch Chuẩn lửa giận vút trời. Hắn lại còn cảm thấy Đào tiểu thư xinh đẹp nữa? Cậu quay đầu đi vào trong nhà, hỏi sẵng giọng: “Cháo vịt của tôi đâu? Sao còn chưa mang đến?”

Đào Vịnh Hoa về đến nhà, hỏi người giúp việc: “Mẹ tôi dậy chưa? Nhân Nhân đâu rồi?”

Người giúp việc đón lấy túi xách từ tay cô, hỏi: “Tiểu thư về sớm vậy ạ? Phu nhân vừa tỉnh, biểu tiểu thư vừa mang canh lên cho bà ấy.”

Đào Vịnh Hoa khẽ nhíu mày. Cô bước vội lên lầu, lập tức nghe thấy tiếng cười từ trong phòng mẹ mình vọng ra. Tô Nhân đang nói chuyên vui vẻ với Đào phu nhân. “Thật mà, dì rất may mắn đó. Lúc còn ở nhà cháu cũng thường đánh bài cùng mẹ cháu, nhưng mà cháu không biết cách chơi ở đây như thế nào.”

“Cái này có gì khó học đâu. Nếu cháu đồng ý ra ngoài thì lần sau hãy đi theo dì. Đúng lúc cũng nên làm quen với một vài người.” Đào phu nhân cũng đang suy tính cho cô cháu gái đằng ngoại này. Đi học thì không được, vì hiện giờ ở trường phải học rất nhiều môn, không phải chỉ cần biết chữ quốc ngữ là có thể học được.

Vịnh Hoa thì biết cả Anh văn và Pháp văn. Đây đều là những thứ cô được học từ khi còn nhỏ. Còn Nhân Nhân thì tốt nhất là tìm một gia đình phù hợp để kết hôn. Cũng may là Nhân Nhân rất dịu dàng, ngoan ngoãn, nên cũng không khó.

Đào Vịnh Hoa gõ cửa rồi vào trong phòng, đến bên cạnh giường của Đào phu nhân. “Mẹ à.”

Đào phu nhân lập tức dời hết sự chú ý sang con gái mình. “Sao con bảo là ở trường có hoạt động? Hay là đêm qua ngủ không ngon? Đêm nay ngủ sớm hơn một chút đi.”

Tô Nhân cắn môi cười nói: “Chị họ à, em nghe dì nói đêm qua chị gặp ác mộng? Chị mơ thấy gì vậy?”

Đào Vịnh Hoa cố nhịn sự chán ghét đối với Tô Nhân. Cô cười bảo: “Cũng không có gì, giống như là có người gõ chiêng vậy, rất ầm ĩ.”

Tô Nhân nghe vậy thì mỉm cười. Đào phu nhân cướp lời, dặn dò con gái mình phải nghỉ ngơi cho tốt, còn nói sẽ dẫn cô đi ra ngoài dạo chơi, xem phim và may quần áo.

Cái tên Chiêm Thiếu Đường kia, lúc còn sống đã vô dụng, chết đi rồi vẫn còn vô dụng như vậy. Ngay cả bát tự cũng đốt cho gã rồi, còn mất tiền làm hình nhân nguyền rủa, vậy mà cũng không mang được người đi.

Tô Nhân cười tít mắt, đi ra ngoài. “Cháu xuống nhà bếp xem bữa trưa đã nấu xong chưa, xong rồi thì cháu sẽ lên gọi mọi người.”

Đi ra ngoài, cô ta còn đứng cạnh cửa một lúc, nghe thấy Đào Vịnh Hoa nói với Đào phu nhân: “Mẹ à, con sợ tối nay lại gặp ác mộng nữa. Tối nay mẹ qua phòng xem con được không?”

Đào phu nhân cười, ôm con gái và bảo: “Lớn bằng này rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo. Được rồi, tối nay mẹ sẽ sang nhìn con.”

Nghe xong câu này Tô Nhân mới đi xuống lầu.

Lúc này Đào Vịnh Hoa mới thấp giọng hỏi: “Mẹ à, có phải lúc ở nông thôn Nhân Nhân từng đính hôn không?”

Đào phu nhân nhíu mày ngẫm nghĩ: “Hình như là có. Nhân Nhân vừa mới sinh ra đã được chú dì con hứa hôn rồi, đối phương còn là gia đình vọng tộc trong vùng nữa.”

“Họ gì? Tên gì ạ?”

Đào phu nhân nhớ không ra. “Hình như là họ Chiêm. Nghe nói là trong nhà có đền thờ nữa.” Bà vừa nói vừa lắc đầu: “Còn tên gì thì mẹ không nhớ ra được nữa, cũng đã là chuyện từ hơn mười năm trước rồi.”

Đào phu nhân thở dài nói: “Lúc Nhân Nhân mới đến đây mẹ cũng đã hỏi, nếu nó đã được đính hôn thì chúng ta cũng khó quyết định thay cho nó được, nhưng nó đã từ hôn rồi.”

Chỉ biết họ, không biết tên, vẫn phải mạo hiểm một lần.

Đến buổi tối, Tô Nhân bưng một chén trà an thần lên lầu đưa cho Đào phu nhân và nhìn bà uống. “Cháu cũng sẽ bưng cho chị họ một chén để chị ngủ ngon giấc hơn. Dì không cần phải dậy nữa đâu, cháu sẽ sang xem chị.”

Đào phu nhân rất hài lòng: “Chị họ con là con gái một, sau này hai đứa làm bạn với nhau cũng rất tốt.”

Tô Nhân mỉm cười đóng cửa lại.

