Như mọi khi, cứ sáng sớm là Chấn Phi đến xem tình trạng của Man Cảnh Ân nhưng hôm nay khi hắn vừa bước vào cửa đã sững sờ.
Người đang lý phải nằm trên giường bị hàng đống thiết bị gắn chi chích
trên người, nay lại ăn mặc nghiêm chỉnh đứng xoay mặt về phía cửa sổ,
xem ra đã bình phục hoàn toàn, giờ có lẽ đợi hắn đến để bàn bạc đại sự.
“Lão đại.” – Chấn Phi cung kính gọi.
Man Cảnh Ân bất động đứng đó, không biết đang suy nghĩ việc gì, Chấn
Phi có chút nóng lòng nhưng không manh động, hắn biết Man Cảnh Ân dù
tỉnh lại cũng cần thời gian chấp nhận mọi việc, nên chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian trôi qua hơn nữa tiếng, Man Cảnh Ân chợt xoay người đi ra cửa phòng, có thể vì mới tỉnh nên vẻ mặt có chút tái nhợt cùng mệt mỏi, hắn giọng khàn khàn lạnh nhạt nói.
“Về Dạ Thự.”
“Sao ?” – Chấn Phi không nghĩ ngợi lên tiếng hỏi.
Hắn cho là mình nghe nhầm, sự việc thành ra thế này, đáng lý lão đại
nên kéo toàn bang đi tìm Kiến Ngụy báo thù mới đúng, giờ bảo về Dạ Thự,
đây đâu phải tác phong làm việc của lão đại.
Man Cảnh Ân dừng bước, mặt lạnh lẽo nhìn Chấn Phi, giọng phát ra lạnh đến cực độ. – “Tôi không thích nói hai lần.”
Chấn Phi toát mồ hôi lạnh, tuy không ít lần thấy vẻ mặt này của Man
Cảnh Ân nhưng đây là lần đầu hắn cảm thấy sợ hãi, hình như lão đại có
chút thay đổi, nhưng thay đổi ở điểm nào hắn lại không rõ, chỉ biết là
không phải dấu hiệu tốt.
Rời khỏi bệnh viện, dọc đường về Dạ
thự, Man Cảnh Ân một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên nghe Chấn Phi báo
cáo tình hình xảy ra mấy ngày nay, còn về tin tức của Kiến Ngụy cùng Kha Nhi, Chấn Phi không dối gạt, biết bọn họ ở Tam giác vàng nhưng thật sự
không biết vị trí ở chỗ nào.
“Lão đại, kế tiếp chúng ta nên làm gì ?” – Chấn Phi dò hỏi.
Man Cảnh Ân không mở mắt, nhàn nhạt nói. – “Nghỉ ngơi, dưỡng sức … những việc còn lại, để sau đi.”
“Hiện tại thế lực bên kia không ổn định, ngài có thể cho sát thủ truy sát bọn họ.”
Bây giờ hắn là thuộc hạ của Man Cảnh Ân, tâm tư đương nhiên nghiêng về
Man Cảnh Ân, còn bên Kha Nhi, hắn tin chủ nhân có cách tự giải quyết.
“Bên kia không ổn định, cậu nghĩ bên ta tốt hơn sao ?”
Man Cảnh Ân mở mắt, hờ hững liếc Chấn Phi, lời ít ý nhiều, sau đó nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần, giọng đều đều.
“Cho người báo với Hàn cùng Vỹ cẩn thận một chút, kẻ tiếp theo tên kia muốn
đối phó có thể là bọn họ, hiện tại tuy tên kia đã trở về Tam giác vàng
nhưng không có nghĩa hắn ta không cho tai mắt bên này nhàn hạ.”
“Thuộc hạ đã biết.”
Man Cảnh Ân nói đúng, tên kia chuyên huấn luyện sát thủ, tai mắt đương
nhiên nhiều hơn kẻ khác. Lại chợt nhớ đến Kha Nhi, hai người này chắc có tâm linh tương thông nên một câu, hai câu nói ra y chang nhau, mặc dù
giọng điệu một bên là quan tâm lo lắng, bên còn lại là vô tình lạnh
nhạt.
