Hoắc Chấn Diệp nắm chặt không buông: “Đợi một lát, để tôi bình tĩnh lại đã.”

Bạch Chuẩn rút tay rồi chùi vô áo, cau mày ghét bỏ: “Toàn mồ hôi.”

Ngay cả lòng bàn tay Hoắc Chấn Diệp cũng bị mồ hôi thấm ướt, toàn thân yếu ớt giống như bị sốt cao. Bạch Chuẩn đưa cho hắn đĩa kẹo hạt sen: “Ngậm một viên đi.”

Vừa nếm được chút vị ngọt nơi đầu lưỡi, cả người cũng dễ chịu hơn nhiều. Hoắc Chấn Diệp cởi áo sơ mi quăng sang một bên, tuy mặc áo rách cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn thấy hơi ngứa.

Vươn tay muốn gãi lại không gãi được.

Ai ngờ hắn vừa mới cởi áo, ánh mắt Bạch Chuẩn lại nhìn chăm chăm vào đó. Hoắc Chấn Diệp không thể nhìn tới, ngó thấy sắc mặt Bạch Chuẩn tối sầm, hỏi: “Sao thế?”

Trên lưng Hoắc Chấn Diệp có ba vết cào rất nhiều nhỏ, hắn định đưa tay sờ thử nhưng bị Bạch Chuẩn đập rớt: “Đừng có nhúc nhích.”

Mặc dù vết cào kia rất nhạt nhưng màu sắc đỏ thẫm. Oán khí ngưng tụ trên móng tay ma nữ, may mắn chỉ bị cào nhẹ, nếu như cào sâu hơn thì cả tấm lưng của hắn cũng sẽ thối rữa mất.

Bạch Chuẩn ấn Hoắc Chấn Diệp: “Nằm xuống.”

“Có ai ở ngoài không?”

Gã sai vặt đứng ở cửa đợi sai bảo, phòng ngừa lỡ như hai thiếu gia trong phòng gọi rượu gọi hí. Nghe thấy tiếng gọi, gã vội chạy vào, vừa mở cửa đã cúi đầu xuống. Ôi trời, quần áo cũng xé luôn rồi.

“Lấy một mâm gạo nếp mới nghiền tới đây, nếu không có thì lập tức đi nghiền.”

Gã sai vặt cúi đầu lui xuống, trong lòng thầm nghĩ không biết hai vị thiếu gia này muốn làm gì trong kỹ viện. Trong kỹ viện đầy những kiểu “chơi” kỳ quái, nhưng bột gạo nếp có tác dụng gì cơ chứ?

Chẳng bao lâu gã đã mang bột gạo nếp tới, không dám hỏi câu nào chỉ đóng chặt cửa giúp. Ra bên ngoài thì gặp hai chị em Tiểu Kim Bảo, Tiểu Ngân Bảo vừa hát cho khách nghe xong.

Gã sai vặt cười hì hì, chỉ chỉ cửa: “Cô nói đúng lắm, hai người kia làm rồi.”

Tiểu Kim Bảo che miệng, đều là người quen trong chốn phong nguyệt, sao mà nhìn nhầm được chứ?

Hoắc Chấn Diệp cảm thấy tư thế hiện tại có chút ngồ ngộ, hắn nằm mà Bạch Chuẩn thì ngồi, muốn nhúc nhích một chút đã bị Bạch Chuẩn ấn xuống: “Đừng nhúc nhích, ngứa thì nhịn.”

Vết thương này không đau, nhưng mà ngứa tới tận xương. Nếu không rút tà ám ra sớm, e rằng bản thân hắn sẽ gãi nát cả lưng.

Một tay Bạch Chuẩn chỉ giấy vàng, một tay cầm chén trà lên uống một ngụm, phun vào giấy, sau đó dính bột gạo nếp, đắp lên vết thương của Hoắc Chấn Diệp giống như dán thuốc.

Hoắc Chấn Diệp thở hắt, cảm giác ngứa luồn thẳng vào trong xương, lúc như bị kim châm, lúc như muỗi đốt vào gan bàn chân, hắn cắn răng được một lát lại muốn đưa tay ra gãi.

“Bốp” một tiếng, Bạch Chuẩn dùng thanh trúc quật: “Đừng cử động.”

“Vậy cậu đánh tôi thêm mấy cái nữa đi, lúc đau thì tôi không thấy ngứa nữa.” Lưng Hoắc Chấn Diệp toát mồ hôi, hai tay nắm chặt tấm ga giường bên dưới tới mức khiến tấm ga rách một lỗ.

