Giọng Bạch Chuẩn càng lúc càng nhẹ, nói đến cuối cùng cậu đã ngủ thiếp đi.

Hoắc Chấn Diệp đắp chăn giúp cậu, rồi ngồi bên giường cậu một hồi lâu.

Giấc ngủ của Bạch Chuẩn luôn rất nông, bình thường chỉ cần có một chút động tĩnh cậu sẽ tỉnh ngay, nhưng tối nay cậu đã hao hết sức lực, cho nên ngủ hết sức yên ổn.

Hoắc Chấn Diệp nhẹ nhàng dọn chiếc giường gỗ vào phòng, ngủ ở bên cạnh giường đệm lò xo của Bạch Chuẩn. Giường của hắn thấp hơn một chút so với giường của cậu, như vậy sớm hôm sau cậu mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn.

Hai người hầu giấy đứng trong phòng nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Diệp. Hoắc Chấn Diệp vươn vai nằm xuống đầy khoan khoái, cười bảo: “Đừng có nhìn, về sau mọi người đều là người một nhà rồi.”

Hai người hầu giấy kia lại ngoảnh mặt đi.

Bạch Chuẩn ngủ đến lúc mặt trời lên cao bằng ba con sào, bất chợt ngáp một cái rồi tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã thấy Hoắc Chấn Diệp ngủ bên cạnh giường cậu, cậu nhăn mày hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Hoắc Chấn Diệp ngồi dậy. Thực ra thì hắn đã thức từ lâu, nhưng thấy Bạch Chuẩn ngủ ngon như vậy hắn không nỡ làm cậu tỉnh giấc.

“Làm gì có học trò nào không bưng trà rót nước, gác đêm đấm lưng cho sư phụ chứ. Cậu có muốn thử tay nghề của tôi không?”

Bạch Chuẩn thấy hắn bắt đầu mồm điêu, rút một nan tre mảnh ra chọc hắn: “Mau đi mua cho sư phụ một chén hoành thánh nhỏ.”

Vỏ bánh nhăn nheo bọc chút thịt băm. Buổi sáng tỉnh dậy cậu ăn một bát nóng hổi, dạ dày sẽ thoải mái hơn chút.

Hoắc Chấn Diệp không ngờ ngày đầu tiên trở thành học trò, nhiệm vụ thứ nhất của hắn chính là mua hoành thánh nhỏ cho sư phụ. Nhưng hắn lập tức mỉm cười: “Vậy sư phụ có muốn nếm thử món cháo vịt của quán trà Quảng Châu không?”

Hiện giờ các quán ăn Quảng Đông rất phổ biến ở bến Thượng Hải, có rất nhiều loại sủi cảo nhân thịt hấp, còn có bánh bao nhân ngọt, chắc chắn Bạch Chuẩn rất thích ăn.

Quả nhiên Bạch Chuẩn hài lòng gật đầu, biết thức thời như vậy mới là học trò ngoan.

Bạch Thất gia rất kén cá chọn canh, từ trước đến giờ cậu chưa từng chịu ăn cháo trắng vô vị, nhưng nếu ăn hoành thánh hai ngày liên tiếp thì sẽ không thích động vào nữa. Món cháo Quảng Đông rất đa dạng, thích hợp với “bà cụ Bạch.”

Hoắc Chấn Diệp chuẩn bị cho Bạch Chuẩn một bàn, còn mình thì gặm bánh bao. Kết quả là Bạch Chuẩn nếm mỗi món một chút, nếm xong lại hỏi: “Bánh bao đấy nhân gì vậy?”

Hoắc Chấn Diệp thở dài, bẻ chiếc bánh bao ra, để lộ nhân thịt viên bên trong. Hắn gảy hết phần nhân xuống bát Bạch Chuẩn, còn mình thì ăn phần vỏ bánh.

Bạch Chuẩn dùng một chiếc đũa để chọc nhân bánh và ăn, đồ ăn giành lấy từ người khác bao giờ cũng ngon hơn mà. Cậu vừa ăn vừa nói: “Người đó đến đây vì tôi.”

Quả nhiên là thế, Hoắc Chấn Diệp đã đoán đúng.

“Đối thủ một mất một còn sao? Người có thù oán với cậu à? Hay là… nhìn cậu không vừa mắt?” Với tính khí của Bạch Chuẩn, phỏng chừng cũng chỉ có Hoắc Chấn Diệp hắn là thấy cậu thuận mắt mà thôi.

“Đều có khả năng.”

Hoắc Chấn Diệp đang uống trà, suýt chút nữa thì bị sặc. Không ngờ cậu còn hiểu rất rõ quan hệ của mình với người xung quanh.

