Chương 483:
Mộ Bắc Ngật thực sự nghiện trở thành mẫu hình tượng bạn trai tốt?
Cố Tiểu Mạch chỉ cảm thấy ánh mắt mà Mộ Bắc Ngật nhìn cô không rõ ràng, người ta nói trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Cố Tiểu Mạch cố nén một nụ cười: “Vậy hai người hãy ở đây thảo luận với nhau về một số kinh nghiệm đi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch thu lại nụ cười, bất chợt quay người đi, rời đi rất nhanh.
Mộ Bắc Ngật nhìn theo bóng lưng của Cố Tiểu Mạch đang vội vã rời đi, anh vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng, lịch thiệp nói: “Tổng giám đốc Lương, vừa nãy khiến ông chê cười rồi, có thời gian tôi sẽ chính thức chào hỏi tổng giám đốc Lương sau.”
Lần đầu gặp, Mộ Bắc Ngật không nhận ra Lương Dật An, nhưng lại chú ý đến khí chất cả người ông ta.
Vừa điều tra thì đúng là một nhà đầu tư khiêm tốn của Lâm Cảng, Lương Dật An, cả đời từ khi lập nghiệp, chưa bao giờ có chuyện phiền não nào cả, đứa con trai duy nhất trong nhà, tài sản bạc triệu, nhưng lại cực kì khiêm tốn.
Đây là người mà Mộ Bắc Ngật ở trong giới thương nghiệp nên học hỏi.
Lương Dật An bị nhận ra cũng không hề kinh ngạc, mà nhìn sâu vào.
ánh mắt của Mộ Bắc Ngật: “Tổng giám đốc Mộ cũng khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, vậy gặp vào hôm khác, bạn gái thật sự khá sợ anh, chạy lên cầu thang rồi”
Lương Dật An giơ tay lạnh lùng chỉ vào bóng người của Cố Tiểu Mạch hoảng sợ mà chạy, chạy lên cầu thang nhanh như chớp.
Mộ Bắc Ngật, sau khi tạm biệt thì chạy qua người Lương Dật An, chân cứ hướng lên cầu thang mà đi.
Lương Dật An ngoái đầu nhìn lại, nhớ lại vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch lúc nãy, biểu cảm trên khuôn mặt rất phong phú đa dạng, không hiểu sao khiến cho anh ta cảm thấy thích thú, loại cảm xúc này, nói không được lý do.
Chỉ yên lặng gọi thầm ba chứ, Cố, Tiểu, Mạch.
Cố Tiểu Mạch vội vàng chạy lên cầu thang tầng trên, cho rằng có thể thoát khỏi người ở đằng sau, ai mà biết được, cô vừa trèo lên mấy tầng cầu thang, tiếng bước chân đăng sau cũng càng truyền lại càng gần, đến cả mang tai.
Hơi thở ấm áp lướt ngay sau gáy, nhưng trong nháy mắt, tất cả cứ tan ra.
Cố Tiểu Mạch giật mình, cơ thể mảnh mai dễ dàng bị Mộ Bắc Ngật dồn vào tường, anh ôm chặt lấy lưng cô để tránh cô chạy trốn.
Đèn ở hành lang là đèn kích hoạt bằng âm thanh, lúc này khi hai người làm ra có tiếng động, ánh sáng đèn tự nhiên sáng lên.
Mộ Bắc Ngật chạm nhẹ vào quai hàm của Cố Tiểu Mạch, ép buộc cô phải ngước lên nhìn anh, Cố Tiểu Mạch không thể nào tránh được.
ánh mắt nóng bỏng của Mộ Bắc Ngật.
Không khí xung quanh trở nên mơ hồ, Cố Tiểu Mạch cố hết sức biểu hiện vẻ mặt điềm tĩnh, đến giọng nói cũng lạnh lùng: “Mộ Bắc Ngật, anh lại muốn làm gì?”
Cô biểu hiện rất tốt, ngay cả Mộ Bắc Ngật cũng không hề phát hiện ra bất kì cảm xúc nào khác trên khuôn mặt, mờ nhạt, xa lạ.
Giọng nói Mộ Bắc Ngật trầm xuống, có chút buồn: “Bệnh trâm cảm, Cố Tiểu Mạch, vì sao, không nói với anh?”
“Chuyện này không liên quan đến anh/ rõ ràng không muốn biểu đạt ý này, nhưng lại nói ra rồi, Cố Tiểu Mạch hận không thể cắn đứt lưỡi mình, làm thế nào mà mỗi ngày cô đều nói những điều mà bản thân đều hối hận.
Họa từ miệng mà ra, từ câu nói cho đến miệng, nhưng lại không giải thích.
Trong mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự thất vọng và cô đơn, bàn tay đang giữ cằm cô dần buông lỏng: “Nhiều ngày nay đều là tự mình chịu đựng? Cuối cùng anh cũng hiểu khi mà chúng ta gặp lại nhau, tại sao lại hao tổn tâm tư muốn rời xa anh, sợ anh sẽ làm gì đó với em và Nám Nám, sợ anh? Sợ cùng huyết thống, thì anh và ông nội sẽ làm những chuyện như nhau, đúng không.”
Rõ ràng giọng nói của anh không mặn không nhạt, nhưng lại khiến cho trái tim Cổ Tiểu Mạch giật mình.
Mộ Bắc Ngật tiếp tục nói có chút hơi chế giễu: “Bây giờ, muốn rời khỏi anh? Cố Tiểu Mạch, từ đầu đến cuối, em vẫn là không tin anh, không phải sao? Nếu anh chướng mắt đến thế, hận đến mức muốn anh biến mất ngay lúc này? Chi bằng, anh chiều theo ước nguyện của em, được không?”
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật sắc lạnh, tiếng nói không còn bưồn như lúc nãy nữa, mà mang theo sự lạnh lùng đến đáng sợ.