Nếu như dùng sức lực ấy móc vào da thịt, chắc da cũng bị móc nát mất.

“Đợi đã.” Bạch Chuẩn nhíu mày, rút quạt giấy trong tay áo.

Hoắc Chấn Diệp cảm thấy sống lưng phát lạnh, cảm giác ngứa ngáy kia giảm bớt không ít. Hắn quay đầu nhìn, không biết Bạch Chuẩn đã gấp chiếc quạt giấy từ khi nào, chiếc quạt giấy kia khẽ phe phẩy gió mát cho hắn.

Gió lạnh thổi qua khiến hắn thấy dễ chịu hơn nhưng vẫn còn ngứa, ngứa tới mức hắn không thể thở, nhịn tới cả người run rẩy, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng.

“Thật sự khó chịu vậy sao?”

Hoắc Chấn Diệp thở hắt ra tiếng: “Đâm tôi một dao còn dễ chịu hơn bây giờ.”

Giấy vàng dần thấm ướt nước mủ màu đỏ, sau khi nhuộm đỏ hoàn toàn, Bạch Chuẩn lại đổi một tờ khác làm y hệt như nãy.

Màu sắc của tờ giấy thứ hai nhạt hơn một chút, tới tờ giấy thứ ba, vết móng tay trên lưng Hoắc Chấn Diệp đã biến mất, hắn cũng không còn thấy ngứa nữa.

“Cào không sâu lắm, nếu không phải dùng bột gạo nếp ngâm tắm cho anh.”

Bạch Chuẩn nhìn hắn ngồi phịch xuống giường, cau mày: “Người đâu?”

Gã sai vặt đẩy cửa bước vào, lần này còn chẳng dám ngẩng đầu lên.

“Mang một chậu than tới đây.” Không thể giữ lại những tờ giấy này, phải thiêu sạch mới được.

Gã sai vặt khom lưng lùi ra ngoài, nhanh chóng đốt chậu than mang vào. Thầm nghĩ, hai vị thiếu gia ở đây chơi hăng thật.

Bạch Chuẩn quăng giấy vào trong chậu than, ngọn lửa bốc “phừng” lên thiêu trụi tờ giấy. Lúc này Hoắc Chấn Diệp mới dần tỉnh táo, sau đó đến bên giường nằm xuống, thở dài.

“Vải may còn thiếu là da người.” Hoắc Chấn Diệp nói xong lại bổ sung thêm “Nhưng người phụ nữ kia không phải Tống Anh.”

Bạch Chuẩn “ừ” một tiếng, cậu cầm chén trà thổi nhè nhẹ.

Hoắc Chấn Diệp gọi gã sai vặt vào, lấy túi tiền ra đổ ào ào lên chiếc giường La Hán: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, trả lời một câu được một đồng. Nếu trả lời tốt thì là của anh cả.”

Gã sai vặt ngó đống tiền, hai mắt lập tức sáng lên: “Thiếu gia cứ hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết tuyệt đối sẽ không giấu giếm.”

“Trong quán của mấy người, có cô gái nào có nốt ruồi bên mắt trái không, là ai vậy?”

Sắc mặt gã sai vặt lập tức thay đổi: “Chuyện này… chuyện này…”

Hoắc Chấn Diệp quăng tiền đồng trong tay mình ra, đồng tiền rơi trên thảm vang lên âm thanh trầm đục rồi lăn tới bên chân gã sai vặt.

Gã sai vặt vội giẫm xuống, nhặt lên nắm chặt trong lòng bàn tay, cắn răng nói: “Có, là Hỉ Hồng cô nương, mấy ngày trước cô ta được gả đi rồi.”

“Gả cho Kiều thiếu gia đúng không?”

Gã sai vặt gật đầu: “Đúng, Hỉ Hồng ra khỏi kỹ viện là chuyện lớn, mấy cô nương trong kỹ viện đều thêm của hồi môn cho Hỉ Hồng cô nương.”

Có thể hoàn lương là một chuyện tốt, nhân lúc còn trẻ thì quay đầu vào bờ, đừng để tới lúc già chẳng còn giá trị lại phải ra khỏi Trường Tam, lưu lạc tới mức làm gái đứng đường.

“Cô ta đâu?” Hoắc Chấn Diệp vừa hỏi vừa quăng tiền.

Gã sai vặt nuốt nước bọt: “Kiều phu nhân không chứa chấp nổi cô ta.”

Kiều thiếu gia dịu dàng nhã nhặn, không biết đã tiêu bao nhiêu tiền cho Hỉ Hồng. Nghe nói còn tiêu hết sạch tiền dùng để mua tàu trong nhà.

