Man Cảnh Ân vừa về Dạ thự đã nghe người làm bảo Kha Nhi đang ở hoa
viên. Hắn nhăn mày, xoay người vừa muốn đi gặp cô, chợt nghĩ tới nơi đó
thì do dự.
Hoa viên ấy là nơi mẹ hắn yêu thích, còn có loài hoa
bà thích nhất, hắn đã từng rất vui vẻ cùng mẹ ở nơi đó nhưng giờ hắn
không muốn vào, bởi nơi đó mang đến nổi ám ảnh hắn vĩnh viễn không thể
quên, và từ đó đã đình thành cơn ác mộng khiến hắn chịu dày vò suốt hai
mươi mấy năm nay.
“Anh về rồi.”
Đang ngây người đứng tại
chỗ, tiếng Kha Nhi níu kéo lí trí hắn quay về, nhìn cô vẫn bộ dạng đáng
yêu, còn có nụ cười như thiên thần làm tâm tình nặng trĩu buông xuống.
Hắn đi tới bên Kha Nhi, ôm cô vào lòng, suy nghĩ giây lát mới lên tiếng.
“Ngày mai anh sẽ cho người bỏ hết mấy bụi hoa nhài, chỉ trồng loài hoa trà em thích, như vậy mỗi khi em rảnh có thể ra hoa viên hít thở không khí
trong lành, không cần phải đi ra ngoài gặp những con ruồi nhặn đó nữa.”
Kha Nhi biết Man Cảnh Ân đang ăn dấm chua, có thể vì gần đây hai người
không ở cạnh nhau, cô lại cùng thuôc hạ, còn có Mạch Quân Vỹ và Lăng
Tịnh Hy gặp mặt, mà trong mắt hắn, những người hay gặp cô dù nam hay nữ
đều là ruồi nhặn.
Kha Nhi ôm eo hắn, dịu dàng nói. – “Em thấy
không cần bỏ mấy bụi hoa nhài, chỉ cần trông thêm hoa trà là được …À,
phải rồi, hiện tại hoa nhài nở rất đẹp, chúng ta ra ngắm một lát đi
anh.”
Những người làm nghe xong đều hít một ngụm khí lạnh, bọn
họ bắt đầu tìm đường lui vì không muốn hứng chịu cơn tức giận của ông
chủ nhưng bọn họ đã lầm, Man Cảnh Ân không tức giận, hắn lạnh nhạt nói
với Kha Nhi.
“Anh không có hứng thú xem những thứ vô vị.”
Nói xong kéo tay Kha Nhi đi ra cửa chính, giọng ôn nhu. – “Anh dẫn em đi xem chỗ này thú vị hơn nhiều.”
…………………………..
Chiếc Koenigsegg Agera R phóng nhanh trên đường cao tốc, chạy thẳng ra ngoại ô đi đến vùng nông thôn hẻo lánh.
Suốt dọc đường đi, Man Cảnh Ân tập trung lái xe nên không nói tiếng
nào, mà Kha Nhi cũng không nhiều lời, thỉnh thoảng nhìn hắn cười ôn nhu.
Thật ra Kha Nhi không quan tâm Man Cảnh Ân dẫn cô đi đâu, hiện tại điều cô đang lo là vết thương trong tim hắn, lúc nãy cô chỉ muốn thử hắn có
thật vẫn chưa quên quá khứ hay không nên mới đưa ra ý kiến cùng mình ra
hoa viên ngắm hoa.
Thấy được vẻ khó chịu của hắn, còn có đôi mắt thoáng tia khổ sở làm lòng cô đau buốt, cô quyết định phải làm hắn quên đi quá khứ bi thương đó, cô muốn hắn hạnh phúc vì thế nhất định phải
khơi dậy vết thương của hắn, dù hắn có ghét cô, không quan tâm cô, cô
cũng chấp nhận.
Trời đã ngã về chiều, xe rốt cuộc cũng dừng lại, Man Cảnh Ân kéo Kha Nhi xuống xe, cùng cô tay trong tay đi về phía trước.
Nhìn thấy quang cảnh trước mặt, Kha Nhi sửng sốt không biết dùng từ ngữ gì có thể diễn ta khung cảnh tuyệt đẹp này, nhưng Man Cảnh Ân không cho cô nghĩ ngợi nhiều, hắn nắm tay cô đi về phía trước.