Bạch Chuẩn lại cắn một miếng nhân thịt, chậm rãi lườm Hoắc Chấn Diệp. Chỉ linh kia khó khăn lắm mới nuôi được một năm, va tên côn đồ, thêm bốn đứa bé trai, gộp lại đủ bảy mạng người là có thể làm nên trò trống.

Nhưng lại bị Hoắc Chấn Diệp cắt ngang hết lần này đến lần khác.

“Cậu nhìn tôi làm gì thế?” Hoắc Chấn Diệp hỏi.

Bạch Chuẩn thôi không nhìn nữa, nói: “Tôi cảm thấy mệnh anh thật không tồi.” Công đức từ bốn mạng người, hắn thì một hơi kiếm đủ.

Hoắc Chấn Diệp cảm thấy đây không phải lời hay gì: “Quá khen.”

Bạch Chuẩn khẽ nhíu mày, bảo hắn: “Đêm nay tôi phải vào miếu rồi.”

Những người giấy dùng cho lễ rước thần đều rất cao lớn, cần phải làm ở trong miếu Thành hoàng. Đến ngày Thành hoàng gia ra ngoài đi tuần, những người giấy này sẽ đi trước để mở đường.

Đi vòng quanh đàn thờ quỷ bốn phương, cuối cùng sẽ được hỏa thiêu trước thần.

“Tôi đi tìm hắn.” Hoắc Chấn Diệp ăn hai miếng hết vỏ bánh bao, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

“Anh sao?” Bạch Chuẩn liếc xéo hắn.

Hoắc Chấn Diệp cười nhẹ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông tinh xảo, búng đầu ngón tay, nắp hộp bật mở, bên trong chiếc hộp màu bạc có một ngọn lửa bắn ra.

“Tôi đã phân tích rồi, không phải thứ kia bị tiếng súng của tôi hù dọa, mà là nó bị mùi thuốc súng làm cho sợ hãi. Nó sợ lửa.” Huống hồ là loại lửa sẽ không dễ dàng bị dập tắt.

Coi như hắn có chút thông minh. Bạch Chuẩn cúi đầu uống hớp cháo vịt.

Hoắc Chấn Diệp vừa mở cửa ra, chú hoàng tước nhỏ lập tức nhảy lên đầu vai. Hắn hỏi: “Mày cũng muốn đi sao?”

Chú hoàng tước nhỏ khẽ nhảy nhót.

Hoắc Chấn Diệp cười: “Được, vậy thì mang mày đi.”

Nói xong thì nhìn vào bên trong cười với Bạch Chuẩn. Bạch Chuẩn biết hắn đang nhìn cậu, nhưng cậu cũng không nhìn lại hắn. “Mau cút xéo.”

Hoắc Chấn Diệp toét miệng, chân bước nghênh ngang, cười ha ha mà “cút” đi.

Hắn lái xe đến đường Tam Quan Đường.

Cả con phố đều kinh doanh đồ dùng mai táng, có người bán quan tài áo liệm, có người bán thỏi vàng bằng giấy thiếc, còn có người bán đủ loại hình nộm giấy.

Trước cửa hàng bán vàng mã treo giỏ đựng thỏi vàng, đặt Kim Đồng Ngọc Nữ, trên mặt người giấy còn có nét ửng hồng, có cái thì thô ráp, có cái thì tinh tế, đủ mọi hình thù.

Gia đình nào lắm tiền nhiều của, còn làm cả đội kèn trống để đốt cho người chết.

Nhìn những người giấy mà Bạch Chuẩn làm ra rồi lại nhìn những thứ này, Hoắc Chấn Diệp bất chợt nghĩ tới dòng thơ mới sáo rỗng – “không có linh hồn.”

Hắn cần thận dò tìm từng số nhà, số bảy mươi lăm, số bảy mươi chín.

Số bảy mươi bảy.

Số bảy mươi bảy đóng chặt cửa. Hoắc Chấn Diệp vòng sang cửa hàng bên cạnh, hỏi ông chủ cửa hàng: “Ông chủ, sao nhà số bảy mươi bảy bên cạnh lại đóng cửa vậy?”

Ông chủ nhìn hắn đầy nghi hoặc, thấy hắn ăn mặc ra vẻ công tử nhà giàu, hỏi: “Cậu tìm Lão Chu à? Cậu là người thân của Lão Chu sao?”

Hoắc Chấn Diệp lấy ra một điếu thuốc đưa cho ông chủ cửa hàng. Ông khoát tay từ chối: “Không cần đâu, những người làm nghề như chúng tôi không hút thứ này.” 

Trong cửa tiệm toàn là hàng mã bằng giấy, chỉ sợ một tia lửa nhỏ cũng đủ bùng cháy.

