Hoắc Chấn Diệp đuổi Đầu Bự về Đồn Cảnh sát, vụ án vẫn chưa có manh mối mới, dường như hắn đã chạm vào thứ gì đó, nhưng không nghĩ ra được mối liên hệ bên trong.
Hắn trở về dinh thự nhà họ Hoắc, nhốt mình trong phòng làm việc, viết tất cả những manh mối lên giấy.
Thím Lưu gõ cửa bước vào: “Tiểu thiếu gia đã đi cả ngày trời chắc cũng đói rồi nhỉ? Cậu muốn ăn gì nào?”
Lúc này Hoắc Chấn Diệp mới cảm thấy đói, cả ngày nay hắn chỉ ăn mỗi cái bánh bao: “Ăn bừa cái gì no là được ạ.”
Thím Lưu tất nhiên không tùy tiện tìm đại thứ gì đó cho thiếu gia lót dạ, bà nấu một bát hoành thánh canh vịt, xé đùi vịt thành miếng nhỏ, xào với giá đỗ, còn chu đáo lựa bỏ hết mầm giá đi.
Nhìn Hoắc Chấn Diệp ăn ngon miệng, bà hỏi: “Cậu với Bạch tiểu thư thế nào rồi?”
Thím Lưu cười hớn hở: “Tốt, tốt, tốt. Tôi đã hầm nồi lẩu nhất phẩm rồi, lửa nhỏ đun kỹ, hầm một đêm chắc chắn sẽ rất tươi ngon, sáng mai cậu đưa cho cô ấy nhé.”
(Lẩu nhất phẩm: Một món ăn ngon truyền thống của vùng núi Huy Châu, thuộc loại lẩu. Nguyên liệu chính là bào ngư, vi cá, gà, nấm… hầm với lửa nhỏ)
“Cho thêm chút đậu phụ nhé thím.”
“Bạch tiểu thư thích ăn đậu phụ hả?”
Hoắc Chấn Diệp cắn một miếng hoành thánh lớn, mở miệng là chém gió: “Bạch phu nhân thích ăn, người già rồi mà, răng lợi chỉ thích hợp ăn đậu phụ thôi.”
Nghe thấy phải tặng đồ cho Bạch phu nhân, thím Lưu càng thêm phấn chấn: “Được rồi, được rồi, cậu cứ yên tâm. Tôi đã hầm bào ngư, hải sâm, sò khô, trong ba ngày không ngừng thay đổi nguyên liệu, sau đó vớt sạch những thứ này, đặt một miếng đậu phụ vào trong đun tiếp, người sang trọng nếm một miếng là sẽ nhận ra ngay.”
Hoắc Chấn Diệp không khỏi phì cười, lập tức nịnh bợ thím Lưu: “Đúng vậy, Bạch phu nhân rất kén ăn, lẩu nhất phẩm hầm đậu phụ, chắc chắn bà ấy sẽ rất thích.”
Thím Lưu càng hài lòng, nhà họ Bạch còn có một phu nhân kén ăn, xem ra chắc chắn là người giàu có. Thím Lưu đưa ý kiến: “Vậy thì cậu dẫn Bạch tiểu thư đi xem phim, hay nghe nhạc cũng được.”
Hoắc Chấn Diệp nghĩ tới dáng vẻ dẫn Bạch Chuẩn đi xem phim, không nhịn được bật cười. Hắn vừa cười, thím Lưu cũng bật cười, trong lòng thầm cảm khái, rốt cuộc đàn ông vẫn phải cần phụ nữ quản lý.
Chỉ một Bạch tiểu thư thôi, đã có thể uốn thiếu gia phá phách này vào nề nếp rồi.
Hoắc Chấn Diệp mỉm cười ăn xong hoành thánh, sau đó duỗi hông, tiếp tục cúi đầu suy nghĩ manh mối. Hắn đã “lấy” được hồ sơ vụ án bắt cóc giết hại con tin Tống Minh Kiệt từ Đồn Cảnh sát.
Khi ấy Đồn Cảnh sát cũng đã từng xác định nghi phạm, nhưng không có chứng cứ để bắt, đồng thời còn là người trong bang hội cho nên không bắt người.
Hắn lật xem đống tài liệu lộn xộn kia, vừa xem được một nửa thì chợt cảm giác mãnh liệt có ai đó đang nhìn chằm chằm mình.
Tầm mắt ở phía sau lưng hắn, mà sau lưng hắn là cửa sổ kính sát đất, bên ngoài nối liền với ban công nhỏ tầng hai.