Những tia
nắng chiều chiếu rọi xuống còn đường mòn nhỏ được trải đầy những hòn sỏi trắng tinh, hai bên là hai hàng anh đào xếp ngay hàng thẳng lối, tuy
hoa đào chưa nở nhưng nụ hoa màu đỏ kết hợp màu trắng của sỏi trong rất
thơ mộng.
Đi qua vườn anh đào, Kha Nhi lại bị cảnh đẹp trước mắt làm kinh ngạc, cô nghĩ con đường mòn đi vào không lớn lắm nên phía bên
trong cũng chỉ là mảnh đất nhỏ, nhưng cô đã sai.
Trước mặt Kha
Nhi là một mảnh đất rộng bao la, có thể nhìn thấy một vùng núi non xa
xa, mà ở giữa là một tòa kiến trúc màu trắng ngà hai tầng, bên trái là
những bụi hoa trà đã nở rộ, bên phải là hồ nước nhỏ, từ hồ nước nhìn qua có thể ngắm mặt trời lặng, khung cảnh cực kỳ nên thơ cùng lãng mạn, rất thích hợp làm nơi nghỉ dưỡng khi về già.
“Lúc anh hai mươi lăm
tuổi đã mua mảnh đất này, và bắt đầu xây dựng tòa kiến trúc kia, tất cả
những thứ khác cũng tỉ mỉ suy nghĩ mà làm, em thấy thế nào ?”
Không đợi Kha Nhi hỏi, Man Cảnh Ân đã lên tiếng giải thích cho cô hiểu.
Kha Nhi nhìn quang cảnh trước mặt, không biết nói sao cho phải, cô không nghĩ một kẻ chỉ biết có hắc đạo như hắn lại có thể thiết kế ra một nơi
vừa lãng mạn vừa thơ mộng như vậy, hắn chắc phải tốn khá nhiều tâm tư.
“Nơi này rất thích hợp để tịnh dưỡng, anh muốn dùng nó làm nơi cư trú khi về già sao ?” – Kha Nhi thẳng thắn hỏi.
Man Cảnh Ân cười ôn nhu kéo tay cô đi vào trong tòa kiến trúc. – “Em
nói đúng, anh xây nơi này là để dưỡng già nhưng không chỉ mình anh, còn
có cả vợ và con anh nữa.”
Kha Nhi sựng bước chân, cô ngước nhìn
Man Cảnh Ân, hắn nói vậy là đã tìm đươc Man phu nhân rồi sao ? Vậy sao
còn dẫn cô đến làm gì ?
Một nỗi buồn không tên thoáng qua tâm
trí, Kha Nhi ủ rủ đi vào trong tòa nhà. Bước vào trong mới thấy cảnh bày trí không khác Dạ Thự là mấy, chỉ khác ở chỗ nơi này nhỏ hơn Dạ Thự một chút nhưng mỗi một nơi đều mang phong thái trang nhã nhẹ nhàng, không
uy nghiêm cao sang như Dạ thư.
Man Cảnh Ân dẫn cô vào trong, lại tỉ mỉ giải thích mỗi một nơi cho cô nghe, sau đó hai người đi lên lầu,
xem sơ qua các phòng rồi tiến thẳng tới phòng ngủ chính.
Kha Nhi phát hiện trên lầu có rất nhiều phòng nhưng ngoài phòng ngủ chính ra
thì các phòng còn lại đều trống không, mà các gian phòng đó còn cách
phòng ngủ một đoạn khá xa. Cô khó hiểu lên tiếng.
“Vì sao các phòng khác lại cách xa phòng ngủ chính ? Nơi này cũng không có đồ đạc gì, anh định dùng làm gì vậy ?”
“Các phòng đó dành cho con của chúng ta, anh không biết em có thể sinh bao
nhiêu đứa, cũng không biết có bao nhiêu con trai, bao nhiêu con gái, nên để trống hết, còn có …” – Hắn ghé sát tai cô, tà mị nói.
“Tuy
phòng cách âm rất tốt nhưng anh không muốn nữa đêm quấy rầy giấc ngủ các con … ban đêm là thời điểm riêng tư của anh và em.”
Kha Nhi đỏ
mặt, cô lúng túng cúi đầu, chợt nghĩ tới câu hắn vừa nói có nhiều điểm
không thích hợp, cô bối rối nhìn hắn, bạo gan hỏi một câu.