Đào Vịnh Hoa lấy chiếc kéo giấy ra và bỏ xuống bên dưới gối đầu, dùng một tay nắm chặt lấy nó. Cô hắt chén trà mà Tô Nhân bưng lên ra ngoài cửa sổ, sau đó nằm xuống. Gần như là vừa nhắm mắt lại, cô đã bị đưa đến trong kiệu hoa.

Chiếc kiệu hoa màu đỏ thẫm vừa nhỏ vừa hẹp. Cô bị kẹp ở giữa, không giống như ngồi kiệu hoa mà giống như ngồi trong quan tài vậy.

Đào Vịnh Hoa cúi đầu nhìn áo cưới và hài long phượng trên người, tay nắm chặt. Chiếc kéo vẫn còn, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, mạnh dạn vén rèm kiệu lên.

Bên ngoài kiệu hoa có rất nhiều người đứng bên đường xem, ai ai cũng đều nói lời chúc mừng.

Người chơi nhạc trống đang chơi một khúc nhạc hỉ. Người giấy giúp việc bốc từng nắm kẹo cưới trong giỏ ném ra bên ngoài. Một chiếc kẹo bay vào trong kiệu, rơi xuống bên cạnh chân Đào Vịnh Hoa.

Đào Vịnh Hoa cúi đầu xuống nhìn, chiếc kẹo cưới rơi xuống trong kiệu biến thành tiền giấy màu trắng. Cô quay đầu nhìn, khắp con đường đất nơi thôn quê rải đầy tiền giấy.

Cô cố dòm kĩ hơn, bên ngoài vốn không hề có người, mà chỉ toàn là những ngôi mộ.

Những người đứng xem cuộc vui, đang ló đầu ra khỏi mộ.

Xung quanh làm gì có đèn lồng đỏ, chỉ có những đốm lửa ma trơi mà thôi.

Đào Vịnh Hoa nhớ kĩ lời dặn của Bạch Chuẩn: Nhất định phải biết được mình đang bị “gả” cho ai, như vậy thì mới chấm dứt được mọi chuyện.

Cô siết chặt cây kéo trong tay, cố ép bản thân mở to mắt nhìn đội ngũ rước kiệu đưa mình đến trước một tòa nhà lớn, trước cửa có khắc chữ “Chiêm”.

“Tân nương xuống kiệu!” Người hầu giấy dìu Đào Vịnh Hoa ra khỏi kiệu.

Cô buông tấm khăn trùm đầu xuống, cất cây kéo giấy vào trong ống tay áo, trong lòng thầm khích lệ bản thân. Cô để người hầu giấy đỡ mình đi từng bước vào trong lễ đường.

Gã đàn ông không nhìn rõ mặt mũi kia đang đứng chờ Đào Vịnh Hoa ở đó. Cô đến bên bàn hỉ, vén khăn trùm đầu lên và vọt đến trước bàn cầm lấy tấm bài vị.

“Chiêm Thiếu Đường.”

Tân nương bất ngờ làm loạn, tất cả khách khứa đều vây lại. Đào Vịnh Hoa chợt hiểu, khắp nơi này đều là phần mộ của nhà họ Chiêm, tất cả những người ở đây đều là người nhà họ Chiêm!

Chiêm Thiếu Đường cười, nhe hàm răng của người nghiện thuốc ra nói: “Bát tự của cô nằm trong tay tôi, cô không muốn cũng phải đi theo tôi. Tôi còn chưa được ngủ với nữ sinh viên đâu đấy.”

Người giấy liên tục nhào tới, Đào Vịnh Hoa lấy cây kéo giấy từ trong tay áo ra, đâm một nhát rách mặt người hầu giấy.

Lúc nhào lên bọn chúng vẫn là hình người, “xoạt” một tiếng, giấy dán trên mặt chúng bị đâm rách, toàn bộ biến thành khoang trúc rách nát. Đào Vịnh Hoa cúi đầu nhìn, cây kéo giấy đã biến thành kéo thật.

Cô quay người đâm về phía Chiêm Thiếu Đường. Chính là hắn, gã quỷ nghiện ngập muốn hại người!

Đào Vịnh Hoa học bơi, đánh cầu lông, lại còn chạy bộ, nên cô khỏe hơn Chiêm Thiếu Đường rất nhiều. Một nhát kéo của cô trực tiếp đâm thẳng vào mắt của hắn ta.

Kéo giấy do chính tay Bạch Chuẩn làm, cắt người giấy là chuyện nhỏ, mà làm quỷ bị thương cũng là chuyện nhỏ.

Chiêm Thiếu Đường ngã xuống đất kêu la thảm thiết, những con ma trong nhà họ Chiêm nào đã gặp qua người phụ nữ hung hãn như vậy, tất cả bọn chúng đều đứng sững tại chỗ. Nhân cơ hội này, Đào Vịnh Hoa vội chạy ra ngoài.

Ngôi nhà này có tường cao cửa dày. Đào Vịnh Hoa thấy mình đã sắp chạy đến cửa, nhưng cánh cửa càng lúc càng hẹp. “Rầm!”, cô vừa chạy đến trước cánh cửa thì cánh cửa cũng đã khép chặt.

Đào Vịnh Hoa xoay người nhìn sang, chỉ thấy một đôi mắt màu lục tối đang nhìn cô từ trong phòng. Cửa gỗ đã đóng, cô không còn đường thoát.

Cô ôm chặt cây kéo trước ngực, chợt nghĩ đến những cái nhà mồ làm bằng giấy trong nhà của Bạch Chuẩn, chúng rất giống với nơi này! Đây là một căn nhà bằng giấy!

Đào Vịnh Hoa xoay người đâm một nhát thật sâu trên cánh cửa, chỉ nghe thấy một tiếng “phốc”, cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng bị đâm thủng một lỗ.HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play