Chương 490:
Nghe Dịch Bác báo cáo, gương mặt anh tuấn của Mộ Bắc Ngật càng lạnh đi: “Kiểm tra hàng hóa của Cố Tiểu Mạch rồi tự anh đưa vào thành phố. Những người này cứ theo trình tự mà xử lý”
“À, vâng thưa tổng giám đốc.”
Sau khi cúp máy, Mộ Bắc Ngật đưa tay ấn mi tâm. Lương Dật An tìm được khách sạn liền tới, từ xa nghe được âm thanh lạnh lùng, không có một chút để lại thể diện cho bọn họ của Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật quay qua nhìn thấy Lương Dật An, vẻ mặt cũng không kinh ngạc, lại khôi phục vẻ hờ hững.
“Tổng giám đốc Lương”
“Ừm, mọi chuyện về sau tổng giám đốc Mộ đều giải quyết hết rồi, tôi chỉ có thể tới thăm cô Cố, tự mình nói câu cảm ơn thôi.”
Mộ Bắc Ngật khẽ mỉm cười, hỏi người lại: “Nói lời cảm ơn?”
Lương Dật An gật đầu, chậm rãi kể lại “hiểm cảnh” vừa xảy ra, càng nói, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật càng kém hơn.
Nếu như giờ phút này Cố Tiểu Mạch đứng trước mặt, sợ rằng sẽ bị Mộ Bắc Ngật mắng cho một trận.
Một mình chạy tới chỗ nguy hiểm như vậy, lại còn dám vì cứu người khác mà định hi sinh chính mình?
Có điều, trong lòng Mộ Bắc Ngật vẫn có mấy phần cảnh giá giám đốc Lương, ông và Cố Tiểu Mạch có quan hệ gì không?”
“Tôi cũng đang nghĩ không biết có phải giữa chúng tôi có mối duyên phận kỳ diệu gì không!”
“Tổng “Tổng giám đốc Lương, duyên phận thì không tính, nhưng đã mấy lần gặp, không biết là vô tình hay cố ý gặp nhau nữa. Tâm ý của Cố Tiểu Mạch đã định, cô ấy làm gì đều có ý riêng của cô ấy”
Tuy là chỉ nói nhẹ nhàng một câu, nhưng Lương Dật An lại nghe ra Mộ Bắc Ngật là sợ ông có ý đồ xấu?
Tổng giám đốc Mộ có quan hệ dây dưa với hai cô con gái nhà họ Cố, xem ra cô gái này chính là cô chủ nhà họ Cố.
Trong lòng Lương Dật An âm thầm nghĩ rồi mỉm cười: “Vậy đợi cô Cố nghỉ ngơi khỏe hơn tôi sẽ tới thăm sau.
Cho đến khi Lương Dật An rời đi rồi, vẻ mặt Mộ Bắc Ngật vẫn lạnh lùng như cũ.
Cố Tiểu Mạch.
Trong phòng, Cố Tiểu Mạch bị giật điện mà ngất đi không được bao lâu thì tỉnh lại. Cô vừa mở mắt ra thì thấy một khung cảnh lạ lãm, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh sóng biển truyền từ ngoài vào.
Ừm, khát quá.
Cổ họng khô khốc vô cùng, Cố Tiểu Mạch ho khan vài tiếng rồi nhìn tới cái cốc và bình nước trên bàn.
Cổ họng cô khô khốc, Cố Tiểu Mạch ho khan vài tiếng, nhìn thoáng qua ly nước cùng ấm trên bàn.
Thật sự rất muốn uống nước!
Cúi xuống nhìn dấu vết bị điện chích hồng hồng trên tay, trong lòng cô âm thầm mắng sa sả, hoá ra bị chích điện đau như thế.
Cố Tiểu Mạch cẩn thận đổ chút nước vào trong cốc, đưa lên miệng uống.
Cay vậy trời, cái hương vị quỷ gì vậy. Uống xong còn không bằng không uống, vốn tưởng nước sôi để nguội nên Cố Tiểu Mạch uống ngụm to không nghĩ, giờ cay đến mức khuôn mặt hung tợn lên, méo cả miệng.
Cửa phòng bị đẩy ra, khuôn mặt Mộ Bắc Ngật mang vẻ nham hiểm, anh liếc mắt nhìn Cố Tiểu Mạch đang ôm họng nằm một đống trên giường, không nói gì.
Cố Tiểu Mạch suýt phun nước ra, cô nhìn Mộ Bắc Ngật, thảng thốt.
“Sao anh lại ở đây? Mà đây là chỗ nào?”
“Em cảm thấy đây là đâu? Hôm nay em muốn đi đâu?”
Tới Hải quan chứ đi đâu.
Vì cái gì hôm nay tâm trạng Mộ Bắc Ngật lại tệ hại đến vậy, như kiểu một giây sau sẽ nhào đến nuốt chửng cô.