“Lão Chu đã lớn tuổi nên về quê sinh sống rồi. Ông ấy đã cho thuê cửa hàng này hơn một năm nay.” Ông chủ cũng rất thành thật. Cả dãy phố này đều làm nghề hàng mã, nên phụ thuộc vào tay nghề của mỗi người, bán đắt hay bán rẻ cũng có thị trường riêng.

Đã một năm nay không mở cửa? Vậy vợ chồng Tống Phúc Sinh đã mua người giấy ở đâu?

Hoắc Chấn Diệp đi ra khỏi cửa hàng, sang trước cửa hàng số bảy mươi bảy. Trên tấm ván gỗ khép chặt vẫn còn dán giấy đỏ rao cho thuê cửa hàng, giấy đỏ đã bị phai màu.

Nhìn vào rất giống một cửa tiệm đang đóng, nhưng phía trước cửa lại quá sạch sẽ.

Hoắc Chấn Diệp đến tận nơi nhìn, mặc dù giấy đỏ đã bạc màu nhưng ở kẽ hở giữa tấm ván lại không có một chút bụi bặm nào bám vào.

Lúc hắn đang kiểm tra phía mặt tiền thì chú hoàng tước bất chợt bay lên, dùng chiếc mỏ nhọn mổ mạnh một cái. Bên kia cánh cửa có tiếng tre giấy vang lên rất khẽ, bên trong quả thật là có thứ gì đó.

Hoắc Chấn Diệp đến cửa hàng bên cạnh, gọi nhờ điện thoại cho Đầu Bự: “Anh đi tra giúp tôi xem cửa hàng này là của ai.”

Hắn ngồi đợi ở trong xe.

Rất nhanh, Đầu Bự đã quay lại: “Hoắc thiếu gia”, anh ta nhìn Hoắc Chấn Diệp đầy khó hiểu, “Cả con phố này là của nhà họ Hoắc mà.” Vậy mà còn bắt tui chạy một chuyến nữa.

Toàn bộ con đường Tam Quan Đường này đều thuộc về nhà họ Hoắc, trên khế ước nhà đất đều có chữ Hoắc.

Hoắc Chấn Diệp cũng không nhớ nữa. Lúc hắn mới trở về Thượng Hải, anh cả bảo hắn học làm ăn buôn bán, nếu không thích làm xưởng gạo, xưởng vải thì có thể thu tiền thuê nhà.

“Tôi nhất thời quên mất.” Hoắc Chấn Diệp hắng giọng, “Anh gọi mấy người anh em đến đây, cạy cửa nhà này ra giúp tôi.”

Đầu Bự khẽ há miệng kinh ngạc, nhà hắn phải có bao nhiêu đất đai thì mới quên hẳn một con phố như vậy chứ. Nếu đã là nhà đất của họ Hoắc thì cạy cửa cũng không sao.

Đầu Bự gọi mấy người anh em đến cạy cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra, trong nhà vang lên một loạt âm thanh lào xào, giống như rất nhiều động vật nhỏ chui vào chỗ tối, rất nhanh đã yên ắng trở lại.

Khắp nhà đều là đồ giấy, hiển nhiên không phải một căn nhà trống.

Đầu Bự nhìn Hoắc Chấn Diệp: “Hoắc thiếu gia à, cậu phá cửa tiệm này để làm gì?”

“Trễ tiền thuê nhà.”

Đầu Bự đoán tiền thuê nhà một năm ở đây, cũng không bằng một cây bút máy mà Hoắc Chấn Diệp mang theo bên người, nhưng anh ta ngại không dám nói. Dù sao chuyện Hoắc Chấn Diệp làm có lạ lùng đến đâu, cũng vẫn có lý.

Hoắc Chấn Diệp đi quanh cửa hàng một vòng, người kia vẫn không chịu lộ diện. Hắn nhướng mày cười nói: “Làm phiền các anh em dọn hết đồ đạc trong này ra ngoài đốt sạch giúp tôi.”

Nếu không lộ mặt thì hắn chỉ đành đốt sạch thôi, cũng tránh cho chỉ linh gì đó lại đi hại người.

Mấy người Đầu Bự nghe lệnh làm việc. Hoắc Chấn Diệp cũng rất hào phóng, nhờ bọn họ hỗ trợ thì cũng phải mời một bữa cơm, còn bỏ thêm bao lì xì coi như phí vất vả.

Nghe thấy hắn bảo đến lầu Tụy Thúy mở tiệc, người nào người nấy đều vô cùng gắng sức.

Đầu Bự vác một người giấy ra ngoài, Hoắc Chấn Diệp liếc mắt đã ngăn lại: “Chờ chút, đặt cái này xuống.”

Đầu Bự thả người giấy xuống đất, hỏi: “Làm sao vậy, Hoắc thiếu gia?”