Thấy Chấn Phi không nói gì nữa, Man Cảnh Ân yên tâm ngủ
một chút, hiện tại hắn mới bình phục, tuy thể lực tốt nhưng vị trí gần
tim gây tổn thương không ít, hắn cần thời gian khá dài để khôi phục, từ
thể chất đến thế lực.
Vừa về Dạ Thự, bọn người Man Cảnh Ân đi
vào cửa chính đã thấy hai bên người làm cúi chào cung kính, Man Cảnh Ân
chẳng liếc nhìn một ai, sải bước dài đi lên phòng ngủ chính.
Bọn người làm nhìn ra được không khí xung quanh ông chủ âm u khó tả, ngay
cả dì Quế cũng không dám hé môi, hiển nhiên biết tâm tình ông chủ không
tốt, có điều mọi người cảm thấy lạ, vì sao không thấy Kha tiểu thư ? Ánh mắt chung quanh không an phận trông ra cửa chính.
Man Cảnh Ân
tới trước cửa phòng, bước chân khựng lại, vài giây sau mới đẩy của đi
vào, nhìn thoáng xung quanh, mọi vật không hề thay đổi, chỉ có, cảnh còn đây nhưng người đã không còn.
“Lui hết đi.”
Bỏ lại một
câu, tiếp theo là tiếng rầm chứng tỏ chủ nhân rất tức giận muốn phát
tiết lên cảnh cửa. Bọn thuộc hạ nhìn Chấn Phi, hắn thở dài bất đắc dĩ,
phất tay bảo mọi người lui xuống, còn hắn, biết điều đi giải quyết mớ
lộn xộn kia.
Nằm trên chiếc giường trắng tinh, Man Cảnh Ân ngửi
mùi hương xà phòng thơm ngát trên ga giường, mà không phải mùi hương hoa trà quen thuộc, Kha Nhi đã đi thật rồi, cô bỏ rơi hắn giống như mẹ hắn, còn cho hắn một viên đạn vào tim, cô thật sự rất tàn nhẫn.
Trong mắt Man Cảnh Ân giờ đây toàn vẻ mờ mịt cô tịch, đáy mắt lóe tia cô đơn chua xót, cảm giác ở tim rất đau, không phải vì vết thương, là vì
Kha Nhi mà đau lòng. Cả người co lại như vỏ óc, lúc này đây, hắn thấy
mình thật vô dụng, vì một người con gái, trở nên yếu ớt như vậy, chẳng
khác nào thứ bỏ đi.
“Gâu, gâu, gâu …”
Tiếng chó sủa vang
lên, Man Cảnh Ân giật mình ngồi dậy, thấy ZERO từ ổ của nó chạy tới chỗ
mình, còn nhanh nhẹn bổ nhào vào lòng hắn, chiếc lưỡi đỏ ói liếm khắp
mặt hắn nhưng hắn không chán ghét, tay vuốt ve đầu nó, ôm nó nằm xuống
giường. Giọng khàn khàn bi ai.
“Mày cũng bị cô ấy bỏ rơi sao ?”
ZERO như hiểu Man Cảnh Ân nói gì, đôi mắt rủ xuống, tiếng kêu ư ử đáng
thương, Man Cảnh Ân thấy vậy, cười khổ, thì ra bây giờ hắn chẳng khác
nào ZERO, cũng bị Kha Nhi bỏ rơi, tức cười ở chỗ, cô vì tên kia từ bỏ
hắn.
“Tao… rất yêu cô ấy, vì sao cô ấy lại phản bội tao ? Vì sao chứ ?”
Mờ hồ có thể thấy hơi nước từ trong mắt hắn, vòng tay rắn chắt càng ôm
chặt ZERO hơn, khiến chú chó nhỏ bị đau kêu ử ử không ngừng, lúc phát
hiện hành động cơ hồ muốn ôm chết ZERO, Man Cảnh Ân mới chịu buông tay.