Hoắc Chấn Diệp dừng bút, một tay kéo ngăn tủ lấy ra một khẩu súng lục. Hắn bước nhanh tới bên cạnh cửa kính, kéo rèm cửa cái rẹt, cửa kính vẫn đóng chặt, sau rèm không có gì hết. Hắn mở cửa bước tới cạnh lan can ban công nhỏ ngoài phòng làm việc, cúi đầu nhìn khắp cả vườn hoa.
Dinh thự nhà họ Hoắc đã lắp đặt đèn điện từ lâu, ngay cả hoa viên cũng vậy, con đường đá giữa vườn hoa hồng cũng được lắp đặt những bóng đèn kéo dài, để cho buổi tối chủ nhân vẫn có thể thưởng thức cảnh đẹp của hoa.
Lúc này trong vườn hoa không một bóng người, chỉ có bóng đèn lờ mờ.
Lẽ nào do quá mệt nên sinh ra ảo giác chăng?
Gió thổi vào phòng làm việc lật mở hồ sơ vụ án kêu “sột soạt”, Hoắc Chấn Diệp đóng cửa lại, cúi đầu nhìn thấy trên cửa sổ kính có một dấu ấn tay tròn tròn chỉ cao tới cẳng chân hắn, dường như có một đứa trẻ con đã từng chơi trốn tìm ở đây.
Hoắc Chấn Diệp cau mày, trong dinh thự quả thực có trẻ con, nhưng bọn nó không được phép lên tầng hai. Dẫu vậy, đã nửa tháng hắn không về nhà, có lẽ đứa trẻ nào đó đã len lén lên đây?
Sáng sớm hôm sau, hắn thu dọn đồ đạc tới Đồn Cảnh sát, thím Lưu đuổi theo sau: “Này, đây là bánh đậu, còn đây là bánh bạc đầu, cậu mang tặng Bạch tiểu thư nhé, đậu phụ nhất phẩm thì phải đợi hai ngày nữa.”
Thầm nghĩ mấy ngay nay Bạch Chuẩn chắc mệt lắm, phải cho cậu ăn chút điểm tâm ngọt mới được. Hoắc Chấn Diệp lái xe đến xóm Dư Khánh trước, khẽ gõ cánh cửa lớn nhà họ Bạch.
Hắn vừa vào nhà đã đặt hộp điểm tâm xuống, nói nhỏ với A Tú: “Đợi anh của em dậy thì cầm cái này cho cậu ấy ăn, còn một phần cho em nữa đấy.”
A Tú gật đầu.
Bạch Chuẩn nằm trên giường, nghe thấy giọng của Hoắc Chấn Diệp, có điều cậu lười thức dậy đáp lời hắn, chỉ trở mình một cái muốn ngủ tiếp, nhưng lại chợt ngửi thấy một mùi không thuộc về Hoắc Chấn Diệp.
Cậu bừng mở mắt, đi ra khỏi phòng: “Trên người anh có cái mùi gì vậy?”
Hoắc Chấn Diệp quay đầu nhìn thấy Bạch Chuẩn đang ngồi trên xe lăn, cách xa hắn chừng một thước đang cau mày nhìn chằm chằm hắn.
Nói xong hắn mở hộp ra, trong hộp có bốn cái bánh vừa trắng, vừa mập còn vừa tròn. Có thể nhìn thấy màu nhân đậu và mè đen xuyên qua lớp vỏ bánh trắng, ngửi mùi rất thơm.
Bạch Chuẩn lắc đầu: “Không phải mùi này.”
Hoắc Chấn Diệp đặt hộp xuống, xoắn tay áo lên: “Không có mùi gì mà, sáng nay tôi tắm rửa sạch sẽ mới đi ra ngoài đó.” Nói tới tắm, hắn lén nhìn Bạch Chuẩn, nhà Bạch Chuẩn nên lắp thêm cái bồn tắm lớn cùng vòi hoa sen.
Bạch Chuẩn ghé sát lại gần, vươn tay nắm lấy cà vạt kéo cả người hắn xuống. Hoắc Chấn Diệp cúi người, nhất thời không phản ứng kịp suýt nữa đã mũi chạm mũi với Bạch Chuẩn rồi.
Gần tới mức có thể nhìn thấy bản thân trong mắt Bạch Chuẩn, đôi mắt đen láy của cậu giống như sao mai trên sa mạc, Hoắc Chấn Diệp đang định trêu chọc nhưng trong giây phút này hắn không thể nghĩ được câu đùa nào.
Bạch Chuẩn đẩy hắn ra, hỏi vặn: “Anh lại chọc vào thứ gì rồi?”
