Sau khi con người thức tỉnh dị năng. Thính giác của dị năng giả cũng trở nên biến đổi theo một chiều hướng tốt.
Hầu như dị năng càng cao, thính giác càng nhạy. Khi nãy họ đều nghe rõ biện pháp mà Nghênh Tuyết đã nói với Trần Dụ .
Ban đầu mọi người cũng do dự. Đều là đồng bọn với nhau cả. Chuyện dùng đồng đội làm mồi nhử kéo dài thời gian cho bọn họ chạy thoát thật sự là một chuyện xấu xa.
Nếu như có thể mọi người cùng nhau đi thì càng tốt. Nhưng ngay lúc này, trong khoảnh khắc sống còn này ai có can đảm phản đối.
Ngôn Trạch nhìn vài gương mặt biến sắc liền nhếch môi nói.
_ Sao vậy? Ngay cả chuyện này cũng muốn giấu tôi à?
Không khí dần trở nên thất thường. Ngôn Trạch cắm mạnh thanh đao trên tay xuống đất. Khuôn mặt hắn tái nhợt, những vệt máu đỏ trên mặt hắn khiến gương mặt trở nên quỷ dị.
_ Em không có gì muốn nói với tôi sao Nghênh Tuyết?
Cả bọn im lặng. Chỉ có Nghênh Tuyết không quan tâm.
_ Anh xem trên người anh toàn là máu. Nếu mang theo anh sẽ dẫn tang thi tới. Anh tự hiểu rồi đấy. Không phải anh vẫn luôn bảo vệ tôi hay sao? Hiện tại tôi sắp chết anh lại không muốn cứu.
Cô đang lợi dụng hắn sao? Cô ấy không có trái tim ư? Hắn làm bao nhiêu chuyện cho cô cô không một chút rung động sao? Sao cô có thể bày ra biện pháp làm tổn thương hắn như vậy.
Hắn thì thào hỏi Nghênh Tuyết.
_ Cô chưa từng yêu tôi sao?
Nghênh Tuyết cau mày. Ả ta lúc này cũng không giả vờ nữa. Vẻ mặt ả lúc này lộ rõ ghét bỏ một thân máu me của Ngôn Trạch mà nói.
_ Yêu? Anh đừng có tưởng bở. Tôi đã sớm không muốn nhìn thấy anh. Ngày ngày bám theo sau lưng tôi anh có biết tôi ghét anh như thế nào không? Chính là rất ghét anh anh hiểu không? Đừng khiến tôi ghê tởm anh thêm nữa.
Ngôn Trạch càng nghe càng đau đớn. Đau tận tim gan.
_ Thì ra là vậy.
Ngôn Trạch bật cười. Khoé miệng hắn khẽ cong lên cười nhạo chính bản thân. Vi sao bao lâu nay hắn luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ người con gái này thanh thuần, thiện lương.
Hắn liều mình bảo vệ cô gái này thoát khỏi móng vuốt của tang thi kết quả hắn nhận lại là cô lấy hắn làm mồi nhử tang thi. Điều này chứng minh rằng bao lâu nay hắn quá ngu ngốc.
Ngôn Trạch dứt khoát rút đao dưới đất lên. Hắn nói trầm giọng nói :
_ Chuyện vừa rồi tôi coi như chưa nghe thấy. Từ nay về sau đường ai nấy đi.
Dứt lời liền chậm rãi bỏ đi. Trần Dụ thấy hắn bỏ đi cũng không suốt ruột. Tên kia đã xài hết dị năng gã muốn làm gì mà chẳng được. Gã quát :
_ Đứng lại! Ai cho mày đi?
Ngôn Trạch thấy gã tiến lại gàn bèn cau mày hỏi.
_ Ngươi muốn gì?
Trần Dụ tà ác cười :
_ Ha.. ha.. Hôm nay ngươi muốn đi à? Ngươi nên ngoan ngoãn mà làm mồi nhử đi.
Ngôn Trạch cảnh giác. Hắn nhìn thấy rõ ác ý trong mắt Nghênh Tuyết và Trần Dụ. Một đôi cẩu nam nữ bày kế hãm hại hắn. Bất kể là ai đi chăng nữa cũng không thể yêu thương nổi. Hắn đã sớm chết tâm từ khi cô ta nói mấy lời cay nghiệt đó.
Nghênh Tuyết lại gần khoác lấy tay Trần Dụ. Ả ác ngôn nói :
_ Ngươi chống cự cũng vô ích. Bọn ta có năm người mà ngươi, dị năng khô kiệt, một bên tay đã phế. Như lời Trần ca ca nói. Ngươi... nên ngoan ngoãn chấp nhận số mệnh. Ha ha ha...
Ngôn Trạch giơ đao lên chắn trước ngực cảnh cáo.
_ Các ngươi không được qua đây!
........
.............
Ngôn Trạch bị đám người xông vào bắt lại trói vào cột. Hắn hiện tại như cá nằm trên thớt mặc người ta xâu xé. Mà trên thực tế hắn cũng sắp phải táng thân trong biển tang thi.
Sau đó đám người kia đắc ý kéo nhau bỏ chạy.Dường như bọn họ còn lo sợ hắn sẽ bỏ trốn nên trước khi đi còn không quên xuống tay tàn nhẫn, cắt đi đôi chân của hắn.
Dị năng cạn kiệt, mất đi tay trái hơn nữa lại bị cắt chân, hắn mất máu quá nhiều đơn giản mà nói chỉ chờ chết.
Trong không khí đều là mùi vị rỉ sét kích thích thần kinh hắn. Đây là mùi vị mà bọn tang thi kia thích nhất không phải sao?
Rất nhanh thôi một bầy tang thi sẽ đánh hơi rồi chạy tới đây. Hắn trốn không thoát khỏi lần sinh tử này.
Ngẫm lại thật nực cười.
Từ khi hắn cầm đao trên tay xông pha mạt thế hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ chết một cách lãng xẹt như vậy.
Trước khi chết ít ra hắn cũng phải chiến đấu với tang thi cấp cao. Bỏ mạng dưới móng vuốt tang thi còn tốt hơn chết vì móng heo của tiểu nhân bi ổi.
Khoé miệng bị rách khiến hắn khẽ cau mày, hắn liếm máu tươi bên khoé miệng. Khuôn mặt lộ rõ vẻ chán chường.
A! Nhắc tới tào tháo tào tháo liền tới. Một mùi hôi thối dần len lỏi trong không khí. Hắn nghe thấy gần đây có tiếng rít gào của tang thi.
_ G rào! rít!
Hắn nhìn từng thi thể không còn nguyên vẹn kia tới gần. Trước đây chỉ cần hắm vung tay trái, dị năng hệ băng phát động thế nào bọn chúng cũng đóng băng thành từng mảng.
Tay phải vung đao kiểu gì sọ chúng cũng nát mà bây giờ phải trơ mắt nhìn chúng tới gần không thể làm được gì. Mùi hôi thối ập tới khiến hắn khó chịu. Cho dù hắn đã ngửi rất nhiều lần thì hắn cũng không thể không cau mày.
Tang thi trước mắt khóe miệng chảy nước bọt màu vàng, chỗ bị cắn hư thối không chịu nổi, tròng mắt bên có bên không. Ngôn Trạch nhắm mắt lại không nhìn thứ xấu xí đang nhào tới. Bình thản chờ đợi khoảnh khắc xé rách thân thể.
Ngay trong lúc mấy con tang thi đang chuẩn bị nhào lên người hắn hòng tính xâu xé hắn thì một tiếng rít vang lên.
Rít......
Ngôn Trạch cảnh giác. Hắn đã từng nghe qua tiếng rít này, chính là con tang thi ẩn nấp đã truyền tín hiệu cho tang thi cấp thấp công kích bọn hắn.
Hắn hiếu kỳ mở mắt ra nhìn xung quanh. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn chấn kinh không dám phát ra nửa lời.
Những con tang thi cấp thấp kìm nén ham muốn nhào lên đang dạt sang hai bên cho một con tang thi đi tới. Không lâu sau hắn liền thấy rõ con tang thi kia.
Dựa vào tư liệu mà hắn từng xem qua, hắn dám khẳng định con tang thi đang đứng trước mặt hắn là một con tang thi cấp sáu cao đã từng giết chết dị năng giả đồng cấp.
Hắn âm thầm kinh hãi. Trời ạ! Trong tư liệu, con tang thi này tuần trước vừa xuất hiện ở thành phố G. Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Nó đang nhìn hắn. Chính xác là con tang thi cấp sáu này đang hồi phục lại cơ thể cho nên nó có mắt, mặc dù mắt trắng bạch không có tròng mắt.
Thân cao mét chín, khung xương hoàn chỉnh. Bên ngoài là bộ da bọc lấy khung xương, nhìn thấy rõ các bó cơ đen sẫm màu.
Không như mấy con đang dạt hai bên.Tang thi trước mắt cũng không quá xấu và không hôi so với những con tang thi cấp thấp kia. Hắn cho là vậy.
Tang thi cấp sáu nhìn nhân loại máu me đầy mình bị trói trong vũng máu. Nó sáp lại lần ngắm nghía một lát. Sau đó nhanh như chớp tấn công vị trí ngực bên trái.
" Hự!.. "
Ngôn Trạch chưa kịp nhìn thấy nó ra tay thế nào thì đã bị đau đớn trước ngực làn cho chấn động tinh thần. Hắn cảm nhận rõ ràng trái tim hắn đã không còn bên trong lồng ngực. Tự chém cánh tay mình, bị người ta cắt mất đôi chân những đau đớn ấy vẫn chưa là gì so với khoảnh khắc này.
Trái tim trực tiếp bị móc sống. Đây là trải nghiệm kinh hoàng tới mức độ nào hắn cũng không thể nói rõ.
Hắn chỉ biết là cơn đau đớn ập tới kịch liệt như động đất sóng thần. Trước khi nhắm mắt Ngôn Trạch nhìn thấy rõ ràng con tang thi cấp sáu kia nhìn nhìn, ngửi ngửi tim hắn rồi mới cho vào mồm nhai .
"Nó nhai tim của mình..... Nó đang nhai tim của mình... Hình như nó còn tỏ ra ghét bỏ... Nó cư nhiên dám ghét bỏ tim của lão tử..."
Trước khi mất đi ý thức trong đầu hắn liên tục nhảy ra mấy dòng chữ ấy ...
.....
Trong một căn hộ nhỏ tầng ba. Trên chiếc King size là bọc chăn lồi một đống trên giường, không một khe hở, không rõ chủ nhân tạo nên bọc chăn này có hình dạng ra sao. Rất nhanh mọi người sẽ chú ý tới bức ảnh bên đầu giường.
Trong bức ảnh là hình ảnh cậu nhóc điển trai tầm 18, 19 tuổi mặc bộ đồng phục tốt nghiệp cười rất tươi khoe ra hai hàm răng trắng bóc.
Bỗng nhiên tiếng đồng hồ báo thức réo rắt vang lên vang vọng khắp căn phòng.
Bọc chăn nhanh chóng thò ra một bàn tay, chuẩn xác nắm lấy chiếc đồng hồ báo thức vẫn đang kêu liên miên. Bàn tay ấy không chút do dự " bóp nát " .
Cuối cùng âm thanh ồn ào đó đã không còn. Chủ nhân bàn tay khẽ buông lỏng, linh kiện rơi lả tả xuống sàn nhà. Đồng hồ báo thức chính thức bỏ mình.
Người trên giường xoay người tiếp tục say giấc. Một lát sau cậu ta hình như cảm thấy nóng nực, toàn thân đều muốn đổ mồ hôi đầm đìa.
Ý thức được trên người hình như còn đang đắp thứ gì đó, cậu ta khó chịu cau mày dùng lực lấy chân đạp thứ đó đi.
Người trên giường mơ màng mở mắt. Đập vào mắt cậu ta là trần nhà trắng bóc được sơn cẩn thận. Đôi mắt cậu ta lúc ấy lộ rõ có chút mơ mơ màng màng nhưng lại lập tức nhắm mắt.
Khoé miệng cậu ta lẩm bẩm.
_ Sao có thể chứ? Tận thế lấy đâu ra trần nhà trắng tinh tươm vậy chứ?
Lát sau cậu ta lại mở mắt, vẫn là trần nhà trắng bóc. Cậu ta ý thức được điều gì đó liền bật người dậy.
Ngôn Trạch ngồi trên giường sững sờ nhìn xung quanh. Kiểu dáng căn phòng, bày trí tủ lạnh, tủ quần ao ngoài ra còn có chiếc sopha hoàn hảo không tỳ vết kia.
Mấy thứ này đã bao nhiêu năm rồi hắn không thấy. Mọi thứ trước mắt hắn hoàn toàn xa lạ .
Ánh sáng hắt từ cửa số chói vào mắt hắn. Hắn nghe rõ bên tai là tiếng ồn ào nói chuyện, xe cộ đi lại từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Còn có tiếng chim hót, tiếng chuông báo thức.... Mọi âm thanh, không gian hết thảy đều có vẻ bình yên, tốt lành, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Bỗng nhiên hắn chú ý tới một thứ đang treo trên tường.
Hắn ý thức được đó chính là lịch vội vàng liếc nhìn bảng lịch treo trên tường, trên đó hiển thị rõ ngày hôm nay 03 tháng 06 năm 2021.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì ngày 6 tháng 6 năm 2021 là ngày bắt đầu tận thế. Hiện tại hắn đang cách tận thế ba ngày. Hắn không thể tin nổi suy đoán của hắn nhưng trên lịch hiện rõ ràng ngày tháng hôm nay. Hắn có muốn không tin cũng không được.
Chuyện gì xảy ra? Không phải hắn đã chết rồi sao? Vì sao tỉnh lại lại về tới ba ngày trước mạt thế?
Ngôn Trạch lắc lắc đầu muốn lắc đi nghi hoặc trong đầu, hắn vựng người ngồi dậy. Hiện tại hắn mới phát hiện bản thân nằm trên giường, trên người mặc một bộ đồ màu vàng , tựa hồ mới tỉnh ngủ.