Cố Hàn cau mày, y dứt khoát tránh sang một bên, không để cho cô ta có cơ hội tới gần y nửa bước.
_ Người có hôn ước với cô là Cố Trình chứ không phải là tôi. Tôi đã sớm nói với cô rồi không phải sao? Hiện tại cô ở đây nói lung tung gì. Mau cút đi cho tôi.
Nghênh Tuyết cắn răng nghiến lợi nói.
_ Ai thèm lấy anh trai tàn tật của anh chứ. Anh cũng biết là từ bé em đã có tình cảm với anh rồi mà. Người ta chỉ muốn làm vợ anh. Cha mẹ anh cũng đồng ý đổi người đính hôn với em là anh rồi không phải sao?
Cố Hàn toàn thân lạnh lẽo đầy sát khí.
_ Khi anh ta lành lặn cô nói lơi yêu thương tha thiết. Bây giờ anh ta xảy ra chuyện cô liền ghét bỏ. Lý Nghênh Tuyết tốt nhất cách xa tôi chút.
Nghênh Tuyết tức tối dậm chân.
_ Cố Hàn! Anh đừng tưởng tôi thích anh anh muốn quát tôi thế nào cũng được. Anh phản kháng cũng vô dụng, cha mẹ anh cũng đã đồng ý với yêu cầu của em rồi. Anh ngoan ngoãn làm chồng em đi.
Khoé môi Cố Hàn khẽ nhếch.
_ Tôi chỉ là đứa con riêng nhà họ Cố, bọn họ có thể quản được tôi sao? Quên chưa nói với cô, hôm nay tôi vừa thoát ly khỏi gia phả nhà họ Cố. Cô bám theo tôi làm cái gì? Thứ cô muốn cô đi mà tìm Cố Trình.
Nói xong liền bỏ đi. Nghênh Tuyết sững sờ. Lát sau cô ta liên tục thét lên.
_ Không thể nào! Không thể như thế được... "
Cố Trình và Lý Nghênh Tuyết là một đôi uyên ương đính ước từ bé. Cô ta nghe lời anh ta : _ Chờ anh có sự nghiệp, cha lập di chúc chuyển rời hết gia sản cho anh thì lúc ấy anh sẽ tổ chức một lễ cưới thật xa hoa cưới em về, khiến cả giới thượng lưu đều biết đến em.
Nhưng chưa đợi được ngày đó tới thì tin dữ ập tới. Một tuần trước Cố Trình bất ngờ gặp tai nạn xe hơi, biến thành người thực vật. Cô ta không muốn gả cho Cố Trình liền náo loạn cả nhà họ Cố.
Lấy lý do năm xưa hôn ước định ra không chỉ đích danh là ai sẽ đính hôn với cô ta. Trong đó chỉ ghi thiếu gia nhà họ Cố. Cố gia chỉ còn mình Cố Hàn vừa xuất ngũ là lành lặn, hắn không thừa hưởng gia sản thì sẽ là ai nữa. Tất nhiên cô ta nhắm vào Cố Hàn, chấp nhất gả cho Y.
Cô ta uy hiếp cha mẹ Cố Trình nếu như bắt ép cô ta gả cho Cố Trình thì sẽ tự tử. Sau đó còn yêu cầu đổi người kết hôn với mình thành Cố Hàn.
Hôm nay Cố Hàn nói đã thoát ly khỏi gia phả nhà họ Cố vậy những gì mà cô ta cố gắng mấy ngày nay không phải đều đổ xuống sông xuống biển hết sao.
Lý Nghênh Tuyết như muốn phát điên. Thấy có người nhìn mình cô ta liền quát lên.
_ Nhìn cái gì mà nhìn! Tao móc mắt mày ra bây giờ đấy. Tốt nhất mày ngậm mồm lại đừng có bép xép lung tung. Nếu không tao cho cả dòng họ mày lên báo.
Ngôn Tranh nghe cô ta chửi thì cau mày. Hắn đứng bất động một bên nãy giờ đâu có động chạm gì cô ta.
_ Bọn nghèo hèn.
Cô ta vừa cảnh cáo hắn xong, bỏ lại câu đó liền gõ giày cao gót cộc cộc đi ra ngoài.
Kiếp trước mắt hắn mù rồi mới cho rằng cô ta tốt. Mù cho tới khi chết hắn mới rõ ràng cô ta không phải là người tốt lành gì.
Hoá ra từ lúc gặp hắn cô ta đều ngụy trang thiện lương. Che giấu bản tính bản thân quá giỏi, kiếp trước hắn bị cô ta xoay mòng mòng, bị cô ta lợi dụng như một thằng ngu. Con mẹ nó!
Cậu nhân viên đi tới gần hắn nói.
_ Đừng để ý! Cô ta bị bệnh điên đó mà. Suốt ngày bám theo boss nhà tôi. Loại phụ nữ kinh tởm.
Ngôn Tranh lắc đầu.
_ Tôi không để ý. Tôi đi đây. Bên cậu nhớ giao hàng cho tôi.
Không ngờ đi ra mua có chút đồ lại gặp người quen cũ ở kiếp trước. Thậm chí còn hít phải drama hào môn nữa.
Hắn tự nhủ trong lòng kiếp này hắn sẽ không dại dột nữa. Hắn bắt chiếc taxi bên vệ đường dứt khoát đi về.
*********
Khi hắn về tới nhà vừa hay hạt giống hắn cọc trước đó cũng vừa tới nơi. Hắn có chút cạn ngôn khi có bảy bao hạt giống chất đống ở cổng .
Đây mà gọi là bốn bao của ông chủ đó à? Có khi nào lão đang hố hắn không?
_ Mời anh ký xác nhận đơn hàng giúp tôi.
Ngôn Tranh máy móc cầm bút ký tên lên trên đó.
_ Trước khi tôi giao hàng ông chủ tiệm hạt giống có nói nhớ nhắc anh chuyển khoản.
Ngôn Tranh gật gật đầu.
_ Tôi biết rồi! Lát nữa tôi sẽ chuyển cho ông ta.
Nhân viên giao hàng trèo lên xe định nổ máy đi luôn nhưng nghĩ lại một cậu thanh niên người bé bé con con sao có thể mang hết chúng lên phòng được.
Anh mở cửa xe bước xuống nhưng lại lập tức máy móc trèo lên xe một lần nữa. Dứt khoát nổ xe chạy mất hút.
Sao anh lại có thể nghĩ cậu ta không mang đồ lên phòng được chứ?
Khi anh xuống xe định giúp thì cậu ta tự mình xách hai bao thản nhiên đi vào trong cổng kìa. Mình đúng là lo chuyện bao đồng.
Ngôn Tranh không hề biết chuyện này. Một mình hắn chăm chỉ xách bao to bao nhỏ lên tầng ba.
Mười phút sau, bảy bao hạt giống đều an vị bên trong không gian. Nhìn lại đồng hồ, lúc này là mười giờ trưa. Hắn đợi thêm một lát, bởi vì chiếc xe chở dụng cụ phòng thân sẽ lập tức được đưa tới.