“Nói tiếp đi.” Lại quăng một đồng bạc.

“Nhà họ Kiều cưới thiếu phu nhân cho Kiều thiếu gia, chưa được nửa năm gã đã trả Hỉ Hồng cô nương về.” Là khiêng về, lúc ấy người chỉ có thể thở ra không thể hít vào, vừa quay lại kỹ viện thì chết.

Chỉ khiêng trở về thôi, không để cho cô ta mặt mũi gì hết, còn nói rằng mọi thứ trên người cô ta đều là của nhà họ Kiều, cô ta có chết thì cũng phải chết “sạch sẽ”.

“Tại sao người lại chết?”

“Nghe nói là uống thuốc tự sát, ma ma cảm thấy xúi quẩy cho nên không cho phép đưa người vào kỹ viện.”

Bạch Chuẩn vẫn im lặng, cho tới lúc này mới nói: “Đến đồ khâm liệm cũng không cho sao? Bị hạ táng trần chuồng, chẳng trách oán khí lại lớn đến thế.”

“Có chứ, có chứ. Các cô nương trong kỹ viện gom góp đó, còn mặc bộ sườn xám mà cô ta thích nhất.” Môi hở răng lạnh, nhưng chảy nước mắt xong cũng phải cố rặn ra nụ cười, đêm đến châm đèn lên thì nơi đây vẫn là kỹ viện Trường Tam.

“Vậy còn Kiều thiếu gia thì sao? Có từng tới đây không?”

Gã sai vặt lắc đầu: “Chưa từng tới, nghe nói… nghe nói sau lưng sinh mủ, chữa thế nào cũng không khỏi, chỉ có thể nằm ở nhà.”

Kiều phu nhân còn cho người tới kỹ viện đập phá, nói rằng cô nương trong kỹ viện chúng tôi không sạch sẽ mới khiến con trai bà ta bị lở loét như vậy, còn mắng Hỉ Hồng là tiện nhân, chết cũng chết rồi còn truyền độc hại người.

Gã sai vặt nói tiếp: “Khi Hỉ Hồng cô nương được khiêng về, mọi người đều nhìn thấy trên người cô ta không có lở loét.”

Hoắc Chấn Diệp dòm Bạch Chuẩn, Bạch Chuẩn như là đang nghe lại như không nghe, hắn quay đầu hỏi tiếp: “Vậy trong đây có xảy ra chuyện gì không?”

Câu hỏi này của Hoắc Chấn Diệp khiến cho da đầu quy nô run lên, nhưng gã nhìn đồng bạc, giọng khàn khàn: “Đã có mấy cô nương nói nhìn thấy Hỉ Hồng quay lại.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, thỉnh thoảng liếc mắt qua có thể thấy một cô gái mặc chiếc váy đỏ đứng hoặc là ngồi, ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả.

Bởi vì cô ta không đi, ma ma mới bỏ tiền mặt cúng bái.

“Có tác dụng không?”

Gã sai vặt run rẩy. Không có tác dụng, gọi người tới đào mộ cô ta thì chẳng thấy quan tài đâu nữa. Đốt thêm tiền vàng thỏi bạc cũng không có tác dụng, nhưng mà các cô nương đều nói dù sao Hỉ Hồng cũng nhớ tình xưa, mặc dù quay lại nhưng chưa từng hại những người trong kỹ viện này.

“Tên, ngày sinh của cô ta.” Bạch Chuẩn hỏi.

“Làm sao chúng tôi biết được.” Sinh nhật của các cô nương trong kỹ viện các khách quen đều tổ chức tiệc mừng cho họ, nhưng sinh nhật của các cô nương ở đây đều không phải là sinh nhật thật.

Từ khi bị bán vào đây, tên họ và ngày sinh cũng bị quên sạch rồi.

Hoắc Chấn Diệp hỏi xong, quăng đồng tiền cho gã sai vặt: “Anh đi mua cho tôi một chiếc áo sơ mi mới.”

Gã sai vặt mua chiếc áo sơ mi mới cho Hoắc Chấn Diệp: “Cái này mua ở Công ty Bách hóa Vĩnh Yên đấy, mới tinh luôn.”

Hai người ra khỏi kỹ viện, dọc theo đường đi gặp mấy cô nương đều liếc nhìn bọn họ rồi che miệng cười. Hoắc Chấn Diệp huých Bạch Chuẩn, nhỏ giọng nói: “Giờ thì hay rồi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”

Mắt phượng của Bạch Chuẩn nhướng lên, lườm hắn một cái.