Hắn xoay người, mắt nhìn trên trần nhà, ZERO bám hắn không buông, đầu
dựa vào ngực hắn giả vờ nằm ngủ.Tay Man Cảnh Ân vuốt nhẹ đầu ZERO, lẩm
bẩm.
“Chích tiện uyên ương bất tiện tiên … hừ, lừa gạt, tất cả
đều là lựa gạt … Kha Nhi, sao em có thể tàn nhẫn với tôi như vậy ? …Tại
sao ?”
Man Cảnh Ân nhắm mắt lại, nhớ lại thời gian đã qua, nếu
ngày ấy hắn không đem Kha Nhi về biệt thự, mặc cô tự sinh tự diệt, chắc
có lẽ bây giờ hắn không thống khổ như thế này, hắn đã sai lầm, sai lầm
tin rằng trên đời còn có tình yêu, còn có hạnh phúc dành cho hắn, tất cả chỉ là ảo tưởng do hắn tự suy diễn ra, để rồi …
Man Cảnh Ân đột ngột mở to mắt, trong con ngươi màu lục đỏ ngầu mang đầy tia máu chết
chốc, vẻ mặt hung tợn như Diêm Vương khiến không khí xung quanh lạnh đi, ZERO nằm bên cạnh rùng mình, nhảy vọt xuống sàn nhà quay lại ổ nằm run
rẩy.
Ngoài trời một mảnh bình yên nhưng bên trong phòng lại là
hầm băng vạn năm, không khí như hai thái cực không ngừng xoay chuyển, là phúc hay là họa vẫn phải xem trời cao an bày.
…………………………
Thái Lan.
“Rừng Chúa Băng". Đây là một dãy núi ở miền Trung Thái Lan, bắt đầu từ phía
Tây Nam của dãy núi Phetchabun, nó là một phần của đường phân chia giữa
thung lũng sông Chao Phraya và cao nguyên Khorat của Đông Bắc Thái Lan.
Ngay tại trung tâm khu rừng là một tòa biệt thự màu đen huyền bí, được
xây dựng giống hệt biệt thự màu đen ở hòn đảo vô danh, người sở hữu ngôi biệt thự này không ai khác là Kiến Ngụy.
Sau khi qua Thái Lan,
hắn bắt đầu củng cố thế lực, bên người Tam giác vàng ngày trước do
Clifford nắm giữ cũng về phe hắn, hiện tại hắn đang dung dưỡng lực
lượng, vì lần sau gặp lại, bọn họ không phải đối địch với một, mà là ba.
Sâu trong hoa viên, bóng dáng áo đen ngồi trên thêm đá, tấm lưng gầy
yếu tựa vào cột đá, mái tóc dài rủ xuống che đi khuôn mặt nõn nà, vào
lúc này có thể nhàn hạ ngồi ngắm cảnh ngoài Kha Nhi thì còn có ai.
Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng Kha Nhi ngồi ngủ gật nhưng khi nhìn kỹ mới thấy cả người cô đang run rẩy, hai tay đan vào nhau rất chặt để lên môi.
“Tỏng … tỏng …”
Tiếng giọt nước rơi nhẹ nhàng trong
không trung, sau hàng tóc phủ xuống là đôi mắt đẫm lệ, hai gò má tái
nhợt phủ đầy nước mắt, hàm răng trắng tinh cắn xuống mu bàn tay xuất
hiện chút tơ máu, điều này cho thấy Kha Nhi đang rất kềm chế kích động
trong lòng.
“Chích tiện uyên
ương bất tiện tiên … hừ, lừa gạt, tất cả đều là lựa gạt … Kha Nhi, sao
em có thể tàn nhẫn với tôi như vậy ? …Tại sao ?”
Đoạn ghi âm phát ra từ chiếc nhẫn là trực tiếp, bởi thiết bị này là trước khi
rời đi, Kha Nhi đã bí mật gắn trên vòng cổ ZERO, dù xa Man Cảnh Ân cô
vẫn muốn biết cuộc sống hàng ngày của hắn sau khi không có cô sẽ như thế nào ? Hắn có buồn không ? Có trách cô không ?
