Chương 600:
“Xem ra thật sự là anh làm phiền em thiết kế nhẹ lông mày, giả vờ bất đắc dĩ nói.
Cố Tiểu Mạch cũng lười từ chối, cô nói theo: “Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Mộ, anh đã quấy rầy cảm hứng thiết kế của em rồi, bây giờ em cần ở một mình, mời anh về sớm đi”
” Mộ Bắc Ngật xoa “Khi làm việc, điểm quan trọng là không được mất tập trung, cố gắng làm tiếp sẽ chỉ khiến chất lượng của tác phẩm kém đi thôi. Cố Tiểu Mạch, em làm trong nghề nhiều năm như vậy mà nguyên tắc này…”
Khi nhìn dáng vẻ bày mưu tính kế của Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch cứ cảm thấy là lạ nhưng không biết lạ ở đâu, bỗng anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Chúng ta làm chút chuyện khác để dời sự chú ý của em đi, như thế thì em sẽ không nhớ nhung anh nữa”
Anh tưởng anh là bánh bao thơm ngon à, hôn anh thì em thà hôn gương mặt tròn xoe, mềm mại như thạch của Nấm nhỏ còn hơn.
Nhưng ở trước mặt Mộ Bắc Ngật thì Cố Tiểu Mạch lại chẳng có chút năng lực chống cự nào nên dễ dàng bị anh kéo lại, Cố Tiểu Mạch mở to mắt, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
“Muốn thì anh sẽ thỏa mãn em.”
Cô muốn lúc nào chứ.
Cố Tiểu Mạch dần thở gấp, giọng nói của Mộ Bắc Ngật hơi khàn đi, nói tiếp: “Trong văn phòng có phòng nghỉ không?”
Đây là nơi cô làm việc từ lúc còn là nhân viên quèn đấy, làm sao mà phòng làm việc có thể được sắp xếp đến mức xa hoa như thế chứ.
Mà Mộ Bắc Ngật nhắc đến phòng nghỉ thì chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Đầu óc của Cố Tiểu Mạch vẫn chưa đến mức mơ hồ, cô chống cự giơ tay tát vào mặt của Mộ Bắc Ngật một cách giận dữ, nhưng lực lại khá yếu, thậm chí còn chẳng có chút sức lực nào.
Cô cúi đầu nhìn nút áo sơ mi bị anh cởi ra một cách thành thục, tức.
giận nói: “Không có!”
“Vậy thì chỉ có thể giải quyết ở đây thôi, sáng mai anh sẽ để Dịch Bách đến thay đệm sô pha”
Rõ ràng là tăng ca, nhưng lại bị Mộ Bắc Ngật cố tình quấy rối khiến Cố Tiểu Mạch mệt đến nỗi không mở được mắt, cô ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Mộ Bắc Ngật đã dậy từ lâu nhưng vẫn ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài miên man, anh nhìn Cố Tiểu Mạch đang ngủ say ở bên cạnh, trong tay là chiếc di động của cô.
Mộ Bắc Ngật xem từng tin nhắn một, đôi mắt càng lạnh dần đi.
Sáng sớm Dịch Bách đã vội vàng mang đồ dùng đến theo yêu cầu của Mộ Bắc Ngật.
Vừa bước vào phòng làm việc, anh ta đã nhìn thấy tình huống trên sô pha. Chà chà, dù Cố Tiểu Mạch đã bược bọc kín mít bằng một tấm chăn mỏng nhưng trên cổ vẫn bị lộ ra chút dấu vết, đúng là giấu đầu hở đuôi.
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Nhìn lung tung gì thế?”
Dịch Bách vội vàng giả vờ bình tĩnh đẩy gọng kính lên, rồi tự giác nghiêng đầu sang một bên sau đó báo cáo: “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã mang đầy đủ những thứ anh cần rồi ạ”
“Để đồ ở đây rồi ra ngoài cửa trông chừng, không cho phép bất cứ ai vào trong.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Mộ!”
Thấy Dịch Bách đáp lời một cách vô cùng trung thành, thì Mộ Bắc Ngật càng nhíu mày sâu hơn. Cố Tiểu Mạch mơ màng tỉnh lại, mí mắt vẫn rũ xuống có vẻ như đang chìm trong trầm tư.
Mãi đến khi Mộ Bắc Ngật điều chỉnh âm thanh của chiếc điện thoại đặt ở trên bàn trà nhỏ đi, Cố Tiểu Mạch mới ý thức được lúc này cô vẫn đang ở công ty!
Thấy quần áo mặc trên người trông khá lộn xộn, còn đang đắp thêm một tấm chăn mỏng, đôi mắt của Cố Tiểu Mạch lập tức mở to, khuôn mặt hơi nhăn nhó.
Mộ Bắc Ngật đứng dậy, cầm lấy túi đựng quần áo nữ nói: “Trong đây có chuẩn bị sẵn một bộ quần áo mới, phòng làm việc có trợ lý không? Đợi cô ta tới thì bảo cô ta đi thay đệm sô phal”
Hừ, tính hóng hớt của cô trợ lý này còn kinh khủng hơn cả phóng viên nữa!
Cố Tiểu Mạch ngồi dậy, trừng mắt với Mộ Bắc Ngật một cái khiến anh bật cười: “Đang trách anh à?”
“Vẫn ghét anh ư?”