“Tôi chọc vào thứ gì chứ, chuyện của Kim Đan Quế là do cô ta tìm nhầm người.” Hắn vô tội mà, bị Kim Đan Quế coi như kẻ phung phí, coi tiền như rác, chẳng phân biệt được thơm hay thối, lại còn bị Hàn Châu coi như loại công tử ăn chơi giết người bừa bãi.
“Không phải vì anh trêu hoa ghẹo nguyệt sao?” Bạch Chuẩn hừ lạnh, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi khẽ huýt sáo.
Hoàng tước nhỏ từ trong phòng lảo đảo bay ra, kêu “chiếp” một tiếng rồi đậu trên tóc Hoắc Chấn Diệp.
Mái tóc sáng nay Hoắc Chấn Diệp đã vuốt chỉnh tề trước khi ra ngoài, lập tức biến thành tổ chim.
“Để nó đi theo anh.” Xem xem rốt cuộc là thứ gì mà dám ngang ngược như vậy.
Hoắc Chấn Diệp túm lấy chú hoàng tước đặt trong lòng bàn tay. Dường như vật nhỏ này cũng hiểu nhiệm vụ của mình, vui vẻ hoạt bát nhảy tới nhảy lui trong lòng bàn tay Hoắc Chấn Diệp.
“Nó nhỏ thế này… có thể bảo vệ tôi sao?” Hoắc Chấn Diệp vừa dứt lời, hoàng tước đã mổ mạnh vào lòng bàn tay hắn. Hắn vội buông chim hoàng tước ra, vật nhỏ bay vòng trong phòng rồi lại đáp xuống đầu hắn.
Bạch Chuẩn lườm hắn, hừ, còn dám soi mói à?
“Mặc dù thân hình nó nhỏ nhưng có căn cốt, thừa sức làm vệ sĩ cho anh.”
Được rồi, Hoắc Chấn Diệp nhìn đồ đạc bằng giấy khắp phòng, mang theo chú chim hoàng tước còn tốt hơn khiêng theo một người giấy. Hắn vẫy tay với Bạch Chuẩn: “Vậy tôi đi nhé.”
Bạch Chuẩn “ừ” một tiếng, nghĩ thấy không cam lòng: “Cũng không phải tôi muốn bảo vệ anh đâu.”
Hoắc Chấn Diệp nhịn cười: “Đúng, Thất gia cao thượng, không đành lòng nhìn tôi bị người khác bắt nạt nên mới phái chú chim này đi theo bảo vệ tôi.”
Thấy hắn giỡn nhây, Bạch Chuẩn chỉ đáp một chữ: “Cút.”
Hoắc thiếu gia cút khỏi nhà họ Bạch, vừa đi vừa chọc cái đầu nhỏ của chú hoàng tước: “Hôm nay mày đi theo tao nhé.”
Hoàng tước vươn cổ, con mắt không ngừng chuyển động, Hoắc Chấn Diệp đặt nó vào trong xe, thỉnh thoảng lại liếc nó.
Chú chim chốc cúi đầu rỉa lông, chốc lát ngẩng đầu nhảy mấy bước, đôi cánh bao phủ cơ thể tròn tròn, trông thế nào cũng giống như một vật sống.
“Mày có tên không?” Hoắc Chấn Diệp vừa nắm vô lăng vừa nói chuyện với hoàng tước: “Hay là tao gọi mày là A Chiếp nhé?”
Hoàng tước quay đầu không để ý, Hoắc Chấn Diệp bật cười: “Mày nhỏ như vậy còn chê sao? A Chiếp!”
Bạch Chuẩn vùi đầu vào gối lông ngỗng, chia một nửa tinh thần trên người hoàng tước, càng nghe càng nhíu mày, người này sao lại dong dài thế vậy? Đến con chim mà cũng bắt chuyện được nữa hả!
Hoắc Chấn Diệp mang theo hoàng tước bước vào Đồn Cảnh sát, hoàng tước không chịu nằm trong túi áo nên cứ đứng ở đầu vai hắn, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui.
Mỗi cảnh sát trong Đồn đi qua đều phải nhìn nó một cái.
Hoắc Chấn Diệp cũng không giải thích, dù sao hắn là con nhà giàu, mang theo con chim tới làm việc thì đã sao?
Hắn còn chưa đi tới trước bàn làm việc, Đầu Bự vội chạy tới: “Hoắc thiếu gia, ngày hôm qua có ba tên lưu manh chết ở Hồng Khẩu.”