Tất cả cô đều
muốn biết, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẽ nghe nhưng nghe xong từng câu
từng chữ hắn nói ra, giọng điệu còn rất thương tâm, tuy không nhìn thấy
vẻ mặt hắn khi nói những lời này, cô vẫn biết, hắn rất đau khổ, vì dù
hắn nói hận cô thì cuối cùng hắn vẫn nói còn yêu cô, vừa hận vừa yêu,
cảm giác thống khổ bi ai đến mức nào.
Tâm thật sự rất đau, loại
đau đớn này nào có thể hình dung bằng lời nói, nó vô hình xuyên qua tim, đâm lên từng mạch máu đang chảy trong người cô, khiến cô thương tích
đầy mình, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Thế là hết, hạnh phúc
ngắn ngủi biến mất tựa làn khói, để lại khoảng hư không tịch liêu làm
người ta không thể quên được. Lúc này đây, Kha Nhi rất muốn mình mất đi
kí ức, quên hết những đau đớn nhưng sự thật tàn nhẫn.
Phản làm
sao lãng quên đi một người khiến mình yêu đến tận xương tủy, mất đi kí
ức thì sao ? Nhớ lại chẳng phải sẽ đau nhiều hơn. Thật buồn cười, cô
thấy lúc này mình như con đà điểu, lại muốn chạy trốn cái gì đây ? Tất
cả đã quá rõ ràng, tình yêu của hai người đã kết thúc, trái tim vỡ nát
như mảnh vỡ thủy tinh, vĩnh viễn không thể lành lại.
“Cộp, cộp, cộp.”
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, Kha Nhi lau đi dòng lệ, điều chỉnh tâm tình tốt lên, xoay người nhìn Tuyết Du mang vẻ mặt không vui đi tới,
lạnh nhạt nói.
“Chuyện gì ?”
Tuyết Du tâm tình không vui nhưng thấy đôi mắt có chút sưng còn hơi ướt của Kha Nhi, đành dằn cơn tức xuống, cô cung kính nói.
“Kiến lão đại muốn gặp chủ nhân.”
“Ừm.”
Tiếng nói rất khẽ, bóng Kha Nhi biến mất tại góc khuất, Tuyết Du buồn bã nhìn hồi lầu mới đi về phòng mình.
………………………….
Phòng Ngủ Chính.
“Anh gọi em đến, có chuyện gì sao ?” – Kha Nhi lạnh nhạt lên tiếng.
Sau khi rời khỏi hòn đảo vô danh, ngay lập tức nó bị cho nổ tung, điều
này không khiến Kha Nhi ngạc nhiên, bởi nơi đó có quá nhiều bí mật, giữ
lại là một tai họa.
Nhìn người mấy ngày không gặp, đột nhiên
xuất hiện còn mang bộ dạng chật vật như vậy, không biết là vì cuốn nhật
ký kia, hay là vì bên phe Man Cảnh Ân đã động thủ ? Kha Nhi cảm thấy mệt mỏi.
Nhắc đến cuốn nhật ký, trong một lần tình cờ về ngôi nhà
đổ nát, nơi đó vẫn không ai quan tâm tới, một đống hỗn độn cùng mấy thứ
linh tinh, Kha Nhi vô tình tìm thấy một chiếc hợp sắc, mà bên trong duy
nhất chỉ có cuốn nhật ký này.
Đọc xong nhật ký của mẹ, tâm tình trùng xuống nhưng không thấy đau lòng, bởi thứ tình cảm mờ ảo kia đã
không còn từ lâu, vì thế quyết định chôn cuốn nhật ký chung với phần mộ
của mẹ, còn chưa kịp chôn đã xảy ra chuyện, dù là vậy, cũng nhờ nó mà cô có thể hiểu ra một chuyện, dù Kiến Ngụy hiểm độc gian trá như thế nào,
trong tim hắn, mẹ vẫn giữ vị trí nhất định.
Kiến Ngụy không nhìn Kha Nhi, mắt chăm chú nhìn cuốn nhật ký rách nát, vẻ mặt trầm ngâm. Giây sau, hắn mới lên tiếng.