“Anh … anh thật muốn em sống ở đây ?”
Man Cảnh Ân không trả lời, hắn dẫn cô vào phòng ngủ chính, bên trong
cũng bày trí giống phòng ngủ chính ở Dạ Thự, chỉ khác một chỗ, từ ban
công nhìn ra là hồ nước xanh ngắt, còn có thể nhìn ngắm mặt trời mọc, mà hiện tại mặt trời cũng sắp xuống núi.
Kha Nhi đứng bên ban công nhìn những tia nắng soi rọi xuống vườn hoa trà, lòng thanh tĩnh hơn một chút, cô xoay người nhìn Man Cảnh Ân, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy
hắn lấy từ trong túi ra một hộp gấm nhỏ, mở nắp ra thì thấy bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo, hạt ngọc màu trắng tinh khiết khá to hình đóa
hoa tinh tế cho thấy thợ thủ công ắc phải tỉ mỉ làm nên nó.
Man
Cảnh Ân đưa chiếc nhẫn tới trước mặt Kha Nhi, giọng điệu thản nhiên
nhưng nếu nghe rõ sẽ phát hiện hắn đang khẩn trương. – “Chúng ta kết hôn đi.”
Kha Nhi đần ra mặt, cô ngây ngốc nhìn Man Cảnh Ân, lúc này cô thật không tin vào thính lực của mình nữa, mọi việc diễn ra quá
nhanh, hắn chấp nhận yêu cô, chấp nhận cho cô ở nơi chỉ dành cho vợ hắn
ở, giờ lại muốn kết hôn cùng cô, như vậy chẳng phải hắn đã muốn cưới cô, muốn cô làm vợ hắn sao ?
“Anh … thật muốn em làm vợ anh sao ? Anh không nói đùa chứ ?”
Thấy dáng vẻ Kha Nhi “Thự Sủng Nhược Khinh.” khi hỏi câu này làm Man
Cảnh Ân có chút dở khóc dở cười, hắn nhìn cô giây lát, sau đó không quan tâm đến phản ứng của cô, tự mình lấy nhẫn ra đeo vào ngón tay áp út của cô. Làm ra vẻ bất lực.
“Sao không có hoa ? Sao anh không quỳ ?
Sao không lãng mạn gì hết ? … anh nghĩ em sẽ nói mấy lời vô bổ đó, không nghĩ em lại gấp hơn anh, muốn gả cho anh như vậy …” – Nói đến đây, hắn
thờ dài.
“Được rồi, anh chấp nhận cưới em, như vậy được chưa ?”
Kha Nhi xấu hổ đỏ mặt muốn tránh lại bị Man Cảnh Ân nắm cằm bắt cô đối
mặt với hắn, bỏ đi vẻ mặt cợt nhã hiếm thấy khi nãy, thay vào đó là ánh
mắt thâm tình, còn dùng giọng ôn nhu, nói cho cô hiểu tiếng lòng của
hắn.
“Kha Nhi, anh không thích nói mấy từ văn hoa, càng không
biết cách lấy lòng phụ nữ, những thứ anh muốn đều nhất định phải có
được, mà đối với anh, tình yêu chỉ là thứ vô vị nhàm chán, có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng khi gặp em …” – Hắn xoa nhẹ má cô, thâm
tình nói.
“Anh đã bị em mê hoặc, em làm cuộc sống của anh rối
tung cả lên, còn khiến anh không có em là không được, em đúng là tiểu
yêu tinh.”
Kha Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn chỉ
có thâm tình cùng cưng chiều yêu thương, tâm như có dòng nước ấm chảy
qua, còn ngọt hơn cả ăn phải mật, tảng đá nặng trĩu coi như có thể bỏ
xuống. Cô nhẹ giọng.
“Em thấy anh mới là yêu tinh.” – Vừa nói xong đã thấy hắn trừng mắt nhìn mình, cô nhanh chống giải thích.
“Anh nghe em nói đã … thật ra lúc em biết mình đã yêu anh thì em đã tự nói
với mình không được đi quá giới hạn, vì lúc đó anh là chủ nhân của em
nhưng em không thể, thấy anh cùng Hải Miên một chỗ, em thấy không thoải
mái, thấy những người phụ nữ khác nhìn anh bằng ánh mắt đói khát, em rất muốn móc mắt họ ra, lúc đó em nghĩ anh đúng là yêu nghiệt, đã mê hoặc
mọi người … còn mê hoặc cả em, làm em không lúc nào là không nghĩ đến
anh.”