Mấy cô nương ở đây nhỏ giọng cười trộm, ánh mắt dõi theo bọn họ, nhìn thấy bọn họ ra khỏi kỹ viện rồi mới xúm vào nhau: “Tôi nghe nói còn cào rách cả ga giường nữa kìa.”

“Ôi vậy phải dùng sức lớn đến đâu chứ, nếu như có thể để vị thiếu gia nào như thế yêu thương một lần cũng được.”

“Thôi đi, hai người họ tự thương lẫn nhau ấy.”

Tràng cười phá vang lên, mọi người cũng tản đi.

Hoắc Chấn Diệp mở cửa xe quay về nhà họ Bạch, đẩy Bạch Chuẩn vào cửa: “Không có ngày sinh và tên họ thì phải bắt cô ta thế nào đây?”

“Không phải bắt cô ta mà là siêu độ cô ta.” Bạch Chuẩn trầm ngâm, lấy giấy đỏ giấy vàng, dùng kéo cắt thành mười bộ sườn xám, tiếp đó bày một chậu than ở giữa sân.

Đốt từng bộ một.

Hoắc Chấn Diệp hỏi: “Làm vậy có tác dụng không?” Hắn vừa hỏi xong, không khí xung quanh lạnh buốt, người giấy trong phòng đồng loạt nhìn ra ngoài sân.

Nhưng hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy những đốm lửa nhỏ bắn ra từ những bộ sườn xám bị đốt cháy, bay trong không trung trôi về hướng xa xôi.

Hỉ Hồng ngồi bên cạnh chậu than.

Cô ta vươn tay vào trong đống tro giấy kéo ra từng bộ sườn xám rồi cũng vứt đi từng bộ, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Chuẩn: “Không phải là bộ này, không phải là bộ này!”

“Vậy cô muốn gì?”

Hoắc Chấn Diệp ngừng thở, thật sự mò tới đây sao? Hắn cố gắng nhìn nhưng không thấy gì hết.

Hỉ Hồng đứng dậy, dáng người cô ta thon thả thướt tha, khi xoay người hệt như đang múa. Khi cô ta quay cả người lại, chỉ thấy phía sau lưng là một mảng máu đỏ sẫm, màu máu và màu bộ sườn xám đã hòa vào thành một.

Chẳng trách, có ai mặc áo đỏ cho người chết bao giờ đâu. Khi cô ta hạ táng mặc sườn xám trắng, có người đã lột da cô ta ra.

Hỉ Hồng nghiêng đầu, nói với Bạch Chuẩn: “Tôi muốn bộ này.”

“Đưa vải may cho tôi, tôi may cho cô.”

Hỉ Hồng phấn khởi cười toe, mái tóc được làm xoăn nhảy nhót trên vai. Cô ta vui vẻ đưa “vải may” cho Bạch Chuẩn và ngồi trong sân chờ đợi.

“Vậy cô thì sao?” Bạch Chuẩn hỏi, “Cô ở đâu, tôi đo dáng người cho cô.”

Không có thi thể thì chắc chắn đây sẽ là một bộ “sườn xám” không đẹp.

Hỉ Hồng gục đầu: “Tôi ở đâu nhỉ? Tôi ở đâu.” Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đường trăng cuối cùng, “Tôi ở trong vườn hoa nhà họ Kiều, người đó đã đồng ý với tôi, đưa vải may cho anh ta, anh ta sẽ báo thù giúp tôi.”

Hoắc Chấn Diệp không nghe thấy những lời này, hắn chỉ nhìn thấy sắc mặt Bạch Chuẩn tái đi, bèn hỏi: “Sao thế?” 

Bạch Chuẩn không để ý tới hắn, vẫn nhìn sân: “Anh ta là ai?”

Hỉ Hồng lắc đầu: “Không biết, anh ta không cho tôi nhìn mặt.”

Cổ họng Bạch Chuẩn như bị siết chặt: “Vậy tại sao anh ta lại không cần nữa?”

Vừa dứt lời, trời dần sáng, mặt trời vừa ló lên, Hỉ Hồng đã biến mất không thấy đâu nữa. Bạch Chuẩn dựa vào xe lăn trúc, im lặng hồi lâu không nhúc nhích.

Hoắc Chấn Diệp chỉ có thể nghe Bạch Chuẩn nói nhưng không nghe được Hỉ Hồng nói gì, hắn hỏi Bạch Chuẩn: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Bạch Chuẩn cụp đôi mắt ánh màu sương: “Không có gì.”

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc – Đau Lòng -Thất: Em ấy lừa mình:((HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play