Chương 570:
Mấy người đàn ông bước đến, bắt Cố Tiểu Mạch. Cố Tiểu Mạch run sợ không ngừng. Trước mặt chỉ thấy hỗn loạn, không tài nào tỉnh táo lại được.
Cô dùng hết sức vật lộn, gần như dùng tay và chân, đá một phát vào bụng người đàn ông, bên tai vang lên tiếng gầm nhẹ. Mắt người đàn ông đỏ lên, nắm thẳng lấy người Cố Tiểu Mạch, ném một cái. Gã ta hung dữ cầm sợi xích sắt trên giường lên, còng chân Cố Tiểu Mạch!
Hoàng Mai nhìn cảnh tượng trong video mà cười tàn nhẫn: “Cố Tiểu Mạch, với video này, tao sẽ không khiến mày không bao giờ có thể đặt chân ở đất Kinh Đô. Xem sau này mày còn dám đi ra ngoài, còn dám hủy hoại hạnh phúc của con gái tao không! “
“Mọi người chơi vui vẻ, tôi sẽ thưởng phong phú” Hoàng Mai tự tin cười nói, sau đó nhẫn tâm cất điện thoại đi ra ngoài.
Tiếng xích đối với Cố Tiểu Mạch mà nói rất chói tai, cứ luẩn quẩn trong trí nhớ. Nhất thời Cố Tiểu Mạch trợn hai mắt, như thể con người sắp lồi ra.
Cả người không tự chủ được phát ra tiếng thút thít hết. Cô nhất định không thể rơi vào bể khổ, tuyệt đối không thể!
Hoàng Mai muốn hại cô, cô nhất định không được để bọn họ như ý!
Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch dần trở nên lạnh lùng, có cảm giác được ăn cả ngã về không, không suy xét gì nữa, chỉ nghĩ đến việc trốn thoát, sau đó là sự trả thù!
Răng cắn vào đầu lưỡi chỉ vì khiến mình tỉnh táo lại. Người đàn ông trước mắt đỏ ngầu, mà sắc mặt cũng đỏ gay bất thường!
Cố Tiểu Mạch biết rằng nếu không chạy trốn, tình hình lúc này sẽ càng nguy hiểm hơn!
Cô cố gảng hết sức bình tĩnh, nhấc chân lên đá mạnh vào con cậu nhỏ của người đàn ông. Ngay sau đó là tiếng gào thảm. Cố Tiểu Mạch cảm thấy mùi máu trong miệng cô, đau đớn dường như khiến cô tỉnh táo trở lại.
Cố Tiểu Mạch lật người, lăn qua giường bên kia, đứng chân trần trên sàn, mất khống chế cầm con dao lên nhìn bốn người đàn ông trước ừng lại đây! Nếu không mấy người sẽ hị nỊ”
Ây, đó không phải là người phụ nữ của giám đốc Mộ Bắc Ngật, là người phụ nữ mà anh ta trân trọng. Chúng ta có thể vui vẻ một chút, chính là trải nghiệm mới lạ”
Cố Tiểu Mạch giữ chặt con dao, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, phập mạnh con dao vào cánh tay người đàn ông…
Người đàn ông thực sự không ngờ rằng một người phụ nữ Cố Tiểu Mạch lại tàn nhãn như vậy, nhanh chóng tránh ra, con dao lướt qua một bên cánh tay của anh ta, gần như đâm trúng.
Có tiếng thở nặng nhọc trong không khí và giọng nói trâm thấp và cáu kỉnh của người đàn ông.
“Màu dám đâm! Con ranh này, mày chết chắc rồi!”
“Hoàng Mai đưa cho các người bao nhiêu? Ra khỏi đây mấy người cũng sẽ bị bắt. Không phải mấy người biết Mộ Bắc Ngật sao? Rơi vào tay anh ấy, Hoàng Mai đưa các người bao nhiêu tiền cũng vô ích!”
“Mấy người dám cược không? Tôi không ngại cùng mấy người lấy mạng đổi mạng. Nhưng nghe lời Hoàng Mai thì chính là tự hủy hoại đời mình”
Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch lạnh lùng, thâm trầm. Đôi mắt lạnh lùng, cố gắng giữ tỉnh táo và bình tĩnh để đối phó với đám người kia.
Nhưng bàn chân của cô lại từ từ chuyển động, hướng về phía cửa.
“Con đàn bà kia muốn chạy trốn, đừng để cho nó chạy thoát!” Người đàn ông trợn to đôi mắt đỏ ngầu, rồi gầm lên một tiếng. Gã nãy vừa uống rượu, lúc này tác dụng của thuốc nổi lên, máu trong huyết quản như sôi trào.
Ánh mắt Cố Tiểu Mạch lạnh lùng, có tiếng giày cao gót giãm trên mặt đất.
Cô liều mạng kéo tất cả những thứ có thể dùng được ném về phía bọn họ, ghế, bình hoa, bàn, tất cả chỉ có tiếng đồ rơi loảng xoảng, áo ồn náo loạn hết chỗ đó.
Cố Lan Tâm ăn mặc tao nhã, xé bỏ hết bộ mặt giả tạo cùng vẻ dịu dàng, sau khi nghe thấy tiếng vang lên, liền nhanh bước chân.
Mắt Cố Tiểu Mạch văn tia máu, nhàn nhạt nói: “Muốn chơi phải không? Tao sẽ chơi với chúng mày, thế nào?”
Cố Tiểu Mạch từ từ nâng ly rượu trên bàn nhìn người đàn ông đang dần đi về phía mình.
Đột nhiên, tạt một phát ly rượu, rượu tràn trên mặt, theo đường nét của khuôn mặt, chất lỏng dần dần chảy vào trong miệng.
Bốn người đàn ông đều ở trong trạng thái bạo lực, xem Cố Tiểu Mạch giống như một con thú cưng bị săn đuổi, từng chút một tiếp cận.