“Năm tôi mười tám tuổi đã gặp mẹ em, còn nhớ lần đầu gặp mặt là lúc tôi bị
người bang khác ám sát, dù không phải con trai trưởng nhưng đã mang dòng máu Man gia, đương nhiên có kẻ dòm ngó, mà tôi, lúc đó không có tâm
muốn tranh giành bất cứ thứ gì từ anh trai, đối với tôi, cuộc sống bình
yên là tốt nhất.”
Nhớ lại chuyện xưa, trong mắt Kiến Ngụy đầy vẻ nhu tình, giọng trở nên mềm mại hơn.
“Lúc biết tôi bị ám sát, Ngụy Linh không sợ hãi, còn đem tôi về nhà băng bó
trị thương, sau đó còn dịu dàng an ủi tôi, khuyên tôi đừng đi con đường
hắc đạo, còn nói rất nhiều đạo lý. Tôi rất ghét kẻ lắm mồm nhưng khi cô
ấy lên tiếng, âm thanh dịu dàng ấm áp khiến tôi chẳng thấy phiền tí nào, còn rất vui vẻ nghe cô ấy nói.”
Hắn cười nhẹ, nụ cười mang sự
yêu thương hiếm có. – “Từ đó, tôi bắt đầu đến nhà cô ấy làm khách, còn
rất mặt dày muốn cô ấy nấu cho tôi ăn, cô ấy không tức giận, còn cười
hiền hòa với tôi, lúc đó tôi thấy mình thật hạnh phúc, tiếc rằng hạnh
phúc đó chỉ tồn tại trong hai năm, tất cả đã sụp đổ …”
Nói đến
đây, đôi mắt Kiến Ngụy xẹt qua tia sắc lạnh. – “Bị đuổi khỏi Man gia,
còn bị một đám người ám sát, tôi tìm đến Ngụy Linh, muốn cùng cô ấy bỏ
trốn, tôi nói toàn bộ kế hoạch cho cô ấy biết, sau này sẽ về báo thù Man gia, diệt sạch đám vô dụng đó, tự mình lên làm lão đại, còn Ngụy Linh
sẽ lên làm Man phu nhân.
Hắn dừng một giây, vẻ mặt khổ sở. – “Em biết không, lúc tôi hùng hồn nói ra quyết định của mình, Ngụy Linh lại
tạt cho tôi gáo nước lạnh, cô ấy nói, một là tôi phải quên đi quá khứ,
cùng cô ấy đến một nơi không người biết thân phận bọn họ sinh sống qua
ngày, hai là tôi và cô ấy kết thúc.”
“Anh đã chọn trả thù.” – Kha Nhi chen ngang, cô biết Kiến Ngụy đang kích động, nên muốn giảm bớt áp
lực cho hắn, vì thế mới lên tiếng.
Kiến Ngụy cười khổ. – “Phải,
tôi chọn trả thù nhưng vẫn hứa sẽ đón cô ấy trở lại, tiếc rằng sau mười
mấy năm, tôi có đủ thế lực trong tay, trở về muốn đón cô ấy thì cô ấy đã kết hôn, còn đang mang thai … chứng kiến cảnh cô ấy cùng chồng vui vẻ
hạnh phúc bên nhau, tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ, còn có … bi ai.”
Hít sâu một hơi, Kiến Ngụy nói tiếp. – “Bao lần ép buột cô ấy trở về
bên tôi, còn bảo ngay cả con của người khác tôi cũng sẽ yêu thương như
con ruột, cô ấy lại tuyệt tình nói cô ấy không còn yêu tôi, cũng không
muốn giữa tôi và cô ấy có bất kỳ mối quan hệ nào nữa, mong chúng tôi xem nhau như người xa lạ.”
“Đến khi mẹ em gặp chuyện, anh đem đứa
con gái có nét giống bà về bên cạnh, đợi cô bé lớn lên sẽ cùng cô bé kết hôn, coi như đã hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay nhưng không ngờ …
những chuyện anh làm điều vô nghĩa.”
Kha Nhi tiếp lời, trong mắt không chút thương tiếc nói. – “Từ đầu đến cuối, người mẹ yêu thương nhất, vẫn là anh.”
Những trang nhật ký mẹ viết, đều mang theo nước mắt cùng đau lòng, tất
cả chỉ vì người mình yêu xem trọng quyền lực hơn mình. Lúc này Kha Nhi
cảm thấy Kiến Ngụy thất đáng khinh, trong thời gian mẹ cô mỏi mòn đợi
hắn quay lại, thì hắn chỉ lo củng cố thế lực, đến khi bà buông tay, cùng cha cô bên nhau, hắn lại quay về muốn đoạt đi hạnh phúc ảo đó , còn có ý nghĩa sao ?
Tình yêu không còn, bên nhau chẳng phải càng làm
đối phương chán ghét mình thêm, nếu là cô, sẽ thật tâm chúc phúc, còn
cầu nguyện mong cho người ấy mỗi ngày sống bình an.
Kiến Ngụy
không nói, cuối đầu chấp nhận sự thật đau lòng, là hắn đánh mất Ngụy
Linh, là hắn tự tay đẩy cô đến bên người đàn ông khác. Ngước nhìn Kha
Nhi, khuôn mặt giống hệt người hắn yêu, hắn đã làm Kha Nhi yêu hắn,
nhưng vì quyền lực, hắn lại đánh mất, hắn quả thật đáng bị xem thường.
Không gian trong phòng như bị đóng băng, Kiến Ngụy ôm mặt, không biết
đang suy nghĩ cái gì, Kha Nhi lạnh nhạt đứng đó. Thời gian cứ thế trôi
đi một nữa, Kha Nhi rốt cuộc nhịn không được đành lên tiếng.
“Nếu không còn chuyện gì khác, em xin phép ra ngoài.”
Không đợi Kiến Ngụy cho phép, Kha Nhi lui bước ra ngoài, vừa đến cửa, Kiến Ngụy khàn giọng nói.
“Ba năm, trong ba năm em phải trung thành phục tùng mệnh lệnh của tôi như
lúc trước, điều tiên quyết là không được quan tâm đến sống chết của Man
Cảnh Ân, sau ba năm, tôi cho em tự do, cũng trả Bảo Lan cho em.”
Kha Nhi xoay người, cười lạnh. – “Em có thể tin tưởng anh không ?”
Sau những chuyện xảy ra, Kiến Ngụy còn đưa ra điều kiện như vậy, hắn
nghĩ cô sẽ tin, đúng là cô vẫn tin tưởng hắn, nhưng tự do thì sao ? Đổi
lại là thấy Man Cảnh Ân gặp nguy hiểm, cô làm ngơ thấy chết không cứu,
chuyện hoang đường như vậy, cô làm sao có thể đáp ứng hắn ?
“Em có muốn biết vì sao Vân Hà lại chết không ?”
Kiến Ngụy không trả lời Kha Nhi, chuyển đề tài sang cái chết của Vân
Hà, mẹ Man Cảnh Ân, Kha Nhi nhíu mày, giọng tỏ vẻ không quan tâm.
“Biết quá nhiều bí mật, không phải cách sống của em. Kiến Ngụy, dù lần này em tin tưởng anh nhưng bảo em đáp ứng không màn đến sống chết Man Cảnh Ân
là không thể, em cũng tin anh sẽ không làm hại Bảo Lan, vì thế em không
cần tự do.”
Cô biết kiến Ngụy muốn cô biết bí mật cái chết của
Vân Hà, tâm tình có chút bất an, bí mật này dù là tốt hay xấu, cô thà
suốt đời không biết, vì thường đằng sau những bí mật, là những phiền
toái cùng âm mưu đáng sợ, cô đã đủ phiền phức rồi.
Vừa xoay người đi, Kiến Ngụy lại lên tiếng, lời vừa nói ra khiến Kha Nhi chấn kinh.
“Man Cảnh Ân không phải do Vân Hà sinh ra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT