Chương 517:
Cho đến khi anh lại gân, cô vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ. Tiếng cười nhẹ của anh truyền tới mới làm cho cô hoàn hồn.
“Chúng ta về nhà thị Trải qua chuyện nguy hiểm đến thế, Mộ Bắc Ngật vẫn có thể bình tĩnh nói ra câu này, cô cũng ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Ai ngờ vừa nhấc chân thì bủn rủn bất lực, thân thể đột nhiên như mất trọng lượng mà ngã xuống.
Cô phản ứng kịp, vội vàng tóm lấy hai cánh tay của anh, cả người nhào vào lòng anh.
Gió lớn càng lạnh, cơ thể anh lại ấm áp.
“Chủ động ôm ấp yêu thương à?” Cô biết anh đang làm phân tán tâm tư của mình, không muốn để cô sợ hãi nữa.
“Ừm, chân mất sức rồi”
“Hửm?”
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô, thấy rõ ý nghĩ của cô nhưng lại không nói, chờ cô chủ động nhắc tới.
Cô hít hít mũi, trong lòng ấm áp không thôi. Rõ ràng cô thích người đàn ông trước mặt này, không cách nào trốn tránh, không cách nào cự tuyệt.
“Tê chân, anh ôm em lên xe có được không?”
Giọng nói dịu dàng chui vào tai làm yết hầu anh chuyển động.
Anh không từ chối, ôm ngang cô đi về phía Rolls-Royce.
Dịch Bách vẫn còn đang xử lý anh chàng bị gãy tay, khóe mắt liếc.
thấy hai người thì tặc lưỡi. Chưa từng thấy tổng giám đốc đối đãi như thế với một người phụ nữ.
Ngồi lên xe, Cố Tiểu Mạch mới thấy ấm áp lên nhiều.
“Vừa rồi sợ lắm hả?”
“Anh học lái xe đua từ bao giờ thế?”
“Năm hai mươi tuổi”
Lúc đó anh vừa tiếp nhận Mộ Thị, bị kẻ thù hãm hại, người nhà gây sự, nguy hiểm trùng trùng.
Vốn lo cô bị kinh sợ, ai ngờ cô lại phấn khởi dịch người qua: “Trẻ như vậy đã học? Chạy xe đua có vẻ rất vui, em có thể học không?”
Mặc dù hai người đều đang hòa hoãn lại bầu không khí, trên mặt cô cũng là vẻ trêu tức, nhưng nỗi lo sợ trong lòng vẫn còn như cũ.
Tối nay Mộ Thiếu Lãnh đã đưa cô đến vách núi hiểm ác, vậy lần sau không biết sẽ là gì đây.
Mộ Bắc Ngật không biết trong lòng Cố Tiểu Mạch bất an, nghe thế thì lập tức từ chối: “Không được!”
Anh đột ngột quay người, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Rất nguy hiểm, anh không để cho em đi mạo hiểm đâu”
“Đua xe đã sớm phổ biến, có hệ thống an toàn rồi” Cô bĩu môi.
Sự lạnh lùng trong mắt anh càng rõ ràng, nghiêm nghị nói: “Em sẽ không có cơ hội thứ hai được chạy tới đấu trường đua xe đâu.”
Lần này là anh chủ quan sơ sót nên mới yên tâm cho cô về nhà một mình.
Cô còn chưa kịp nói lên suy nghĩ đã bị anh dùng hai ba câu bóp chết từ trong trứng. Cô chán nản nhún vai, dù sao cũng chỉ là cảm hứng nhất thời thôi.
Có điều, anh lại thật sự không vui, cho đến khi Dịch Bách vào trong xe, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn chưa tan.
Mất một tiếng đồng hồ để đi từ núi về lại thành phố, đường lớn trống trái, anh lại dặn dò Dịch Bách chỉ được đi tốc độ bốn mươi kilomet trên giờ.
Hai bên đường không có nhiều xe, Rolls-Royce lại chậm chạp như rùa bò trên đường.
Cuối cùng cô không chịu được nữa, nhướn mày, nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Mộ Bắc Ngật, sao lại đi bốn mươi, ngay cả em cũng sẽ không lái xe chậm như vậy.”
Ngón tay Dịch Bách co lại, theo bản năng muốn nhìn kính chiếu hậu.