Ngôn Tranh chăm chú nhìn hình ảnh người bệnh đang được chiếu trên tivi. Vì lí do bảo mật cá nhân nên mặt của người bệnh được che mờ đi. Người ta vẫn cho quay toàn thân. Khi quay tới cánh tay, Ngôn Tranh rất nhanh liền thấy được những nốt mủ vàng.
_ Từ hôm đó cho tới bây giờ chồng tôi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hôm nay cả người anh ấy xanh tím tái, trên người bắt đầu chảy mủ, nước rãi nhỏ liên tục, còn có mùi hôi nữa.Tôi đã phải tự tay lau cho anh ấy rất lâu ...
Ngôn Tranh trầm mặc. Mọc mủ, khi vỡ ra còn nhìn thấy bên trong đều chứa mủ, khoé miệng chảy nước rãi... Có lẽ virut đã hoàn toàn xâm nhập cơ thể của anh ta. Rất nhanh thôi anh ta sẽ biến thành tang thi.
Người phụ nữ khóc, nước mắt không che giấu nổi sự lo lắng trong mắt.
_ ... Tôi chỉ cầu mong anh ấy sẽ mau chóng tỉnh lại.
_ Cảm ơn những chia sẻ của cô. Chúng tôi chúc bệnh nhân mau chóng lành lại.
Cô phóng viên vừa dứt lời, người bệnh vốn đang hôn mê bỗng nhiên bật dậy.
Người vợ ngồi bên cạnh vui mừng khóc nức nở.
_ Chồng! Anh cuối cùng cũng chịu tỉnh ... hu! hu! Anh làm em lo muốn chết.
Nói rồi xà vào lòng người chồng, ôm thật chặt. Giây phút ấy mọi người xung quanh đều cảm thấy cô ấy thật may mắn. Người thân của họ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
_ Á! ... Đau! Sao anh lại cắn em?... Ai cứu tôi với!
Mọi người bị tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ làm cho kinh hoảng. Anh quay phim cũng bị giật mình cho nên máy quay có chút rung lắc không ổn định.
Phòng bệnh trở nên hỗn loạn. Có người nhanh tay nhấn chuông báo động. Bác sĩ nhanh chóng tới tách hai người ra, trên cổ người phụ nữ bị thủng một lỗ lớn.
Máu tươi trào ra như suối ,cô ta ngất di trong đau đớn. Người chồng như gặp phải kích thích vẫn liên tục nhào lên.
Lúc này mọi người mới nhận ra. Hai mắt anh ta trắng dã, miệng liên tục chảy nước rãi vàng cùng máu me lẫn lộn, miệng liên tục hừ hừ, đầu lắc qua lắc lại như một con rối gỗ.
Mấy hộ sĩ phải cố gắng lắm mới đè được anh ta nằm xuống giường. Bác sĩ cùng y tá hốt hoảng hỗ trợ nhau tiêm thuốc mê cho anh ta.
Một lát sau thì bệnh nhân nằm im. Người vợ đã sớm được đưa đi cấp cứu nhưng có lẽ là thập tử nhất sinh. Một lỗ ở cổ to như vậy chỉ sợ sẽ thiếu máu mà chết.
Những người có mặt trong phòng bệnh mặt ai nấy đều trắng bệch. Không ai bảo nhau nhưng mọi người đều tìm chỗ xa nhất để đứng.
Ngay cả người thân nằm trên giường bệnh họ cũng âm thầm di chuyển giường ra xa xa. Họ cảm thấy bất an, bởi vì người nhà họ cũng có triệu chứng tương tự.
Nữ phóng viên lúc này hồi thần. Trong não cô quay nhanh cảnh tượng đáng sợ vừa rồi. Cô sợ hãi thất thố ngồi phịch xuống đất, quên cả bản thân đang phát trực tiếp. Khi nãy cô cách người bệnh kia chưa tới hai mét. Nếu người bị cắn là cô liệu cô còn sống nổi không.
Bác sĩ nhìn thấy họ vẫn còn đang phát trực tiếp liền quát cô to.
_ Mau ngừng phát tin tức nếu để người dân biết sẽ hoang mang lo sợ ...
Rẹt! Rẹt!
Tin tức phát trực tiếp bị gián đoạn. Ngôn Tranh nặng nề tựa người lên sopha. Bệnh dịch đã bắt đầu bùng phát, hắn cũng nên chuẩn bị đi thu thập thuốc kháng sinh.
Hắn niệm một thứ đồ trong đầu. Trên tay hắn liền xuất hiện một cây gậy sắt. Đây là phương thức lấy đồ từ trong không gian nhanh nhất mà sáng nay hắn vừa phát hiện ra.
Hắn không cần phải trực tiếp đi vào trong không gian cầm đồ nữa. Chỉ cần trong đầu hắn nghĩ tới thứ hắn muốn lấy ra ngoài, nó sẽ tự động xuất hiện trên tay hắn.
Hắn không thích dùng gậy. Kiếp trước hắn quen dùng đao nhưng hiện tại không có đao hắn phải dùng thứ này. Coi như chất liệu có nó tốt nếu không hắn sẽ không dùng nó.
Vụt! Vụt!
Trong căn phòng liên tiếp vang lên từng đợt vung gậy, phát ra tiếng động vù vù trong không khí. Người vung gậy dường như tưởng tượng ra đằng sau có tang thi bất ngờ xuất hiện, hắn liền nhanh chóng xoay người sau đó bổ ra đằng sau một chưởng gậy không hề nhẹ.
Bụp!
Bức tường bị cho là tang thi bị trúng mọt chưởng. Người vừa vung gậy xong nhẹ nhàng rút gậy gỗ ra. Rất nhanh liền thấy rõ một lỗ thủng trên tường. Từ lỗ hổng sâu hoắm dần nứt ra vài đường cơ bản, lát sau nó hoàn toàn một dạng như mạng nhện.
Ngôn Tranh ngẩn người nhìn bức tường hồi lâu. Hắn cảm giác được cơ thể này đã dần trở nên mạnh hơn. Lực đạo khi nắm lấy gậy sắt hoàn toàn phù hợp và thuần thục. Cả người khi di chuyển đều không tốn bao nhiêu sức lực, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn.
Ngoài ra hắn còn nghe rõ mọi tiếng động trong bán kính mười mét. Hắn phát hiện ra được khi hắn tỉnh lại trong lần uống linh dịch thứ hai này hắn có thính giác trở nên nhạy bén.
Chuyện này hiển nhiên là một chuyện tốt. Khi bản thân chưa thức tỉnh dị năng, việc phát hiện ra tang thi trong bán kính mười mét cũng là một chuyện không tồi, hắn có thể đi vòng qua, tránh đối đầu trực diện với bọn chúng.
Rầm!
Không rõ chuyện gì đang xảy ra ,vì sao trong phòng lại có phát ra tiếng động đó. Chỉ thấy người trong phòng khi nãy còn đang hoàn hảo đứng vung gậy giờ đây đã nằm rạp xuống đất, bất tỉnh nhân sự.