Người giấy ăn mặc theo kiểu của a hoàn triều Thanh, váy đỏ hoa hồng, trên tai còn đeo bông tai, tóc mái vừa nhỏ vừa dày, trông rất tinh xảo.

Nhưng một con mắt của nó đã bị hỏng. Giống như là… bị thứ gì đó sắc nhọn mổ nát vậy.

Chú hoàng tước đậu trên vai Hoắc Chấn Diệp ngẩng đầu lên. Hoắc Chấn Diệp nhướng mày, vừa nãy người giấy này đã nhìn trộm hắn qua khe cửa.

Hắn xoa đầu hoàng tước và nói với Đầu Bự: “Mang thứ này lên xe của tôi.”

Hoắc Chấn Diệp chính mắt nhìn đồ đạc trong căn phòng bị đốt sạch sẽ từng chút một, đốt từ buổi sáng đến tận chiều.

Hắn ném cho Đầu Bự điếu thuốc, hỏi anh ta: “Báo cáo khám nghiệm tử thi của Tống Anh đã có chưa? Vụ án này các anh định sẽ kết luận thế nào?”

Vụ án đã tiến triển đến bước này rồi, kết luận hay không, kết luận ra sao đều phụ thuộc vào ý của cảnh sát trưởng Tống. Dù sao những đứa trẻ mất tích đều đã được tìm về, Tống Phúc Sinh lại là một thương nhân buôn bán rất béo bở.

Đầu Bự hạ thấp giọng: “Ý của cảnh sát trưởng Tống là xử Tống Phúc Sinh tội biết chuyện mà không báo, rồi nộp ít tiền phạt, mấy ngày sau thì… thả về thôi.”

Nhưng bọn họ vẫn đang điều tra hung thủ giết Tống Anh. Lời khai của người dẫn khách Ấn Độ và người phục vụ ở khách sạn, đều có thể chứng minh lúc ấy Tống Anh dắt theo một bé trai.

Có lẽ đứa bé này đã bị hung thủ giết người mang đi.

Hoắc Chấn Diệp cũng đoán vậy. Tống Anh đã chết rồi, Tống Phúc Sinh chỉ cần bỏ ra số tiền lớn sẽ đổi được tự do, vụ án coi như kết thúc tại đây.

Đầu Bự rít sâu hai hơi thuốc, chậm rãi phả khói: “Tôi nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là ai giết người, còn muốn lột da nữa?” Nạn nhân chết thật thê thảm.

Hoắc Chấn Diệp thấy toàn bộ hình nộm đã cháy hết, vỗ vai Đầu Bự: “Niêm phong cửa hàng này lại. Vất vả cho các anh rồi, thay tôi mời các anh em ăn cơm, tôi về trước đây.”

Đầu Bự phá lên cười: “Hoắc thiếu gia khách sáo quá, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, các anh em hỗ trợ chút cũng không sao cả. Có điều, mọi người muốn nghe cậu kể đã tìm ra thi thể bằng cách nào.”

Hoắc Chấn Diệp phất tay sau đó ngồi vào trong xe, lái xe trở về nhà Bạch Chuẩn.

Lúc chờ đèn xanh, a hoàn giấy ở sau xe bất chợt ngồi dậy, hai cánh tay duỗi thẳng như muốn bóp cổ Hoắc Chấn Diệp.

Hoắc Chấn Diệp dùng một tay lái xe, tay kia mở hộp bạc, ngọn lửa vừa hiện lên người giấy lập tức nằm xuống.

Lúc vào xóm Dư Khánh, Hoắc Chấn Diệp dùng vải trùm lên đầu a hoàn giấy rồi cắp nách mang vào nhà Bạch Chuẩn.

Nha hoàn giấy vừa vào cửa, Bạch Chuẩn đã đi ra. Cậu nhăn mày hỏi hắn: “Anh mang thứ gì về đấy?”

Hoắc Chấn Diệp giũ áo vest, cười nói: “Khắc triện xem đao pháp, thư họa xem bút pháp, làm người giấy là nghề của cậu, xem tre xem giấy chắc chắn sẽ biết được là ai làm ra.”

“Không cần nhìn.” Bạch Chuẩn bịt mũi xua tay, chân mày nhíu chặt, ý bảo Hoắc Chấn Diệp đặt người giấy kia ở trong sân.

“Chỉ cần ngửi tôi cũng biết là anh ta.”

“Anh ta? Ai? Người nào?” Hoắc Chấn Diệp xách người hầu giấy đó lên, ánh mắt vẫn ghim chặt vào Bạch Chuẩn, trong lòng có chút khó chịu lạ thường, cậu còn ngửi mùi của người ta nữa sao?HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI LĂM

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play