Chương 79

Cố Tiểu Mạch định mím môi lặng lẽ rời đi nhưng Mộ Bắc Ngật lại gọi cô lại, “Cố Tiểu Mạch”

 

“Á?

 

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua đó.

 

Mộ Bắc Ngật thấy bộ dạng muốn rời đi, thái độ lạnh nhạt hờ hững của cô, trong lòng muốn tìm chuyện gì đó để bắt chuyện với cô, nhưng đến lúc mở miệng anh lại muốn cắn đứt lưỡi của mình, “Tại sao Lan Tâm lại ngất trong nhà vệ sinh?”

 

“Tôi không biết tại sao cô ta lại…” Mộ Bắc Ngật ngắt lời cô, “Lúc đó, cô ở trong nhà vệ sinh” Ánh mắt anh lạnh vô cùng, lúc anh nhìn cô, bốn mắt chạm nhau khiến sống lưng Cố Tiểu Mạch lạnh toát, anh cho rằng người làm Cố Lan Tâm ngất xỉu là cô sao??

 

Trái tim Cố Tiểu Mạch chợt lạnh đi, giọng nói bình tĩnh hơn cả trước đây, “Mộ Bắc Ngật, tôi biết anh hiểu nhầm rằng tôi là người hại cô ta, đúng không?”

 

“Hôm nay tôi nói thật cho anh biết, tuy tôi không thích Cố Lan Tâm, nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn này để hãm hại cô ta, ở trong nhà vệ sinh, cô ta chất vấn tôi, tôi phản bác lại, cô ta đánh tôi, tôi chặn lại, không biết tại sao, cô ta lảo đảo lùi về phía sau, đập vào tường rồi ngất đi Cố Tiểu Mạch tức giận quá mới giải thích cho Mộ Bắc Ngật nghe, nhưng sau khi giải thích xong, Cố Tiểu Mạch bất giác cười lạnh, tại sao cô lại ngu ngốc đến mức đi giải thích với Mộ Bắc Ngật chứ?

 

Anh là chồng sắp cưới của Cố Lan Tâm, chắc chắn sẽ đứng về phía Cố Lan Tâm rồi.

 

Cho dù Cố Tiểu Mạch là một người quen sống một mình rồi, cô cũng không nhịn được mà có chút thất vọng, Cố Tiểu Mạch đưa tay lên phe phẩy đi sự giận giữ trên khuôn mặt, đôi mắt to tròn trần đầy lửa giận, bởi vì tranh cãi khiến mặt đỏ ửng.

 

Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch, có chút đáng yêu, nhất thời chỉ muốn nhìn thêm Cố Tiểu Mạch một lúc.

 

Từ đầu đến cuối, Mộ Bắc Ngật không nói lời nào, chỉ đứng ở đó, Cố Tiểu Mạch không biết phải làm gì, thu lại ánh mắt, cô lên tiếng, “Vợ sắp cưới của anh bị thương rồi, bây giờ anh chẳng phải nên đi xem cô ta sao, ở lại đây chất vấn tôi vì sợ tôi chạy mất sao/” Mộ Bắc Ngật có chút tức giận, lớn như thế này rồi, chưa có ai dám nói chuyện với anh như vậy, sớm muộn gì cũng phải thay đổi cái kiểu không biết trời cao đất rộng này của Cố Tiểu Mạch!

 

Trước đây, mỗi lần Mộ Thiếu Lãnh chọc tức anh, Mộ Bắc Ngật đã xử lý cậu ta, cho dù là cô độc không có người giúp đỡ, anh vẫn biết rõ, tính cách như thế nào mới có thể tồn tại được.

 

Mười năm sau, có một người phụ nữ miệng mồm lanh lợi liên tục chạm đến giới hạn của anh, trong giới thương nghiệp ở Kinh Đô, tuy anh không hay nổi cáu, nhưng anh lạnh lùng đến mức người khác không dám lại gần, anh không bao giờ để lộ cảm xúc ra bên ngoài, anh càng như vậy thì càng khiến người ta cảm thấy anh là một người khó thăm dò.

 

Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Bắc Ngật dần dần rực lửa, anh nhìn chằm chằm CốTiểu Mạch, người phụ nữ này, tối hôm qua với bây giờ hoàn toàn khác nhau.

 

Cố Tiểu Mạch đợi mãi vẫn không thấy Mộ Bắc Ngật có chút phản ứng gì, cô tức giận, vứt lại một câu, “Nếu đã không có chuyện gì thì tôi đi trước đây” Nói xong, Cố Tiểu Mạch định hất tay rời đi.

 

Cô vừa nhấc một chân lên, cổ tay nhỏ bé đã bị người ở phía sau túm lấy, Cố Tiểu Mạch mặc áo phông, lòng bàn tay lạnh lẽo của Mộ Bắc Ngật túm lấy cổ tay cô, lúc da thịt chạm vào nhau, hai tai C Cô sững sờ vài giây, nghiêng đầu nhìn, Mộ Bắc Ngật hình như không để ý đến chuyện tiếp xúc da thịt, anh tiến lên một bước, đến bên cạnh cô.

 

Cơ thể cao lớn đứng bên cạnh khiến Cố Tiểu Mạch nhỏ bé rất áp lực, Cố Tiểu Mạch bất giác nhớ ra, Cố Lan Tâm thấp hơn cô một cái đầu, mỗi ngày cô ta đều đi giày cao gót 7 8 phân, đứng ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật trông vẫn rất nhỏ bé.

 

Cố Tiểu Mạch liếc đôi môi khô nứt nẻ của mình, Mộ Bắc Ngật chẳng thèm nói lời nào là tại sao vậy? Tức đến phát điên rồi sao?

 

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

 

“Cố Tiểu Mạch, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của cô sao?” Mộ Bắc Ngật nheo mắt, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

 

Cố Tiểu Mạch nhìn trái nhìn phải, sống mũi cay cay, cô chu môi nói, “Tôi giải thích rồi, anh chẳng phải là không tin sai, chỉ là tiền viện phí thôi, tôi trả là được chứ gì? Bây giờ thì buông tôi ral” Vừa nói Cố Tiểu Mạch vừa vùng vẫy khỏi cánh tay của Mộ Bắc Ngật, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cánh tay của anh.

 

Cố Tiểu Mạch bất giác nổi giận, giọng nói lạnh lẽo, “Buông ra!”

 

Thật không ngờ, Mộ Bắc Ngật không làm theo ý của cô, còn cầm cổ tay cô đi về phía trước, Mộ Bắc Ngật đi đến chỗ đỗ xe, tài xế nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đi đến, đang định xuống xe mở của cho Mộ Bắc Ngật.

 

Mọi chuyện nằm ngoài dự đoán, tài xế mới mở được một nửa đã thấy Mộ Bắc Ngật lạnh lùng kéo cửa ra, cổ tay Cố Tiểu Mạch bị anh nắm có chút đau, trên miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, “Mộ Bắc Ngật, anh làm gì thế? Làm gì thế hả?”

 

“Mau buông tôi ra.” Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ văng vẳng bên tai vậy mà Mộ Bắc Ngật lại không cảm thấy khó chịu, giọng cô rõ ràng, dễ chịu chứ không phải giọng nói ẻo lả thảo mai.

 

Cô muốn thoát khỏi cánh tay anh, không ngừng đấm đá.

 

Tài xế lần đầu tiên nhìn thấy có một người phụ nữ dám đấm đá Tổng giám đốc Mộ.

 

Nhưng rất rõ ràng sức lực của Mộ Bắc Ngật với Cố Tiểu Mạch không cùng một cấp độ, hơn nữa anh biết tỏng tính cách của cô, ở bên ngoài, cô luôn giả vờ là một người mạnh mẽ nhưng thật ra bên trong lại vô cùng yếu đuối.

 

Mộ Bắc Ngật chẳng hể tốn sức để nhấc cô lên xe, Cố Tiểu Mạch bị đặt vào ghê bên cạnh, ngay sau đó, cô nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cúi người bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô, nhanh chóng đóng cửa xe lại rồi khóa luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play