Sự thông minh lanh lợi trong mắt cô bé không che giấu chút nào, đồng thời cũng đủ bình tĩnh, không giống những cô bé khác vừa vào đây đã khóc ba ngày ba đêm? Ban đầu bọn buôn người còn nhãn nhịn dỗ dành, càng về sau càng mất kiên nhẫn, dùng bộ mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người của họ quát mắng, tiếp theo còn cắt đi phần ăn của mấy đứa trẻ.
Không thể trốn thoát, lại còn khiến bản thân mình khó chịu, cậu bé tốt bụng nói với Nấm Nhỏ về kinh nghiệm của mình, ai ngờ được, cô bé cũng không phải dạng vừa.
Cậu bé không do dự mà từ chối: “Tôi không có lý do gì để giúp cậu”
“Người này! Không giúp thì thôi còn ngồi đó nói mát?”
“Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu, nghe hay không là chuyện của cậu.”
Cậu bé hơi nhắm mắt lại, nói từng câu một, như thể trong giây sau sẽ ngủ thiếp đi.
Nấm Nhỏ hơi hoảng hốt, cô bé tuyệt đối không thể ở lại đây, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải trốn ra ngoài!
Cuối cùng cô bé cắn răng, dứt khoát di chuyển đến trước mặt cậu bé kai: “Cầu xin cậu, giúp tôi lần này đi, lỡ như tôi ta được cứu, có lẽ ta có thể giúp cậu, không phải mỗi người luôn muốn nắm bắt cơ hội cho dù nó rất nhỏ bé hả? Cha của tôi rất lợi lại, bây giờ ông ấy chắc chắn đang ở bên ngoài đợi tôi!”
Nấm Nhỏ chơi xấu di chuyển thân thể đến trước mặt cậu bé, muốn cậu giúp cô bé cởi dây trói, cậu bé nhìn phiền não trước mặt, đột nhiên trợn tròn mắt, hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của chính mình.
Tại sao vừa rồi cậu bé lại làm điều thừa thãi đó chỉ vậy? Sự kiên trì của cô bé này vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, vậy mà cô bé không sợ những lời cảnh báo và đe dọa của cậu.
Nếu không vấp ngã một cái thì làm sao có thể tin lời của cậu được?
Cậu nhóc nghĩ vậy thì cúi đầu chuẩn bị cắn sợi dây cho cô bé, thật trùng hợp, răng cậu vừa chạm vào sợi dây thì cửa tầng hầm đã bị người ta đẩy ra.
Căn phòng tối cuối cùng cũng có chút ánh sáng, kẻ buôn người vừa bước vào thì đã nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tục tằng của gã hăn rõ sự tức giận, đột nhiên hét lên: “Muốn chạy trốn?”
Cơ thể của Nấm Nhỏ bất giác run lên, giọng nói của ông chú này thật đáng sợ, đôi mắt không tự giác xoay chuyển một vòng.
Cậu bé lập tức nhả ra, cậu bị cô bé che mặt, lúc này cậu cũng không sợ nguy hiểm trước mặt, dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe châm chọc cô bé: “Tôi đã nói cậu đừng có cố chấp, bây giờ…”
Cậu bé vừa nói được nửa chừng thì chợt nghe Nấm Nhỏ lanh lợi phản ứng lại, chủ động khai báo: “Chú ơi, không phải con muốn trốn mà là cậu ta tháo dây cho con để con ra ngoài tìm chìa khóa, con vô tội”
Nấm Nhỏ dáng vẻ ngoan hiền, đôi mắt to tròn mở to, nhìn vô cùng ngây thơ, ai nhìn vào cũng tan chảy.
Cậu bé giật mình, không ngờ nhóc con này lại nhãn tâm đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu.
Kẻ buôn người nhìn cậu bé, nổi giận ầm ầm quát: “Lại là mày! Lúc trước mày tìm đủ mọi cách để chạy trốn, bây giờ còn muốn lợi dụng người khác? Hừ, hôm nay xem tao trừng trị mày như thế nào!”
Kẻ buôn người cầm roi vọt tới, Nấm Nhỏ hoảng sợ, cô bé cũng không muốn để cậu bé bị thương tổn như vậy…
Cô bé nhanh chóng nói: “Chú à, chú hiểu lầm rồi. Sáng sớm lúc con dậy muốn đi vệ sinh. Cậu ấy nói chỉ có thể dùng chìa khóa mới đi ra ngoài, con quá mót nên mới muốn đi ra ngoài”
Những kẻ buôn người thả lỏng một chút, dù sao bọn họ bắt đều là những đứa trẻ không có sức chống trả. Bọn chúng không thích chịu thiệt hại, miễn là bọn trẻ có thể được bàn giao một cách an toàn, mặc kệ dùng lời nói nhẹ nhàng hay đe dọa khủng bố, chiêu này không được thì chiêu kia, miễn là có hiệu quả là được.
Nhưng giờ đây, sự khôn khéo và khôn ngoan của Nấm Nhỏ đã khiến những kẻ buôn người phải khựng lại, bọn trẻ này đáng tiền cực kỳ đáng tiền, nên họ cũng chỉ có thể quản lý cho tốt thôi.
“Thắng nhóc kia, tao cảnh cáo mày, đừng mơ tưởng chạy trốn khỏi đây, đây là lần cuối cùng!” Kẻ buôn người hùng hùng hổ hổ nói, sau đó tiện thể buộc cậu bé vào một sợi dây mới chắc chắn hơn!
Cậu bé sắc mặt đen thui trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi, tại sao khi không lại đi giúp người ta, lại còn bị trói chặt thêm nữa chứ. Kẻ buôn người vô tình chạm vào miệng vết thương cũ của cậu bé, làm cậu mất hết sức lúc, yếu ớt nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm mắng bản thân tự tìm đường chết.
Kẻ buôn người tiếp tục cảnh cáo thêm vài câu rồi mới đi ra ngoài, tầng hầm yên tĩnh trở lại.
Nấm Nhỏ ngoái đầu nhìn cậu nhóc đang nhắm mắt, trên mặt lộ vẻ xin lỗi: “Thực xin lỗi”
“Xin lỗi tôi làm gì, cậu thông minh như vậy, tôi còn vẫn chờ đợi cậu gây rắc rối cho tôi để dẫn tôi ra ngoài đó.” Cậu bé hé mắt, lười biếng nhẹ giọng trào phúng.
Nấm Nấm bu môi, vô tội nói: “Nhưng mà cho dù có buộc dây nào thì cũng cậu cũng không thoát ra được.”
Có ai an ủi như như vậy không? Cậu nhóc cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, chỉ dứt khoát mím chặt môi không nói chuyện với cô bé nữa!