Chương 683:
“Anh Bắc Ngật, em đã ở bên cạnh anh trong sáu tháng qua. Em không cầu xin anh quên Cố Tiểu Mạch, nhưng … anh có thể nhìn em một cái, cho dù anh nhìn em một cái, đối với anh, thật sự nhìn em một cái cũng không được sao anh?”
Hứa Nhân Nhân vừa dứt lời, tay cô đột nhiên bị hất ra, đầu ngón tay Hứa Nhân Nhân hơi siết chặt, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn toàn thân.
Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật rất lạnh, anh cau mày, như thể anh rất không hài lòng với lời nói của Hứa Nhân Nhân “Cô muốn thay thế vị trí của Cố Tiểu Mạch sao? Cô thật can đảm”
“Em chỉ không muốn anh Bắc Ngật phải khổ sở như vậy, em không nghĩ tới anh vẫn không thể quên được chị ấy. Có lẽ chị Tiểu Mạch đã ở cùng người khác ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy. Những chuyện này chúng ta không biết được” Cảm xúc của Hứa Nhân Nhân có chút dữ dội. Đôi mắt đào sưng húp, trái tim cô ta lạnh lếo lúc lên lúc xuống, Cố Tiểu Mạch, đã đến lúc cô phải ra khỏi thế giới của chúng tôi.
Tại sao cô ta chết mà như một hồn ma, vẫn vây quanh Mộ Bắc Ngật.
Tại sao lại như vậy? Thật khó chịu, giống như ruồi bọ, Hứa Nhân Nhân lặng lẽ siết chặt chặt tay dưới khăn trải bàn.
May mắn thay, cô ta chỉ là một con người, không có khả năng sẽ sống lại thành người.
Lời nói của Hứa Nhân Nhân hoàn toàn khơi dậy sự tức giận của Mộ Bắc Ngật, đột nhiên, ánh mắt của anh như dao đâm vào cô ta, giọng nói đột nhiên lạnh lùng, đầy cảnh cáo: “Tôi tưởng cô đủ thông minh,cô không hiểu tôi nói gì sao?”
Đột nhiên, một giọt nước mắt từ khóe mắt Hứa Nhân Nhân chảy ra, đỉnh đầu cô tiếp tục đập vào giọng nói trầm thấp nặng nề của Mộ Bắc Ngật: “Hôm nay, tôi nghĩ cô say rượu nên nói năng điên cưồng ở đây.
Ngày mai tôi không muốn nghe thấy chuyện này”
Say rượu nên điên cuồng?
Sóng trong lòng Hứa Nhân Nhân đang nổi sóng, cô say đến điên rồi sao? Sau đó Hứa Nhân Nhân vui vẻ nói qua cơn “say”: “Anh Bắc Ngật, anh đợi chờ cũng vô ích. Chị Tiểu Mộ sẽ không về đâu. Em muốn anh hạnh phúc. Em … em thích anh lâu như vậy”
“Đủ rồi” Lời nói thản nhiên của Mộ Bắc Ngật cắt ngang lời thổ lộ tận sau trong tim mà bấy lâu nay Hứa Nhân Nhân cất giấu.
Hứa Nhân Nhân hai mắt đỏ hoe, nghe xong lời nói, ánh mắt khẽ run lên, chậm rãi nâng mắt lên nhìn hắn, phát hiện Mộ Bắc Ngật không nhìn mình, ánh mắt liếc sang một bên, nhưng từng tầng từng lớp hiện lên bóng dáng thù địch.
“Liệu cô ấy có quay lại và tôi có hạnh phúc hay không là hai chuyện khác nhau. Tôi không có ý nghĩ phải tìm một người phụ nữ để yêu. Nếu như không là cô ấy, thì chuyện này cùng không còn ý nghĩa. Tuy cô say nhưng cô hãy nhớ một số điều. Nếu cô không say thì hãy nhớ kỹ, nếu không nhớ thì hãy khắc sâu vào tiềm thức.Tuyệt đối đừng nói điều này một lần nữa trong tương lai, nếu cô muốn về lại nhà một lần nữa”
Về nhà…
Trong sáu tháng qua, cảm xúc của Mộ Bắc Ngật rất nhạt nhòa, chưa bao giờ thấy anh ta tức giận như vậy, nhưng Hứa Nhân Nhân không ngờ rằng chính Hứa Nhân Nhân đã chạm vào giới hạn của anh.
Cô ta chỉ nói rằng Cố Tiểu Mạch sẽ không quay lại mà Mộ Bắc Ngật đã phản ứng mạnh như vậy. Anh tức giận đến mức cảnh cáo cô ta một cách nặng nề, thậm chí không để lại dấu vết tình cảm!
Sau khi lời nói của Mộ Bắc Ngật phát ra, anh ngồi đây không chút biểu cảm sau đó lạnh lùng đứng lên, khi đi ngang qua Hứa Nhân Nhân, nếu như trước đây anh rất lịch sự nói “Vê nhà sớm một chút” nhưng bây giờ, Hứa Nhân Nhân hoàn toàn cứng đờ, có một cơn gió thổi lên quanh người, Mộ Bắc Ngật thậm chí không có một chút giả vờ quan tâm nào.
Ngón tay trên chân của Hứa Nhân Nhân không khỏi siết chặt một chút cho đến khi co quắp, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô ta khế cúi đầu, lộ ra ánh mắt không hợp với vẻ mặt thường ngày.
Người sống không thể so sánh với người chết? Nhưng cô ta càng muốn chống lại mà giành lấy.
Dịch Bách đang ngồi trong xe, lười biếng đợi Mộ Bắc Ngật đi ra, nhưng anh không ngờ rằng Mộ Bắc Ngật và cô Hứa cũng giống như đang giải quyết công việc hằng ngày, nhanh chóng và chính xác, không có chút dư thừa nào.
Dịch Bách vội vàng ngồi thẳng người, nhanh chóng mở cửa xuống xe, vừa xuống xe liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lập tức đối mặt với hai bên sườn mặt u ám của Mộ Bắc Ngật.
Mặc dù cảm xúc đau thương đang ngặm nhấm từng ngày, tổng giám đốc Mộ vẫn luôn kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng lúc.
này, hắn như một con sư tử nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn không kiềm chế được.
Anh nhìn thấy Mộ Bắc Ngật thô lỗ cởi cúc áo khoác ra, mạnh đến mức cúc áo bung ra tung tóe, trong giây tiếp theo, Dịch Bách nhìn thấy tổng giám đốc Mộ ủ rũ ném áo khoác của mình xuống đất.
Mặc dù trời đã bắt đầu tiết xuân, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn rất lạnh, Dịch Bách còn có thể cảm nhận được một chút lạnh trong bộ quần áo của mình mà lúc này Mộ Bắc Uyển chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng khiến người ta không dám nhìn thẳng.