Kha Nhi càng nói càng nhỏ, cô không để ý đến sắc mặt Man
Cảnh Ân đã có chút biến đổi, nói trắng ra là ngây người đờ đẫn nhìn Kha
Nhi, bởi mọi chuyện diễn ra hoàn toàn trái với những gì hắn muốn làm.
Trưa hôm nay, sau khi trừng phạt Tiểu Âu xong, hắn đã suy nghĩ rất
nhiều, trong mắt người ngoài, nhất là trong giới hắc đạo luôn cho rằng
Kha Nhi là kẻ phản bội Kiến Ngụy chấp nhận làm kẻ tôi tớ cho hắn, còn có những kẻ nghĩ tệ hơn, nghĩ rằng Kha Nhi là công cụ làm ấm giường cho
hắn. Vì muốn bóp nát mọi ý nghĩ đó nên mới quyết định cầu hôn Kha Nhi,
cho cô danh phận Man phu nhân, đường đường chính chính cùng hắn một chỗ.
Về việc cầu hôn cần nhiều hình thức, hắn lại không có thời
gian nghĩ nhiều như vậy, đành hỏi Mạch hồ ly kia, quả nhiên tên kia vừa
nghe hắn muốn kết hôn đã nhảy dựng lên, còn đòi kéo cả ngàn người đến
chứng kiến, hắn nào muốn. Rốt cuộc tên kia đành chỉ vài chiêu, nào là
phải có nhẫn, có hoa rồi còn phải quỳ gối … thật nhức đầu.
Nhẫn, hắn có. Hoa, hắn có một vườn, còn quỳ gối ? … Chuyện mất mặt này
hắn nào làm được, vì thế quyết định dẫn cô đến đây, tuy có chút lo nhưng tin chắc Kha Nhi sẽ không từ chối, quả nhiên cô không những không từ
chối mà còn lo sợ mình đang nói đùa với cô. Hắn thật lo nghĩ quá nhiều
rồi.
“Kha Nhi, anh chỉ kết hôn sinh con với người mà anh yêu.”
Man Cảnh Ân lời ích ý nhiều, hai người bên nhau khá lâu nên tâm linh có thể nói đã khá thông, hắn đã nói ra như vậy, nếu cô còn không hiểu, chỉ còn cách chờ tới ngày cùng cô bước vào giáo đường, lúc đó dù cô không
hiểu cũng đành chấp nhận.
Vào thời khắc này, Kha Nhi cảm thấy
trái tim ấm áp hơn bao giờ hết, lần đầu tiên trong đời, khóe mi cảm giác cay cay, cô nhìn người đàn ông ngày thường tính tình kiêu ngạo lạnh
lùng giờ đã thay đổi, hắn ôn nhu, dịu dàng với cô, còn nói mấy lời yêu
thương khiến tim cô tan chảy … hắn thật đã nói yêu cô rồi.
“Ân, em rất hạnh phúc, cảm ơn anh.”
Kha Nhi nghẹn ngào nói, cô không biết vì sao mình muốn khóc, bao nhiêu
năm nay nước mắt cứ ngỡ đã cạn, không nghĩ lại có thể rơi, nhưng đây là
nước mắt hạnh phúc không phải đau thương, cô thật cám ơn ông trời đã
thương cô, cho cô một lần nữa tìm được hạnh phúc.
“Nha đầu ngốc,
là anh phải cám ơn em mới đúng, nhờ có em, anh mới biết hạnh phúc là như thế nào ?” – Hắn ôm lấy cô, dịu dàng nói.
Hắn biết cô nói vậy
là đã đồng ý, trong lòng ngập tràn vui sướng, thì ra hạnh phúc rất đơn
giản, không cần phân rõ là ngày hay đêm, chỉ cần từng giờ từng phút từng giây có thể ôm người mình yêu vào lòng, đó đã là điều viên mãn lắm rồi.
Mặt trời đã xuống đỉnh ngọn núi, xem ra hôm nay bọn họ thật may mắn có
thể ngắm được mặt trời lặn. Hai người ôm nhau, trong mắt chỉ có hạnh
phúc ngọt ngào nhìn về hướng ánh hoàng hôn màu tím tuyệt đẹp kia.
Thế nhưng Kha Nhi luôn là người biết phá vỡ không khí lãng mạn, cô chỉ
nói một câu, đã làm bầu không khí từ ấm áp trở nên lạnh lẽo dị thường.
“Tối nay chúng ta đến Hoa Viên, cùng ngắm hoa nhài được không anh … À, em
thấy nơi này trồng thêm một ít hoa nhài nữa thì sẽ rất tuyệt, anh thấy
…”
“Em biết rồi sao ?” – Không đợi Kha Nhi vòng vèo tiếp nữa, Man Cảnh Ân đã nói vào trong điểm.
Từ lúc cô bảo hắn ra Hoa Viên ngắm hoa nhài thì hắn biết, đã có người
nói cho cô biết quá khứ của hắn, mà người nói là Dì Quế nhưng hắn không
trách bà, bởi hắn cũng sẽ nói cho Kha Nhi biết. Cô đã luôn thẳng thắn
với hắn thì hắn cũng sẽ chân thành với cô, không giấu cô bất cứ chuyện
gì, đó là điều cần thiết khi yêu.
Kha Nhi nhẹ gật đầu, cô quan
tâm nói. – “Em không muốn thấy anh khổ sở vì chuyện đó, nó đã là quá
khứ, anh đừng nhớ đến nữa có được không ?”
Man Cảnh Ân cười nhẹ, hắn không trả lời cô mà hỏi ngược lại.– “Em có muốn biết lý do anh ghét nơi đó không ?”
“Em sẽ lắng nghe.” – Kha Nhi nhẹ nhàng nói.
Hắn cười nhạt, ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp mang âm điệu chua
xót, bắt đầu kể câu chuyện thương tâm của hai mươi ba năm về trước.
Thì ra mẹ của Man Cảnh Ân tức Vân Hà phu nhân đã bị Kiến Ngụy giết chết tại Hoa Viên đó, năm đó hắn mười tuổi, sau giờ tan học thì về nhà, biết thói quen của Vân Hà phu nhân vẫn hay ra Hoa Viên uống trà nên mới chạy ra tìm bà.
Nhưng khi hắn tìm được bà thì bà đang bị Kiến Ngụy
bóp cổ, trong miệng bà không ngừng trào ra bọt nước màu trắng, mặt tím
tái cho thấy sự chịu đựng đã đi quá giới hạn.
Lúc đó hắn biết
mình không đủ sức chống lại Kiến Ngụy nên tìm người cầu cứu, lúc bọn vệ
sĩ chạy vào đã chia hai nhóm, một bên bắt Kiến Ngụy trói lại, một bên ra sức cứu Vân Hà phu nhân, tiếc rằng mẹ hắn đã nuốt một lượng lớn ma túy
dạng lỏng, còn pha thêm thuốc kích thích loại mạnh nên không thể cứu
chữa.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ hắn đã để lại di nguyện
duy nhất mà suốt đời hắn cũng không thể quên, lúc đó hắn ôm đầu bà, bà
nhìn hắn với ánh mắt thương yêu dịu dàng của một người mẹ, giọng mềm mại nhưng pha chút bi thương.
“Ân … hãy nhớ rõ ngày hôm nay, là ai đã khiến mẹ con ta chia cách … hứa với mẹ, giết chết Kiến Ngụy … trả thù cho mẹ …”
Mặt trời cũng xuống núi, những tia nắng cuối cùng biến mất trên gương
mặt cương nghị của Man Cảnh Ân, ánh mắt màu lục mang vài tia máu chết
chốc, điều này chứng tỏ hắn đang có ý muốn sát sinh.
Kha Nhi vẫn ôm hắn thật chặt, cô cảm nhận người hắn run rẩy, là tức giận, là phẫn
hận, cô biết Kiến Ngụy khiến tuổi thơ hắn toàn mùi máu tanh, nhưng theo
lời kể của hắn, cô thấy có nhiều điểm không thích hợp.
Là người
bên cạnh Kiến Ngụy khá lâu, cô hiểu rõ tính tình của hắn, là kẻ giảo
hoạt lại là người thận trọng, nếu Kiến Ngụy muốn giết Vân Hà phu nhân
thì không nhất thiết cần hắn ra tay, còn không làm đến rầm rộ như vậy.
Nhưng cô chỉ để trong lòng không nói ra, vì biết rõ khi Man Cảnh Ân
nghe thấy, sẽ cho là cô bênh vực tên kia, cô đành im lặng suy nghĩ vấn
đề nan giải này.
“Từ nhỏ đến lớn, cha anh luôn nghiêm khắc với
anh, vì anh là con của Lão Đại, không thể yếu hèn, phải mạnh mẽ, làm
việc gì cũng phải xuất sắc, lúc đó anh nghĩ mình ngay cả con rối cũng
không bằng … nhưng cũng may còn có mẹ, bà ấy luôn dùng mọi cách có thể
yêu thương anh hết lòng, bà ấy là hạnh phúc nhỏ nhoi của anh, chỉ tiếc
…”
Hắn dừng một giây, giọng băng lãnh. – “Kha Nhi, dù Kiến Ngụy
không do anh giết chết nhưng anh vẫn muốn chính tay mình có thể làm việc đó … anh biết Kiến Ngụy là người ơn của em, anh không trách em sẽ oán
hận anh khi anh làm như thế, cho dù …”
Hắn chưa nói hết câu, Kha Nhi đã đặt nhẹ tay lên môi hắn, giọng dịu dàng.
“Ân, em hiểu cảm giác của anh, vì hiểu nên em không oán không trách … nhưng
bây giờ đối với em chuyện đó không quan trọng, là ai giết ai, là ai hận
ai, em cũng không màng, điều hiện tại em muốn, là ở bên cạnh anh, cùng
anh trải qua những ngày vui vẻ, cùng anh hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc,
anh không muốn sao ?”
Một câu nói của Kha Nhi làm hắn như được
khai thông tất cả mọi chuyện. Cô nói đúng, là ai giết ai, là ai hận ai
giờ còn quan trọng sao ? … Chuyện xảy ra với mẹ hắn ở Hoa Viên đã nhiều
năm, hắn nên quên đi thôi, kết thục ám ảnh, cùng người con gái trong
lòng đi hết quãng đời còn lại, hắn vẫn còn nhiều việc để làm.
Suy nghĩ thông sốt, Man Cảnh Ân ôm Kha Nhi, giọng lười biếng.
“Thật ra anh đã quên từ lâu, nhưng muốn anh bước vào Hoa Viên đó, vẫn cần có
người cùng anh đi vào, em … có nguyện đi cùng anh không ?”
Câu
nói này có hai nghĩa, một là muốn Kha Nhi cùng hắn đối mặt với nổi ám
ảnh trong lòng, một là muốn cô cùng hắn nắm tay nhau đi hết quãng đời
còn lại, hắn muốn cùng cô sống đến bạc đầu.
Kha Nhi hiểu ý, cô cười dịu dàng, ánh mắt đầy ngọt ngào nhìn Man Cảnh Ân, nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn, giọng ôn nhu.
“Chích tiện uyên ương bất tiện tiên.”
‘Chỉ ao ước là uyên ương, không nguyện là thần tiên’.
Man Cảnh Ân đọc thầm trong lòng nhưng trên môi lại cười đến rạng rỡ.
Kha Nhi của hắn thật đáng yêu biết bao, cô không nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ một câu đã nói hết tất cả, mà đây cũng là điều hắn muốn nghe nhất.
“Kha Nhi, nếu có kiếp sau, anh nguyện cùng em “Chích tiện uyên ương bất tiện tiên.””
Kha Nhi nhìn sâu vào mắt hắn, chỉ thấy trong đó ẩn chứa tình ý dạt dào, trái tim cô run nhẹ, cô chỉ mong kiếp này cùng hắn một chỗ, nhưng hắn
còn muốn cùng cô ở kiếp sau ở bên nhau, lời này tuy hư ảo nhưng cũng
khiến cô cảm động. Một lần nữa chủ động hôn hắn, mà hắn rất nhiệt tình
đáp trả cô.
Dưới ánh hoàng hôn, hai bóng dáng quấn lấy nhau
mang theo hạnh phúc ngọt ngào khiến không khí chung quanh như bị lây
nhiễm, hạnh phúc thật tuyệt dịu biết bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT