Chương 702:
Cố Tiểu Mạch vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, bất ngờ nhìn thấy gương mặt phóng đại của Mộ Bắc Ngật.
Tại sao lại anh ta?
“A!” – Cô hét lên một tiếng rồi lùi hẳn vào một góc giường bày ra tư thế phòng thủ.
Cố Tiểu Mạch bị dọa một trận luôn rồi, tại sao hai người bọn họ lại tiếp xúc thân mật như thế này. Bây giờ không chỉ trán cô không ổn mà cả người đều không khỏe.
Cô liên tục lùi về sau mà không ước lượng được khoảng cách, chiếc giường này cũng không phải chiếc giường cô quen thuộc. Lùi thế nào lại lùi tới mép giường lúc nào không hay. Cố Tiểu Mạch cứ nghĩ chờ đón cô sẽ là nến nhà lạnh lẽo nhưng không Mộ Bắc Ngật đã kịp thời vươn tay ôm lấy cô.
Anh tranh thủ hít lấy mùi hương trên tóc cô, dứt khoát ôm cô vào lòng, mùi hương này đúng là chẳng kém gì thuốc phiện. Mộ Bắc Ngật lười biếng nói nhỏ vào tai cô: “Cùng tôi ngủ một chút nữa đi”
Đây… đây… là kiểu nói chuyện gì vậy? Bọn họ từ lúc nào thân mật đến độ này?
Lần đầu gặp mặt, anh nắm tay cô.
Lần thứ hai gặp mặt, thế mà lại cưỡng hôn cô.
Hiện tại là lần thứ ba, bọn họ cư nhiên ngủ chung một giường.
Đối với Cố Tiểu Mạch hơn nửa năm không tiếp xúc với ai ngoài Ngu Sâm được cô xem như cha ra thì quá mức hoang đoàng. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh: “Tổng giám đốc Mộ, anh không thấy hành động của chúng ta bây giờ không thích hợp hay sao?”
Mộ Bắc Ngật nhướn mày lên, nhìn cô như đang nói “Chỗ nào không thích hợp chứ.
Cố Tiểu Mạch muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng tự biết bản thân yếu thế hơn nữa tình hình hiện giờ là sao cô còn không rõ. Nơi này là đâu lại càng không rõ hơn. Ánh mắt của anh lại là một mối lo khác của cô, trong đó chứa quá nhiều loại cảm xúc cô không giải thích được.
“Em không nhớ nơi nà “Tôi thật sự chưa từng đến đây, tổng giám đốc Mộ, anh hiểu lầm thật rồi. Tôi cùng với ‘Cố Tiểu Mạch trong miệng của anh là hai người” – Cô vẫn kiên định giải thích.
Dáng vẻ lạnh lùng xa cách này của Cố Tiểu Mạch làm Mộ Bắc Ngật có chút đau lòng nhưng tiếp sau đó anh đã hung hăng nắm lấy cằm cô.
Phút chốc khiến cho tâm mắt cô chỉ có mỗi anh mà thôi.
“Hiểu lầm? Cố Tiểu Mạch nếu em cho rằng có hiểu lầm…”
Cố Tiểu Mạch không dám thở mạnh, hồi hộp chờ đợi lời nói tiếp theo của anh. Nhưng cô không thể ngờ rằng, anh chỉ lạnh nhạt nói một cậu: “Vậy thì cứ để hiểu lầm đi”
Mộ Bắc Ngật đã chờ đợi đủ rồi, hiện tại anh rất sợ, buông tay một cái sẽ mất cô. Nên cho dù Cố Tiểu Mạch chưa nhận thức rõ, anh cũng không quan tâm nữa, hiểu lầm thì hiểu lầm.
Hai má Cố Tiểu Mạch ửng đỏ không biết vì tức giận hay vì ngại ngùng, lúc ở Hải Thành cô đã theo Ngu Sâm học không ít công phu ăn nói. Chính là dùng để đối phó trong mấy trường hợp kiểu này nhưng không biết sao đối diện với Mộ Bắc Ngật thì chữ nghĩa cô cứ bay đi đâu.
Cố Tiểu Mạch lui về sau một chút, nhìn những vết thương được băng bó qua loa trên người Mộ Bắc Ngật, mím môi hỏi: “Hôm qua là anh cứu tôi…
Mộ Bắc Ngật vẫn còn đang nghĩ sẽ từ chuyện hôm qua lấy được một ít hảo cảm của cô sau này bọn họ ở chung chắc cũng hòa thuận hơn. Không ngờ Cố Tiểu Mạch lại tiếp tục nói mà còn mang theo giọng điệu không vui: “Anh cứu tôi, tôi thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều nhưng tại sao cứu tôi xong anh lại mang tôi lên giường của anh? Chúng ta hiện tại như thế này, tôi muốn cảm ơn anh cũng thấy không được tự nhiên”
Mộ Bắc Ngật nhìn nàng nửa ngày muốn cười nhưng nhìn xuống, lúc nào cô cũng chỉ lo anh chiếm tiện nghi cô.
“Cùng tôi ngủ thêm một chút, tôi không cần em cảm ơn nữa”
Cố Tiểu Mạch giận nghiến răng, tại sao nói nửa ngày vẫn quay về vấn đề ngủ. Mà Mộ Bắc Ngật lại nằm đó cười vô cùng đắc ý, chả khác gì mấy tên háo sức.
Mộ Bắc Ngật sao có thể để cô thoát đi dễ như vậy, anh lần nữa ôm cô lại, đẩy ngã cô xuống giường, chống hai tay khóa chặt cô dưới thân.
Nhìn khuôn mặt có chút sợ hãi và ngại ngùng của nàng anh thiếu chút nữa không kìm được mà hôn xuống.
“Tôi… tôi đồng ý với anh”
Thật sự lúc nói ra câu này Cố Tiểu Mạch còn đang tự hỏi là cô đồng ý cái gì nhưng Mộ Bắc Ngật thì rất nhanh đã hôn xuống, Cố Tiểu Mạnh lanh lợi lấy tay che mặt tránh đi.