Hoắc Chấn Diệp cảm thấy kỳ quái: “Hồng Khẩu là tô giới của người Nhật, án ở chỗ đó thì có liên quan gì tới chúng ta?”
“Ba người chết, còn lại một người nửa điên, tìm được áo vest của Tống Minh Kiệt ở hiện trường, bên trên còn thêu tên của cậu bé, chứng minh Tống Minh Kiệt là do bọn chúng bắt cóc. Hai ngày trước, bọn chúng còn bắt cóc thêm con của một thương nhân người Nhật. Bọn chúng chết cả rồi, nhưng đứa trẻ thì không thấy đâu.
“Đi xem thử.” Hoắc Chấn Diệp lái xe tới hiện trường.
Mấy tên bắt cóc ở trong một nhà kho chuyên dùng để nhốt con tin, nhà kho này chất đầy hàng hóa dỡ xuống từ bến tàu, có đẩy thùng vào cũng không gây sự chú ý của người khác.
Dùng để vận chuyển tiền hay người đều rất tiện.
Trong nhà kho là một đống hỗn độn, mặt đất đầy máu tươi, còn có thứ gì đó đỏ đỏ trắng trắng văng đầy đất. Hoắc Chấn Diệp nhìn một cái rồi quay đầu hỏi:”Những thứ đó là gì?”
Đầu Bự nhìn thật kỹ: “Hình như là ruột người.”
Hoắc Chấn Diệp không khỏi buồn nôn: “Ruột sao?” Tên biến thái nào đã giết người còn moi cả ruột ra vậy hả?
“Ba người kia chết không toàn thây, bụng bị xé toạc, tim gan nội tạng cũng bị moi ra ngoài, ruột kéo dài đầy đất.” Đầu Bự không chút sợ hãi, kể lại chi tiết cho Hoắc Chấn Diệp nghe.
“Đừng nói nữa.” Hoắc Chấn Diệp cảm thấy mình có thể không ăn thịt một tháng.
Hoàng tước vẫn luôn đậu trên đầu vai hắn bay vèo một cái vào trong, lượn quanh hiện trường vụ án một vòng, sau đó đậu trên một chiếc thùng gỗ, nghiêng đầu dường như muốn nói gì đó.
Hoắc Chấn Diệp che mũi bước vào, trừ những thứ đỏ trắng thì trên đất còn có đống vàng vàng, mùi máu tanh cùng mùi hôi thối của phân và nước tiểu quện vào nhau, Hoắc Chấn Diệp cảm thấy hôm nay hắn chẳng cần phải ăn cơm nữa.
Hắn đi tới trước thùng gỗ, nhìn thấy trên thùng gỗ có nửa dấu giày da, trên dấu giày là nửa dòng chữ tiếng Ý. Giày da nhỏ được đặt chế tác thủ công, nhìn kích thước của dấu giày thì chủ nhân của nó không quá mười tuổi.
“Đầu Bự! Lúc đứa con của thương nhân người Nhật bị bắt cóc, mang guốc gỗ hay giày da?”
Đầu Bự cũng không rành: “Hoắc thiếu gia, cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Hoắc Chấn Diệp lấy máy ảnh, chụp lại dấu giày.
Hoàng tước theo sau lại bay lên, nó vỗ cánh đáp xuống cạnh cửa sổ.
Nơi đây là kho hàng, chỉ có cửa sổ gần nóc nhà kho, dù là người trưởng thành cũng không với tới được cửa sổ này. Hoắc Chấn Diệp bê mấy cái thùng gỗ đến.
Đầu Bự nhìn thấy hắn bê thùng bèn chạy qua giúp: “Hoắc thiếu gia, cậu bê những thứ này làm gì?” Sau đó anh ta nghĩ tới vụ án của Tô Mạn Lệ, Liễu Nhị đã dùng dây thừng mà trèo lên, chưa biết chừng hung thủ thật sự có thể vào qua cửa sổ này, nhưng nếu đúng như vậy thì cơ thể hung thủ phải nhỏ tới mức nào?
Một người có thể giết ba người trưởng thành tàn nhẫn và còn dọa điên một người, sẽ không phải là một tên gầy còm như khỉ đấy chứ?
Hoắc Chấn Diệp giẫm lên những thùng gỗ, ngó qua bệ cửa, ánh mắt chợt khựng lại.
Trên bệ cửa sổ là một dấu tay trẻ con.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch – Thích ăn đậu phụ – Phu nhân – Chuẩn: Tên tiểu quỷ không có mắt nào dám động vào người của tôi?!
HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT