Chương 513:
Cô cười mỉa mai một tiếng: “Cậu hai Mộ thua cuộc thi nên thẹn quá hóa giận đấy à?”
“Tôi thua? Làm sao mà thua được!” Gương mặt của Mộ Thiếu Lãnh trở nên lạnh lẽo khác với vẻ mặt trêu tức thường ngày, đôi mắt còn giống như một con rắn độc đang âm hiểm nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch.
“Tôi nhớ vòng một thua thì sẽ có hình phạt mà nhỉ, cậu hai Mộ?” Cố Tiểu Mạch vẻ mặt âm trầm, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Anh ta gian lận!”
Mộ Thiếu Lãnh có hàng trăm nghìn kế có thể trừng trị tên nhãi nghèo rách đó, câu nói này làm cho Cố Tiểu Mạch thấy bối rối.
Ngay cả tên nhãi nghèo kia sau khi nghe xong cũng không nhịn được mà nhìn lại. Mộ Thiếu Lãnh như con sư tử đang nổi giận, gọi đàn em tới, lấy máy cảm ứng ra: “Lúc vừa mới lái xe đã xuất phát trước một giây rưỡi. Dám gian lận ngay trước mặt Mộ Thiếu Lãnh tôi à? Người đâu, đánh gãy gân tay của anh ta cho tôi rồi mới cho vào thi đấu vòng hai!”
Mẹ kiếp, lại có loại người không biết xấu hổ như Mộ Thiếu Lãnh sao?
Cố Tiểu Mạch trầm giọng bác bỏ: “Mộ Thiếu Lãnh, đã thua còn không thừa nhận, anh có dám bảo đảm không động tay động chân gì vào cái máy cảm ứng này không?”
Bất lực, bị người nhà họ Mộ từng bước kiềm chế, lại giống như con kiến bò trên chảo nóng, chỉ có thể khuất phục trước số mệnh chứ không thể phản kháng.
Cô cứng ngắc ngồi trên ghế phụ, ngay cả cơ hội trốn chạy cũng không có, lại phải một lần nữa chứng kiến Mộ Thiếu Lãnh biến thái, cứng đầu cỡ nào.
Người kia không muốn kêu đau nhưng không có thuốc gây tê, lại bị đánh gấy tay nên nỗi đau này phải nói là khắc cốt ghi tâm. Máu tươi từng chút nhỏ trên mặt đất, chàng trai đau đến ngơ ngơ ngác ngác quỳ trên mặt đất, che lấy cánh tay đau đớn kia, thân thể run run.
Tên biến thái Mộ Thiếu Lãnh thưởng thức đối thủ chật vật trước mặt mình. Anh ta xoa cằm, ung dung nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, giọng điệu trêu ghẹo nói: “Cố Tiểu Mạch, bây giờ cô còn dám mạnh miệng với tôi nữa không? Tôi muốn làm gì cô thì làm, cô không có cơ hội mà từ chối đâu. Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc là Mộ Bắc Ngật vì cái gì mà thích cô”
Quả đúng là ác ma.
Gương mặt dữ tợn của Mộ Thiếu Lãnh như bóng đêm đen, từng chút công kích phòng ngự của Cố Tiểu Mạch.
“Cô đấu không lại tôi đâu.”
Mộ Thiếu Lãnh cười âm hiểm nói.
Cơ thể Cố Tiểu Mạch run run, rõ ràng cô đang cố giả bộ trấn tĩnh nhưng đôi mắt hoảng hốt đã bán đứng bán thân. Hình ảnh khủng khiếp bên ngoài không ngừng đập vào mắt, kể cả tiếng gió ầm ầm đập vào.
cửa sổ khi lái xe ban nãy cũng đủ là cho Cố Tiểu Mạch chấn kinh trong lòng.
Mộ Thiếu Lãnh không ngừng xích lại gần, Cố Tiểu Mạch thình lình tỉnh ngộ, dùng hết sức bình sinh cụng đầu vào trán của Mộ Thiếu Lãnh.
Đêm nay Mộ Thiếu Lãnh lại lần nữa bị Cố Tiểu Mạch “đánh lén”, còn cay hơn so với cái tên vừa bị đánh gấy tay kia!
Anh ta che lấy trán của mình, không muốn bị xấu mặt.
Lần này, Mộ Thiếu Lạnh bị chọc giận hoàn toàn, la hét với cái tên đang quỳ trên mặt đất: “Bắt lấy anh ta cho lên ghế lái cho tao, trận này, hình phạt sẽ là đánh gãy chân.”
Hừ, còn chưa chắc có thể sống sót mà trở về đâu.
Cố Tiểu Mạch, chúc cô đi trước một bước.
Chàng trai bị đánh gãy tay con mắt đã phiếm hồng, trán không ngừng rỉ ra mồ hôi lạnh. Tình trạng thảm hại như này căn bản không thể nào lái xe được, bọn đàn em nhao nhao khuyên lơn: “Cậu hai, để cho nó so tài với cậu thì quá lãng phí tinh lực của cậu rồi. Cứ dứt khoát cho nó nhận thua đi, đánh gãy hai chân của nó là được rồi”
Mộ Thiếu Lãnh muốn cho tên này tàn phế.